Phần 3
Căn nhà không quá khang trang, chỉ có vỏn vẹn 4 gian phòng. Trong đó có 1 gian phòng khách, 2 gian phòng ngủ và 1 gian phòng ăn. Phía sau nhà có cái vườn nho nhỏ.
“Thơm quá!” Quân ngửi được mùi hương thoang thoảng trong nhà. Hắn không rõ đó là mùi gì, nhưng càng hít hắn càng thấy mình thư thái.
Quân cất đồ vào một góc ở phòng khách. Lúc này, thầy Cường bước vào sau khi tiễn Thành ra về.
Cường nhếch môi hỏi: “Sao? Kể tao nghe mày chơi thuốc bao lâu rồi!”
Quân cũng thành thật kể ra quá trình chơi thuốc của chủ cũ cơ thể này. Vào một hôm đi dự tiệc năm 15 tuổi, Quân bị đám bạn xấu rủ rê nhai thử viên thuốc màu trắng trắng. Dù biết đó là thứ cấm, nhưng đám bạn cứ khích “mày sợ à?”, Quân sĩ diện vội cắn viên thuốc. Cảm giác lâng lâng, thoải mái nhanh chóng ập đến. Từ đó, cuộc đời hư ảo bắt đầu.
“Haha, đúng là ngựa non háu đá!”
Bị thầy Cường mỉa mai, Quân lại ra vẻ đồng tình, bởi hắn cũng chửi chủ cũ cơ thể mình như thế.
“Đưa tay tao bắt mạch xem!”
Những ngón tay to lớn gân guốc của Cường đặt vào mạch ở cổ tay Quân.
“Cơ thể suy nhược, thần khí bất ổn, huyết mạch không thông, thận hư, gan nhiễm mỡ… xem ra tình trạng khá tệ… không chỉ bị nghiện mà cơ thể còn suy thoái trầm trọng, ảnh hưởng đến khả năng tu luyện, nếu không điều trị kịp thời, mãi mãi kẹt ở cảnh giới 2 sao.”
Như đã nói, thời đại này, nhà nhà xài infinergy, người người xài infinergy. Không chỉ đưa năng lượng ấy vào các thiết bị, vật dụng, con người còn có thể đưa infinergy vào cơ thể để biến thành năng lượng có ích cho mình, giúp họ thực hiện được những chuyện không tưởng so với 1000 năm trước. Ví dụ con người có thể dễ dàng nhấc một vật thể nặng hơn mình gấp nhiều lần, hay bay nhảy trong không trung bất chấp lực hấp dẫn, hay tạo ra lửa nước gió đất. Nói chung, đối với một người sống ở 1000 năm trước như Quân, có thể gọi những người ở thời đại này là siêu nhân.
Tuy nhiên, không phải cứ đưa infinergy vào người là sử dụng được. Con người phải học cách dồn infinergy lại để tạo ra một tinh thể. Tinh thể sẽ là nơi chứa infinergy và vận hành khắp cơ thể. Tạo được 1 tinh thể đầu tiên chính là cột mốc đánh dấu người đó bước chân vào con đường tu luyện và được công nhận là một vô cực giả. Bước tiếp theo, vô cực giả cần phải tạo thêm nhiều tinh thể để mạnh hơn. Mỗi tinh thể mới được tạo ra sẽ ứng với một cảnh giới mới. Hiện tại, trên thế giới đã đặt tên chuẩn cho mỗi cảnh giới là 1 sao. Ví dụ đạt được 2 tinh thể sẽ là cấp độ 2 sao. Trong mỗi cảnh giới lại chia ra các tiểu cảnh giới gồm: Sơ cấp, trung cấp, cao cấp và siêu cấp.
Theo sách kỷ lục ghi nhận người đạt được số sao cao nhất tính đến hiện tại là 9 sao. Ở cảnh giới đó có thể đạt đến năng lực dời trời hoán đất, giết thần diệt quỷ dễ như trở bàn tay. Có người đồn đoán rằng, khi bước vào cảnh giới 10 sao, con người sẽ trở thành tối thượng thần hay là sáng thế thần gì gì đó, nhưng vẫn chưa ai kiểm chứng được.
Quay trở lại câu chuyện, Quân tu luyện từ năm 10 tuổi, tính đến thời điểm hiện tại đã 7 năm trôi qua, hắn chỉ mãi ở mức 2 sao, có thể nói là chậm phát triển. Những anh chị em họ trong gia tộc của hắn đều đạt đến từ 4 sao trở lên rồi, những người đồng trang lứa với hắn cũng đã chạm đến mức 3 sao. Chỉ có mỗi hắn vẫn không chịu thăng tiến. Cũng phải thôi, hắn không lo tu luyện, suốt ngày đàn đúm ăn chơi, lại còn xài ma túy nữa. Dù cho Quân có thiên phú siêu quần cũng sớm muộn bị mai một thôi.
