Phần 49
Cương cụng nhẹ trán mình vào trán chị. Chị cười phì 1 cái, rồi cúi người xuống, kéo quần lót mình lên lại chỗ con bướm đang chèm nhẹp.
“Ướt nhẹp luôn nè… Tại em đó…” – với tay đánh Cương thêm cái nữa để hả dạ.
Cương với lấy cái vest và mền trên bàn, giũ giũ vài cái. Xong mặc lại cho chị. Chi la:
“Cũng chu đáo quá ha…”
Anh lại áp người vào lưng chị:
“Chị dữ tợn… Hm hm…”
Chi: “Ờ… Dữ vậy mà còn hiếp nè… Thấy không…” – chị hơi quay đầu về sau.
Cương: “Chị ăn gì hông, đi với em…” – 2 tay anh vẫn ôm lên bụng chị.
Chi suy nghĩ một hồi, tay xoa xoa, vuốt vuốt 2 cánh tay Cương, rồi nói:
“Uhm. Vậy đi với chị ra chỗ này đi… Chị chỉ đường cho chạy theo…”
Cương: “Dạ… Để em hộ tống chị đằng sau nha…”
Chi: “Hm hm… Cái thằng… Mặc quần vô đi… Cứ đâm đâm hoài…”
Cương cười tủm tỉm, kéo vội cái quần lên. 2 chị em đi vòng vòng check coi có quên đồ đạc gì không, rồi tắt điện, đóng khóa cửa và đi ra sân. Trời tối thui, chị bật công tắt xe lấy sáng rồi hỏi:
“Vậy rồi sao… có tính mướn không… Để chị báo chủ…”
Cương: “Dạ… Để em về suy nghĩ nữa chị… Có gì em báo chị…”
Chi: “Uhm. Giờ này mà kêu chị đi vô khu này, chắc chị ở nhà sướng hơn. Bởi thấy không muốn ở thì cứ nói chị… không sao nghe…”
Cương: “Dạ… Thôi mình đi ăn đi…”
Cương dắt xe mình ra đường trước, rồi tới xe chị. Đường chỉ có vài cái đèn thưa thớt, nên tối vẫn tối. Chi chạy trước, Cương cố tình chạy sau để vừa ngắm chị, vừa hộ tống cho chị an tâm. Cứ chạy hoài theo xe Chi cho tới khi gặp một quán ăn bữa tối. Mì xào giòn, bò xào nui… đủ các thể loại. 2 người dắt xe vô rồi ngồi ở ghế gần cửa quán, ngay vỉa hè. Trong lúc chờ ra món, 2 người…
Chi: “Quán này ngon, không rẻ, nhưng mà sạch. Chị với mấy đứa kia hay ra đây ăn lắm…”
Cương: “Rồi chị với chồng có ăn ở đây hông…”
Chi: “Hm hm… Hỏi chi dạ… Chồng chị hiếm khi ra đây lắm. Ổng chỉ có mặt chỗ mấy quán nhậu là nhìu thôi à…”
Cương: “Nhậu hả… Mà nhậu rồi về có quậy hông…”
Chi: “Hm… Ổng đi thâu đêm luôn chứ về gì… Bởi đàn ông mấy người… lấy vợ về rồi bỏ đó…”
Nghe vậy, Cương đoán chắc chị cũng buồn chuyện chồng con lắm đây. Anh hỏi:
“Ủa… Vậy 2 vợ chồng đi làm… con gửi đâu…”
Chi: “Xời… Chị chưa có con em… Chị ly dị lâu rồi. Bộ chị giống có con rồi lắm hả…”
Cương: “Dạ… tại em thấy của chị bự… tưởng có con…”
Chị bặm môi, với đũa đánh Cương 1 phát.
“Cái anh này nha… Biết mỗi cái đó thôi hả…”
Cương: “Ùa… Vậy em hông hỏi nữa. Chị dữ quá hà…”
Chi: “Ờ dữ vậy đó… Rồi sao… Hả…”
Cương: “Thì… dễ thương… Hm hm…”
Chi gõ thêm cho anh 1 đũa:
“Hm hm hm… Bộ anh khoái tui dữ lắm hả… Đánh cho cái giờ…” – cũng chiêu “làm rồi mới hăm dọa”.
Cương xé 1 bụm khăn giấy rồi đưa Chi. Chị cười cười rồi cầm lấy. Anh phán cho 1 câu:
“Có gì bị ướt quá… chị để xuống chặm cho khô nghe… hm hm hm…”
Chi thò chân qua, dậm mạnh lên chân Cương một cái đầu thấy bà tổ luôn. Anh lẩm bẩm:
“Dữ…”
Chi trợn mắt, bặm môi mà nhìn anh. Công nhận bà chị này dữ mà dễ thương. Rồi món cũng ra, 2 người đi coi nhà, “dọng nền” nãy giờ hao biết bao năng lượng, cứ vậy mà hì hụt ăn… Cơm nước no nê, Cương hỏi:
“Giờ về chị làm gì…”
Chi: “Làm gì kệ tui… Chứ anh làm gì mà hỏi…”
Cương: “Ngồi tưởng tượng coi ở nhà chị đang làm gì… He he he…”
Chi dậm cho Cương phát nữa vô chân.
