Phần 67
Vừa từ quê vợ về tới nhà thì nó bị ông bà già gọi về nhà có việc. Mấy năm nay nó thuê nhà ở riêng, có dính líu gì đến ông bà đâu, nay không hiểu có chuyện gì mà ông bà gọi nó về nhà. Nó cất xe xong lấy xe máy phi thẳng về nhà, nhà nó thuê với nhà của ông bà già nó tuy chung một làng nhưng lại ở hai đầu khác nhau. Làng nó thì rõ là rộng, đi hết làng hơn km chứ ít đâu, mà cũng lâu nó không về nhà rồi. Phi xe máy vào góc sân, nó bước vào phòng khách thấy ông bà già nó với thằng em trai đang ngồi như đợi nó vậy.
– Bố mẹ gọi con có chuyện gì vậy? – Nó hỏi.
– Mày về bảo ban thằng em mày giúp bố mẹ, nó chơi bời kiểu gì mà giờ người ta đến tận nhà đòi tiền. – Mẹ nó nói.
– Bố mệt mỏi với anh em mày quá. – Bố nó thở dài.
– Đứa nào tới nhà mình đòi tiền thế bố mẹ? Mà mày vay của ai? – Nó hỏi thằng em trai, em nó tên Bá.
– Em vay của anh Hà bên ngã tư chợ. – Thằng Bá lí nhí.
– Mày dây vào nó làm gì, nó chuyên cầm đồ với cho vay nặng lãi. Mày vay bao nhiêu, lãi giờ như thế nào?
– Em vay 20 triệu, giờ lãi lên thành hơn 30 triệu rồi ạ. – Thằng Bá nói.
– Thế có khổ không, bố mẹ giờ già rồi làm sao có thể chạy theo mày trả nợ được. – Mẹ nó than.
– Mẹ cứ bình tĩnh, để con tính toán giải quyết. Mày kể lại đầu đuôi tao nghe xem nào. – Nó trấn an mẹ nó rồi hỏi thằng Bá.
– Vâng… – Thằng Bá kể sự tình.
Cái đám choai choai mới lớn như thằng Bá ở làng nó rất ham chơi. Chỉ lo chơi bời tập tành đi sàn đi bar mà không hề nghĩ tới việc kiếm tiền. Trước kia nó và đám bạn như thằng Đạo, thằng Hưng, thằng Nam cũng chơi bời có tiếng, nhưng vẫn tìm cách kiếm tiền và luôn tránh xa những chất gây nghiện. Giờ bọn trẻ ranh này mới 17, 18 đã đua đòi chơi bời cỏ ke, thậm chí chơi đá. Nó thực sự thấy quan ngại cho cái thế hệ mới lớn ở làng.
– Bây giờ mày tính như thế nào? Có gan chơi phải có gan chịu. Muốn bọn nó chặt ngón tay hay nhét cứt vào mồm. – Nó dọa thằng Bá.
– Anh giúp em với, em không muốn bị như vậy đâu. – Thằng Bá hốt hoảng.
– Bố mẹ không dạy được mày thì để xã hội nó dạy mày. – Mẹ nó nhiếc móc thằng Bá.
– Con biết lỗi rồi, bố mẹ và anh giúp con. – Thằng Bá lí nhí.
Thật sự nó nói vậy thôi, chứ sao bỏ mặc được thằng em nó. Dù có như thế nào vẫn là anh em, nó sẽ lo cho em nó, nhưng vẫn phải dậy cho em nó một bài học nhớ đời.
– Bố mẹ giờ già rồi không thể cứ nuôi mày mãi được, học hành thì không chịu học, đi làm cũng không muốn đi. Cứ ở nhà ăn bám ông bà già mãi à, mày đủ tuổi để suy nghĩ rồi đấy. Lần này tao sẽ đứng ra giúp mày, nếu còn lần sau thì tao mặc xác mày. Mày nhìn gương tao rồi đấy, đi tù không sung sướng gì đâu em. – Nó nói với thằng Bá.
– Vâng ạ. – Thằng Bá cúi đầu nói nhỏ.
– Tối mày cùng tao đi gặp thằng Hà nói chuyện. Giờ tao về nhà lo công việc đã. – Nó nói rồi chào bố mẹ nó ra về. Đi hai ngày rồi nó phải về nhà còn sổ sách và trả tiền cho khách nữa chứ.
Về đến nhà Ngọc thấy nó định hỏi chuyện, thì nó ra hiệu cho Ngọc để nói chuyện sau. Nó vào phòng lấy sổ sách ra làm, cần yên tĩnh để không bị nhầm lẫn. Hai tiếng sau mọi việc đã xong nó mới ra ăn cơm. Ngọc khi ấy hỏi nó:
– Bố mẹ gọi anh về có chuyện gì vậy ạ?
