Phần 27
Sân bay Tân Sơn Nhất, 4 giờ chiều…
Quân đeo kính đen, mặc quần short trắng và áo polo xanh trông cực phong cách. Đứng cạnh hắn là ông Minh và trợ lý Thành.
“Xem ra lần này con thật sự nghiêm túc với kỳ kiểm tra!” Ông Minh nhìn Quân và hỏi. Ông chỉ vừa mới đến thôi, còn Quân thì đến từ trước rồi. Nhận thấy tu vi của Quân lại thăng tiến, ông Minh có phần nào đó vui lòng. Đạt được 3 sao trung cấp ở tuổi 17, Quân vừa đủ tiêu chuẩn mà gia tộc đề ra rồi!
“Có gì đâu ạ! So với mấy anh chị họ con còn kém xa!” Quân cười nhạt.
Kỳ kiểm tra này không chỉ kiểm tra cảnh giới mà còn kiểm tra cả khả năng chiến đấu nữa. Quân phải đấu với các anh chị họ của mình, những người được xem là thiên tài của nhà họ Nguyễn nói riêng và đất nước nói chung!
Hắn cũng không quá lo lắng vì thua thì không bị mất gì cả. Nhưng mà hắn sẽ cố gắng hết sức để thua trong vinh quang, không làm mất mặt ông Minh.
“Đừng cố quá! Cứ xem là trải nghiệm thôi.” Ông Minh vỗ vai con trai.
Đúng lúc này, ánh mắt của ba người bất ngờ sáng lên khi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Một thiếu nữ tóc dài thướt tha, khoác trên mình một chiếc váy trắng điểm xuyết những bông hoa lam, tay kéo chiếc vali màu hồng. Đôi mắt nàng vừa lạnh lùng vừa hững hờ, chiếc mũi thì cao chót vót, bờ môi đỏ hồng tự nhiên chẳng cần tô son, Những thứ tuyệt đẹp trên lại hội tụ trên một gương mặt v – line quyến rũ! Thật là một sự kết hợp hoàn hảo.
Nhưng… gương mặt ấy lại rất giống một người!
“Quả là anh em song sinh!” Quân thầm cảm thán. Dạo gần đây có cái trend quay video với Filter biến từ nam thành nữ, từ nữ thành nam. Quân thì không cần cái filter đó cũng biết phiên bản nữ của mình ra sao khi nhìn vào thiếu nữ kia.
Nàng ấy bước đến, bờ môi khẽ cong lên: “Cha!!”
Ông Minh bước đến ôm lấy đứa con gái của mình.
“Trông con gầy đi quá đấy Nhi! Bên đó không ăn uống đầy đủ sao? Ngoại năm bắt con tu luyện nhiều quá phải không?” Ông Minh nắm lấy vai Nhi xoay nàng mấy vòng liền.
Nhi chỉ cười đáp: “Ốm vầy mới đẹp chứ cha! Với lại ngoại năm đối xử với con tốt lắm.”
“Chà… con cũng đã lên 4 sao rồi! Giỏi lắm.”
“Con gái của cha mà…”
Đúng lúc này, Nhi đảo mắt ra sau lưng ông Minh. Ánh mắt nàng và Quân chạm nhau.
“Chào mừng em trở về!!”
Nhi cũng đáp lại nhưng không niềm nở như với cha mình: “Anh hai! Lâu ngày không gặp, anh cũng tiến bộ rồi nhỉ?”
“Haha để em chê cười rồi! Người anh này vẫn chậm chạp như xưa thôi!”
Ông Minh thấy cảnh này cũng thầm thở dài. Người ta nói anh em sinh đôi thường sẽ gắn bó với nhau hơn các cặp anh em khác. Nhưng hai đứa con ông lại không như vậy! Lúc nhỏ thì hai đứa này cãi nhau như chó với mèo, lớn lên đâu đó tầm 14 – 15 tuổi thì bắt đầu lạnh nhạt với nhau, cứ như có một ranh giới vô hình giữa hai đứa nó. Lẽ nào là do tuổi dậy thì? Hay có chuyện gì đó sâu xa hơn?