“Anh này nha… Coi chừng tui ớ… Tối ngày biết có chuyện đó…” – chị nói nhưng miệng vẫn cười cười.
Cương hỏi: “Muốn em hộ tống về nhà luôn hông…”
Chi: “Thôi khỏi cần… Tự tui về được… Không phải con nít…”
Cương nheo mắt nhìn chị, chị cười mỉm mỉm, rồi lườm anh, quay mặt chỗ khác… rồi lại nhìn về phía anh. Cương nhìn vô bếp, kêu:
“Cho em tính tiền cái…”
Chi vội vội kéo túi xách lên, tính móc bóp ra trả. Cương:
“Hưm… Chị… để em trả…”
Chi: “Hoi đi ông… Để tui trả… Đã sinh viên còn bày đặt…”
Cương không thèm nói, anh chờ bé nhân viên đi ra nhìn nhìn, hỏi hỏi 2 người đã ăn gì, rồi báo giá. Thấy Chi vừa giơ tiền ra, anh vội với tay đưa tờ bạc của mình ra cho nhviên.
“Để chị… Bỏ cái tay ra…”
Cương: “Chị này chị tội lắm em. Để anh trả cho… Em lấy của chỉ là mốt anh đánh quán 1 sao cái tội từ chối tiền của đàn ông đó nha…”
Bé nhviên cười cười, rồi lấy tiền của Cương. Chi quay lại nạt:
“Hay quá ha… Tui làm gì mà tội hả anh kia…”
Cương không nói gì, chỉ cười hề hề rồi đợi thối tiền. Xong hết thì cả 2 cùng đứng lên. Cương dắt cái xe ga tổ chảng của Chi xuống đường, chị ngồi lên cái là anh dặn:
“Về nhớ cho em biết à nha…”
Chi: “Hớ… Mắc mớ gì phải cho anh biết… Tui còn đi chơi nữa mà… Xía… Có phải chồng tui đâu mà đòi…”
Cương: “Ùa… Vậy hoi… Chị làm gì làm đi…” – anh biểu lộ bản mặt tội nghiệp.
Chi: “Há há há há… Nhìn mặt… Được rồi… Về báo… Được chưa…”
Cương vui tươi trở lại, thấy vậy, Chi cũng nhe răng ra mà chạy đi, bỏ lại Cương với đống rác kế bên do đứa nào đó vô ý thức thẩy bừa ra giữa đường.
Nhìn lên trời sao… anh nhớ lại cảm giác lúc nãy với chị Chi dữ tợn. Nó đã đã mà sao sao đó. Rồi anh cũng nghĩ lại cảm giác trong căn nhà đó… thấy cũng không ưng lắm. Hổng biết giờ sao luôn… mà ai biết chừng nào bà chủ nhà kia xuất hiện. Còn nếu nói là vác xác trở lại ngôi nhà của mẹ anh rồi ở, thì cũng không thoải mái, vì nhà đó không có không gian riêng tư, kiểu nhà thông suốt mà. Thôi kệ… Để chạy về động rồi nằm vắt ku lên bụng mà nghĩ tiếp.
Đang chạy xe, chợt sâu thẳm trong bộ độ lòng của Cương thấy như có gì đó thiêu thiếu. Àh… thì ra anh đang thèm ăn trái cây! Vậy là anh lại quẹo sang con đường dẫn tới cái siêu thị to lớn… Đến nơi, gửi xe và đi vào. Dạo xung quanh sthị, chả có món nào ngon mà giảm giá hết, toàn là quần áo, đồ điện này kia… những thứ anh không thèm ngay lúc này. Đành đi thẳng qua khu bán hoa quả, cây trái… Chợt anh nghĩ tới mấy chị em ở động banh, liền rút đthoại ra gọi cho Huyền:
“Alo… Anh bê đê nào đấy… Há há há há…” – cái bà Huyền dâm trả lời.
Cương: “Cắn chị giờ… Đang trong siu thị nè… Tính mua trái cây ăn… Chị hay ai có muốn ăn trái gì không, em mua dùm.”
Huyền: “Ủa… Đi coi nhà xong chưa mà ở trong siu thị vậy cưng…”
Cương: “Rồi chị… Lát về kể cho… Giờ hỏi coi có ai ăn gì hông…”
Nghe thấy tiếng Huyền nhỏ xíu như để đthoại xa miệng:
“Đứa nào ăn gì hông… Bóng Cương nó trong siu thị nè…”
“Lụp cụp… leng keng…” – tiếng động gì đó trong điện thoại.
“Cương hả… Nhà có trái cây rồi… mua chi… Hm hm…” – giọng bà Minh kêu lên.