Ở thời đại này, cấp sao cũng quyết định một phần địa vị của con người. Mặc dù luật pháp tồn tại, song vẫn tuân theo một quy tắc của tự nhiên: Kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh. Nếu bạn mạnh, luật pháp không còn ý nghĩa gì. Vậy nên bất kể ai tu luyện đều đặt mục tiêu phải trở nên ngày một mạnh hơn để không trở thành kẻ yếu. Nhưng Quân lại không như thế.
Cũng may Quân là thiếu gia nhà giàu, vẫn còn một chút địa vị để bám víu. Nếu hắn sinh ra trong một gia đình bình thường thì đã bị người người khinh bỉ ra mặt và chà đạp rồi.
“Tao có một thắc mắc!” Thầy Cường hơi nghiêm mặt lại.
“Gì vậy ạ?” Quân suy nghĩ không biết thầy định hỏi gì.
“Tao nghe kể mày bị bắt đến đây cai nghiện?”
“Cũng không hẳn…”
Cường nhìn sâu vào mắt Quân một lúc rồi mỉm cười, nụ cười kinh dị như quỷ.
“Vậy thì tốt! Tao không nương tay đâu!”
Trên đường về nhà, Thành có vẻ suy tư. Hắn nhớ lại lời của thầy trước lúc tạm biệt.
“Cậu chủ nhà mày thật kỳ lạ!” Thầy Cường đánh mắt vào trong ngôi nhà.
“Kỳ lạ? Thầy nói rõ hơn giúp con ạ!” Thành tò mò.
“Tao đã từng giúp nhiều kẻ cai nghiện. Ngoại trừ những biểu hiện bệnh lý thường thấy, bọn họ có một điểm chung đó là ánh mắt.”
“Ánh mắt?”
“Ừ! Ánh mắt của bọn nghiện đều vô hồn, nếu mày nhìn vào, cảm giác như lạc vào một khoảng không vô định. Nhưng ánh mắt của cậu chủ mày thì khác… không giống chút nào… cứ như một con người chưa hề bị nghiện vậy!”
“Chưa hề bị nghiện sao?” Thành lúc này mới nhận ra dường như cậu chủ của mình có gì đó khác biệt, nhưng hắn không rõ nữa, mọi thứ quá mơ hồ.
Con người ở thời đại này vượt trội so với 1000 năm trước và ma túy cũng vậy. Vì ma túy lúc này có chứa infinergy nên sẽ gây ra cảm giác sung sướng gấp trăm lần, khiến con người bước vào ảo mộng thiên đường, xóa tan mọi u phiền mệt mỏi. Một khi đã nếm, khó ai quên được những hương vị ngọt ngào mà thứ chất cấm ấy mang lại.
Cũng vì thế, quá trình cai nghiện sẽ khó khăn hơn 1000 năm trước rất nhiều lần.
“Thời điểm này vô cùng nhạy cảm vì mày vừa mới bỏ ma túy nên những cơn nghiện sẽ thường xuyên xuất hiện và hành hạ. Tao đã châm cho mày vài mũi kim để giảm bớt đau đớn nhưng mọi thứ vẫn phải dựa vào ý chí của mày.”
Thầy Cường châm cây kim cuối lên trán của Quân, sau đó đóng túi kim lại.
Đã được 2 tiếng kể từ lúc đến nhà thầy, Quân cảm giác trong lòng có chút sôi sục rồi. Cơn lạnh buốt ở lưng khiến hắn rùng mình liên tục.
“Trải nghiệm cảm giác nghiện ngập một lần cho biết!” Quân cười khổ, nụ cười chua chát như vừa ăn một trái khế non.
Lúc này đây, thầy Cường đã xích một tay hắn lại vào cái cột ở căn hầm ẩm mốc. Cái hầm này nằm ở sau nhà, được xây từ khá lâu, thường được thầy Cường dùng để cắt cơn cho mấy con nghiện.
Cạch!
Thầy Cường đóng cửa căn hầm lại, tắt đi chút ánh sáng cuối cùng của Quân. Bóng tối bao phủ khiến da gà hắn bất giác trỗi lên, các giác quan vốn bị tê liệt bởi cơn nghiện cũng cố gắng cảnh giác xung quanh.