– Thằng Bá nó vay tiền của người ta, giờ bị người ta đòi.
– Chú ấy lại vậy à anh, trước kia mấy lần anh phải cho tiền trả nợ rồi. – Ngọc nói.
– Mọi lần là ít, lần này mấy chục triệu cơ.
– Nhiều vậy anh, hic chú chơi gì mà ác thế.
– Anh biết đâu được, chắc lại sàn bar gì đấy, để lát anh đi xem thế nào, ăn cơm đã.
– Dạ.
Ăn cơm xong nó gọi điện cho thằng Hưng với thằng Nam lát gặp nhau rồi cùng đi gặp lão Hà. Lão Hà hơn nó cả chục tuổi, là thành phần cộm cán ở địa phương. Lão chuyên cầm đồ và cho vay nặng lãi giống như thằng Hưng. Nó nghĩ phải nói chuyện nhẹ nhàng tình cảm xem thế nào, chứ rắn mặt với lão cũng không phải là phương pháp án tốt.
Tới 21h tập trung đầy đủ rồi cả bọn kéo sang quán bán hàng của lão Hà, đây là nơi lão kinh doanh cầm đồ và cho vay lãi. Bước vào quán nó nhìn thấy lão Hà đang ngồi ở bộ sô – pha xem ti vi, nó lên tiếng:
– Chào anh Hà, dạo này làm ăn tốt chứ?
– Ờ, Văn đấy à, mấy anh em ngồi xuống uống nước. – Lão Hà trả lời rồi pha nước uống.
– Em cũng không vòng vo làm gì cả, nay em sang đây vì chuyện của thằng em trai em. – Nó nói.
– Ừ, chú cứ nói anh nghe đây. – Lão Hà bình thản.
– Cùng là người làng người nước quen biết nhau cả, bác với em không lạ gì nhau. Tha em trai em nó trẻ người non dạ chưa va vấp không biết gì, em muốn bác ngồi cùng em giải quyết vấn đề giúp nó. – Nó nói.
– Mấy anh em ở đây cũng đều dân chơi cả, không lạ gì nhau. Chú em đây có vay tiền của anh, giấy tờ đầy đủ rõ ràng, đến hạn trả thì dăm lần bảy lượt không trả. Anh gọi điện thì không liên lạc được, bất đắc dĩ mới phải vào tận nhà hỏi. Chứ anh có muốn thế đâu, nhưng có vay thì có trả, trên đời ai ăn không của ai cái gì. – Lão Hà kể lể.
– Cái này đúng là thằng em của em nó sai, nó không hiểu chuyện. Bác xem lại số gốc và lãi của nó, rồi tính toán sao cho hợp lý anh em đều vui vẻ. – Nó đề xuất.
– Đây các chú xem giấy tờ đây, sổ sách anh cũng ghi rất rõ ràng đây. – Lão Hà đưa giấy tờ sổ sách cho nó xem.
– Bọn em hiểu, cùng làm công việc giống nhau mà anh, anh xem lại chỗ nào bớt được lãi cho em nó thì bớt giúp bọn em. – Thằng Hưng nói sau khi xem kỹ giấy tờ sổ sách.
– Các chú đã nói thế anh đâu thể không nể mặt, đây những chỗ này là không thể bớt được, có ngày này đến ngày này anh sẽ không tính lãi. – Lão Hà chỉ trỏ trong quyển sổ.
– Thôi được rồi, vậy cứ chốt như thế, em sẽ trả anh tiền. Đây sẽ là lần duy nhất cũng là cuối cùng em trả anh tiền. Còn lần sau anh tuyệt đối không cho thằng này vay. Nó vay anh thì anh tìm nó đòi nhé, vào nhà hay tìm ông bà già em nữa là không được đâu. – Nó tuyên bố dứt khoát.
– OK, anh viết rồi. – Lão Hà cầm tiền đếm rồi hủy giấy nợ.
– Thôi xong rồi về đi. – Nó nói.
…
Mọi người ra về rồi vào quán Tư béo uống nước nói chuyện.
– Bá này, mày ngu vừa thôi, tao với anh mày còn đi cho người ta vay tiền, mày lại đi vay lãi. – Thằng Hưng nói.
– Em bí quá mới liều, với ngại anh với anh Văn biết chuyện không dám hỏi vay. – Thằng Bá nói.
– Mày lại a dua theo bọn nó đi sàn bar chứ gì, đit mịa tao lạ gì chúng mày. Một lũ ngu si lao đầu vào chỗ chết. – Thằng Nam chửi.