“Cha đặt nhà hàng rồi! Chúng ta cùng đi ăn một bữa nào!” Thấy bầu không khí sượng sượng, ông Minh lên tiếng nói rồi kéo mọi người ra bãi giữ xe.
“Để anh!” Quân đưa tay ra muốn giúp Nhi cầm lấy vali.
Nhi mặc dù cảm thấy hơi quái lạ với hành động của anh hai nhưng vẫn đồng ý.
Thế là gia đình 3 người được tài xế Thành chở đến nhà hàng 5 sao Như Ý.
Thấy khách quý đến, đích thân chủ nhà hàng ra tiếp đón. Đó là một người phụ nữ khoảng chừng 40 tuổi nhưng nhan sắc vẫn rất mặn mà, lại toát ra một khí chất giàu sang quý phái.
“Á đù! Máy bay! Gu mình gu mình!” Quân trong lòng thì hú hét còn ngoài mặt vẫn giữ nét bình thản.
Theo sự chỉ dẫn của Như Ý, gia đình ông Minh và Thành bước vào một căn phòng sang trọng. Bên trong có một chiếc bàn được thiết kế theo phong cách hiện đại, không quá to nhưng đủ ấm cúng!
Lần lượt từng món ăn thượng hạng được dọn lên trên bàn.
Quân gắp đồ ăn cho cha, rồi tới anh Thành, cuối cùng là Nhi.
“Ăn đi em!”
Thấy hành động của hắn, mỗi người lại có một suy nghĩ.
“Thằng Quân thật sự trưởng thành rồi!” – Ông Minh.
“Trời ơi cậu chủ gắp cho mình…” – Thành.
“Ai đây trời?” – Nhi.
Hiểu được sự ngạc nhiên của Nhi, ông Minh lên tiếng kể cho nàng về quá trình cai nghiện của Quân. Nghe xong, nàng mới hiểu tại sao Quân lại có những hành động “kỳ dị” như vậy.
“Nghe chuyện của anh rồi, giờ đến lượt em đó Nhi!” Quân hỏi. Ông Minh cũng gật đầu bảo: “Bên đó con sống thế nào?”
Nhi lúc đầu cũng chỉ định kể qua loa thôi. Nhưng Quân lại hay chèn vào thêm vài câu hỏi khiến nàng vô thức kể tiếp. Cuối cùng nàng nhận ra mình kể quá nhiều rồi.
“Haha! Cuộc sống ở bên đó thú vị vậy… Mà ở bên đó có kiếm được anh nào chưa?”
“Chưa cha ơi! Con còn nhỏ mà!”
“Đúng rồi cha, em nó còn nhỏ, làm gì biết yêu đâu!”
Quân nhún vai.
“Ừa chứ ai như anh! Yêu chục cô một lúc!”
Nhi đá xéo.
“Nào có nào có… chỉ có 9 cô thôi!” Quân trả treo.
Nói chuyện thêm vài ba phút nữa thì Thành có điện thoại. Sau khi lịch sự ra ngoài nghe, Thành vào phòng với nét mặt khó xử, anh ta nói khẽ với ông Minh. Quân không nghe thấy gì nhưng nhìn nét mặt cũng hiểu đại khái, hắn vội nói: “Nếu cha và anh Thành có công chuyện thì cứ đi trước đi!”
Nhi nghe vậy cũng miễn cưỡng gật đầu. Không phải nàng nhõng nhẽo muốn cha ở lại với mình! Nàng chỉ không thoải mái khi ở cạnh Quân một mình mà thôi.
“Ừ, cha xin lỗi hai đứa nhé! Lâu lâu mới có dịp…”
“Con hiểu mà cha!” Quân cười rồi đứng dậy tiễn cha và anh Thành.