Cương: “Đâu… hòi chiều em coi tủ lạnh, còn mấy trái chanh chứ có gì ăn được đâu…”
Minh: “Trời ơi thằng này… Ở nhà đứa nào cũng vác 2 trái trên người mà la không có trái nào hả… Há há há…”
“Chị này…” – hình như giọng Sương.
Cương: “Chị nha… Em về mà không có trái nào là em hái của chị ăn à…”
Cương nghe giọng cả đám đang cười trong điện thoại. Rồi hiểu luôn… loa ngoài.
Minh: “Nhà này có bưởi rồi… đừng mua nữa nha… Còn muốn mua gì thì mua hà… Hè hè hè…”
Cương: “Uhm. Vậy mua dưa hấu luôn ih. Khỏi đụng hàng…”
Minh: “Trời ơi… Đụng con Huyền chứ sao không đụng… Há há há…”
Cương lắc đầu với bà Minh tinh này luôn.
Huyền: “Cái bà này… Thôi em ơi… Muốn mua gì mua… Kệ bả…”
Cương: “Vậy đi ha… Mà em ăn rồi nha, khỏi chừa cơm…”
Huyền: “Ờ… Về lẹ để chị nhét trái cây vô họng bà Minh…”
Cương: “Uhm. Lát em phụ nhét luôn cho…”
Huyền: “Ha ha ha… Thôi cúp máy nha…”
Cuối cùng, ý muốn mua cây nào, trái gì cũng do tự anh quyết định. Vậy thôi, cứ vậy mà hốt.
Con trai mua đồ lẹ lắm. Có lâu là do đứng chờ. Đang ở chỗ quầy thu ngân xếp hàng…
“Ủa… phải anh hông…”
Tiếng của cô gái nào đó phát ra bên hông Cương. Anh quay lại… Ồ… Là cô bé cũng tên Chi, bị mù 1 bên mắt mà hôm bữa ship đồ ăn cho anh bên nhà Trang. Cương tròn xoe mắt, nở con ngươi ra vì nhận diện được Chi (Chi kia bđs, chi này shipper). Trong ánh sáng đèn trắng, anh thấy được gương mặt tròn đầy cùng 1 mắt tròn xoe của em nó, bên kia là miếng che mắt màu đen. Cái lỗ mũi hơi bự ở chóp và đôi môi mọng đỏ.
“Ủa… Chi hả… Làm gì ở đây đây…”
Chi shipper: “Hihi… Em đang đi chợ dùm trên app anh…”
Cương nhìn xuống, thấy ẻm cầm trứng, rồi hành, thịt… tá lả âm binh trong cái giỏ.
“Ù… Đắc khách dữ ha… Hm hm… Mà nhà em gần đây hay sao mà chạy tới siu thị này lận…”
Chi sipper: “Dạ hông anh… Tại app nó đẩy em tuốt ra đây chứ em đâu ở gần đây đâu. Mà anh mua gì nhìu dữ vậy… Toàn trái cây không à…”
Cương: “Anh động vật ăn cỏ mà… Hm hm hm…”
Chi shipper: “Chù ui… Hèn chi da mặt mịn quá luôn… Bữa gặp anh buổi tối, em có thấy rõ đâu…”
Cương: “Chứ hôm bữa, anh cũng có thấy rõ mặt em đâu. Cũng da láng mịn quá ha… Chạy ngoài đường miết mà hổng bị gì hết.”
Chi shipper: “Hì hì… Chắc tại em đeo khẩu trang ớ… Chứ ở nhà cũng có xài mỹ phẩm gì đâu… Ủa mà anh còn làm bên chỗ hôm bữa hả…”
Cương: “Uhm. Anh làm xen kẽ, bữa nghỉ bữa đi.”
Chi: “Hèn chi… Mà anh có hay đặt đồ ăn hông vậy… Có gì mốt gọi trực tiếp em, em giao miễn phí luôn cho…”
Cương: “Anh cũng ít đặt lắm à… Mà thoi free chi em… Shipper cũng có dư nhiu đâu mà free chi hỏng biết.”
Chi: “Hi hi… Dạ… Tại hôm bữa anh đưa em nhìu quá… Em ngại luôn á…”
Cương: “Ngại gì em… Giao hàng cũng làm nghề đàng hoàn thôi, chừng nào trộm cướp mới nói.”
“Ủa… Tay anh sao vậy…” – em nó nhìn thấy bàn tay băng bó của Cương.
Cương: “Hm hm… Bị trộm cướp đâm nên vậy thôi em… Hm hm…”
Chi tròn mắt nói: “Ui trời ơi… Trộm cướp gì ác vậy… Rồi cái tay có bị nặng gì hông anh…”
Cương: “Hông sao em… Vẫn bóp bóp được… Nè… thấy hông…” – anh minh họa cho em nó coi.
Chi chằng cái miệng ra kiểu thấy ớn ớn. Ẻm nói:
“Anh vậy mà còn bị tới vầy… gặp em chắc hổng biết sao luôn…”