– Mày khác gì bọn nó. – Thằng Hưng nói.
– Tao tự kiếm tiền, mày thấy tao ngửa tay xin ông bà già bao giờ không. Ở cái làng này tao khẳng định không thằng nào đi sàn bar nhiều như tao. Chỗ nào ở Hà Nội tao chẳng biết tới, nhưng chơi xong lại hùng hục đi cày kiếm tiền, chứ đéo như bọn này, chơi bời bằng tiền đi vay lãi. Kiểu sáng bốc họ tối đi bar, ngu như chó. – Thằng Nam nói to. Nó nói không sai, ở quê thằng Nam là dân chơi có tiếng, nhưng chưa thấy ai đòi tiền nó bao giờ. Thằng này chơi không tiếc tay nhưng cày cũng cực kỳ chăm chỉ. Nó làm ngày làm đêm thu nhập cũng không hề nhỏ.
– Tóm lại mày cũng bớt ăn tiêu đi, lo mà lấy vợ. – Nó nói với thằng Nam.
– Còn mày nghe bọn anh nói chuyện chưa, kiếm được thì tiêu được. Không kiếm được thì nhịn đi, đừng ngửa tay xin ông bà già rồi mang đi phá. Tao chỉ lo cho mày một lần này thôi, lần sau bọn nó chặt tay hay làm gì mày tao cũng mặc kệ. – Nó nói thằng Bá.
– Vâng em hiểu. – Thằng Bá lí nhí trả lời.
– Vụ kia tao tạch rồi, giờ đéo biết tán ai đây. – Thằng Nam than thở, nó tán Mai nhưng không thành công.
– Bạn bè lấy vợ gần hết rồi, mày cứ mải chơi rồi ế con à. – Thằng Hưng rủa.
– Tao không thích thôi, chứ thiên hạ thiếu đéo gì, khổ cái bà già bắt lấy gái làng. Bà già bảo gái làng nó mới trị được tao. – Thằng Nam than thở.
– Lạ nhỉ, sao lại thế. – Thằng Hưng thắc mắc.
– Thì gái làng nó nhà gần, nó sợ đéo gì tao. Cãi nhau nó đi bộ về nhà nó, cần gì ở với tao. Mà vuốt mặt phải nể mũi, bố mẹ vợ đều người làng mày có dám to tiếng chửi vợ không? – Thằng Nam giải thích.
– Ừ cũng đúng, bà già mày tính phải. – Thằng Hưng gật gù.
Không hiểu sao thằng Nam rất nghịch ngợm, ra ngoài xã hội nó cũng chẳng sợ ai. Nhưng lại rất lễ phép với người lớn tuổi, đặc biệt những người nó quen biết. Trong gia đình nó là đứa con ngoan ngoãn hiếu thảo, với họ hàng, hàng xóm của thằng Nam, chưa bao giờ ai phải chê trách nó vì mất dậy hay vô lễ… Vậy mà ra ngoài thì như một con người khác, nó nói tục chửi thề luôn mồm. Nhìn thấy bọn choai choai lạ mặt ngứa mắt nó có thể sinh sự luôn được.
Ngồi nói chuyện giảng giải cho thằng Bá chán chê bọn nó mới giải tán ra về. Nó gọi điện báo với ông bà già nó một câu để ông bà yên lòng vì mọi chuyện đã được giải quyết êm thấm. Về nhà Ngọc vẫn chưa ngủ, có lẽ cô lo lắng cho nó nên chưa ngủ được.
– Thế nào rồi anh? Trả nợ cho chú Bá xong chứ. – Ngọc hỏi nó.
– Xong hết rồi, lần này anh giúp thôi, lần sau anh kệ cho nó nhớ đời.
– Có gì anh từ từ khuyên bảo chú ấy, chú ấy còn trẻ hơn anh ngày xưa, thời anh vỡ nợ ấy. – Ngọc khuyên nhủ.
– Thế mới lo, mới tí tuổi đầu mà đã ăn chơi phá phách rồi, ít nữa làm được việc gì. – Nó thở dài.
– Nhà có hai anh em, anh giúp chú ấy vậy.
– Ừ, chắc sang năm anh bảo nó đi học cái nghề mà kiếm cơm. Học lái xe hoặc sửa chữa điện nước gì đấy. – Nó suy nghĩ.
– Hihi, lái xe như anh có mà phá nhà. – Ngọc cười nói.
– Thế mới quen và lấy em chứ. Thôi đi ngủ, sản xuất đứa nữa nào. – Nó bế Ngọc vào giường rồi hai vợ chồng lại hì hục xúc than đóng gạch để sản xuất thêm thành viên cho gia đình.