Căn phòng chỉ còn lại cặp song sinh Quân và Nhi. Không khí bỗng trở nên ngột ngạt.
“Chắc em no rồi nhỉ? Giờ hai đứa mình đi thăm mẹ nhé?!”
Nhắc đến mẹ, tâm trạng của Nhi không còn căng cứng nữa, nàng gật đầu.
Quân gọi phục vụ thanh toán. Bước vào phòng không phải người phục vụ nãy giờ mà lại là chủ nhà hàng – quý cô Như Ý, trên tay còn xách theo một chai rượu quý.
“Cậu Quân không cần phải thanh toán gì cả! Bữa ăn hôm nay là tấm lòng của Như Ý dành cho gia đình cậu cũng như là để mừng tiểu thư trở về!”
Quân nghe vậy thì cũng không từ chối lòng thành của cô ta. Như Ý vui vẻ tặng cho Quân chai rượu, không quên giới thiệu nguồn gốc các thứ, nói chung là rượu xịn!
“Nhà hàng này thú vị thật… đi ăn không phải trả tiền mà còn được tặng quà mang về! Bà chủ đúng là biết làm ăn thật!” Quân nửa đùa nửa thật, lại nói tiếp: “Sắp tới tôi đang định tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ! Chắc chắn sẽ chọn nhà hàng này. Nhưng mà đặt bàn này nọ rườm rà tôi không thích lắm, có cách nào tiện hơn không nhỉ?”
“Hơ hơ…” Nhi nhìn anh trai mình, trong lòng thầm mắng tên này vô sỉ.
Như Ý vừa nghe qua đã hiểu ý của Quân, hắn đang muốn lấy số của cô đây mà.
“Đây là số điện thoại cá nhân của tôi… có chuyện gì cậu Minh cứ gọi một tiếng, tôi sẽ hỗ trợ hết mình, không chỉ là chuyện đặt bàn đâu ạ!”
Như Ý cũng đã được rất nhiều người xin số, nhưng cách của Quân khá là hay, nếu không tinh ý khó mà nhận ra được. Điều đó cũng gợi nên một chút hứng thú về Quân.
“Thằng nhóc này… để xem nó muốn gì ở mình…” Trong mắt Như Ý, cô nể Quân vì cha của hắn thôi, chứ nếu Quân không phải con ông Minh xem, làm gì có vụ có được số của cô!
Nhưng Như Ý không biết rằng hành động đưa số của mình cho Quân chính là đặt một chân lên giường của hắn rồi!
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-vo-cuc.html
Bệnh viện Hạnh Đức…
Nhìn người mẹ nằm hôn mê qua tấm kính, Nhi thở dài một cách buồn rầu. Mẹ nàng đã ngủ như vậy từ lúc nàng còn là một cô bé cho đến bây giờ đã là thiếu nữ nhưng mẹ vẫn chưa dậy.
“Mẹ ơi…”
Thăm mẹ xong thì Quân và Nhi về nhà. Dì Xuân niềm nở ra đón cả hai, Nhi cũng là do một tay cô chăm sóc, cô xem nàng như con mình vậy.
Căn phòng của Nhi nằm ngay sát phòng Quân, dù nàng không ở đây nhưng căn phòng vẫn luôn được dọn dẹp sạch sẽ chờ nàng trở về.
Tắm rửa một phát cho mát, Nhi thay lên mình bộ đồ thun năng động, chiếc quần ngắn cũn cỡn khoe ra cặp đùi trắng nõn nà.
Nằm trong phòng nghỉ một lát thì thấy hơi khát, Nhi bước xuống phòng bếp để lấy nước. Bước qua phòng anh hai thấy không sáng đèn, nàng tự hỏi Quân đi đâu?
“Chắc giờ này đi bar đồ các thứ chứ gì!”
Nhi lấy chai nước trong tủ lạnh nốc một hơi. Chợt nàng nghe thấy tiếng gì đó ở sau vườn…