Một tiếng trôi qua, tác dụng của thuốc cai nghiện mà bác sĩ tiêm hôm qua đã hết. Những cơn nghiện bắt đầu tác oai tác quái một cách mạnh mẽ. Quân cảm giác nóng lòng khó tả, hắn cứ náo nức một cách khó hiểu. Rồi chợt hắn cảm giác bất an, cứ như một nỗi sợ vô hình nào đó đang vùng lên trong người hắn.
“Chỉ là triệu chứng của nghiện thôi! Mình sẽ vượt qua!” Quân cắn răng ngả lưng dựa vào cột.
Một tiếng nữa trôi qua, cơn thèm thuốc bắt đầu trở nên hung tợn hơn. Nó cắn nuốt từng chút lý trí của Quân, tiêm nhiễm vào đầu hắn những ký ức đầy khoái cảm trong các cuộc vui.
Quân thấy mình đang ngồi trong một quán bar với ánh đèn chớp nháy liên tục cùng những tiếng nhạc dồn dập. Tay phải hắn cầm một ly rượu mạnh, tay trái hắn khoác eo một cô gái có mái tóc màu khói với bộ trang phục sexy hở bạo.
Ở trước mặt hắn lại có một em vũ công đang uốn éo lắc mông phô diễn những động tác quyến rũ đến bỏng mắt. Quân nốc một ly rượu vào miệng rồi cười ha hả như thằng khùng.
“Thêm một viên nữa nào!” Cô gái bên cạnh thì thầm vào tai hắn, đồng thời lấy từ cái dĩa trên bàn một viên thuốc màu trắng. Cô ta cho vào miệng rồi vòng tay ra sau cổ Quân.
Môi cả hai tiến sát lại với nhau, lưỡi của cô gái chui vào miệng Quân, đưa cả viên ma túy kia vào.
Quân thoải mái đón nhận. Sau khi rời môi nhau thì cô vũ công kia cũng đã kết thúc bài nhảy của mình, cô quỳ giữa hai chân Quân, động tác nhanh gọn kéo khóa quần hắn xuống.
Và sau đó…
“Thằng này cũng biết chơi quá nhỉ?”
Quân tỉnh mộng, xém chút nữa hắn bị nhấn chìm trong ảo giác của ma túy rồi. Thật đáng sợ làm sao!
Dù Quân chưa từng trải qua cảm giác phê pha với ma túy, nhưng hắn cũng bị cảm xúc và ký ức của cơ thể này tác động, dẫn đến ý thức cũng bị lung lay.
Bốn tiếng trôi qua…
Quân hết mơ rồi tỉnh, hết tỉnh rồi mơ, hắn cứ như một nhà du hành vậy, bay từ cuộc vui này đến cuộc vui khác. Nào là sinh nhật của em gái mưa và một đêm mặn nồng trong đống ma túy, nào là cắn thuốc trên tòa nhà cao nhất Biên Hòa cùng chị máy bay, nào là some cùng 3 thằng đệ và một con bé dân chơi…
Quân phải gồng mình để tỉnh táo, kịp thời thoát ra khỏi ảo mộng nếu không đã bị chìm trong đó mãi rồi.
Con quỷ ma túy có vẻ đã chán dùng những ảo mộng sung sướng dụ dỗ Quân. Nó chuyển sang phương án khác, dùng sự sợ hãi để Quân tìm đến nó.
“Hả? Đây là đâu?”
Quân mơ màng mở mắt, hắn thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn. Trước mắt hắn là một thằng nhóc tầm 10 tuổi. Thằng nhóc đó có vẻ khá đắc ý, liên tục quơ thanh kiếm gỗ trong tay.
Quân lúc này mới nhận ra bản thân mình cũng là một thằng nhóc trạc tuổi. Hắn cảm thấy cơ thể có chút đau, dường như vừa bị đánh vào. Bàn tay hắn cũng đang cầm một thanh kiếm gỗ.
Quân nhìn quanh thì thấy rất nhiều người. Nhưng hắn không nhìn rõ mặt, tất cả đều bị một màn đen bí ẩn che khuất, thứ duy nhất lộ ra là đôi mắt của họ, đôi mắt màu đỏ đầy phán xét đang chăm chăm vào hắn.
Trong số những người đó, có một người lộ rõ mặt!
“Cha!” Quân bất giác nghĩ.
Đúng, người đó là ông Minh. Tuy gương mặt có phần trẻ hơn nhưng hắn vẫn nhận ra. Ông Minh không dùng ánh mắt cay độc kia nhìn Quân, nhưng ánh mắt ông lại chất chứa nỗi buồn khó tả.
Mà chính ánh mắt đó lại khiến Quân nhói lòng.
“Sao? Còn dám đánh nữa không?”
Thằng nhóc kia chĩa kiếm vào mặt Quân.
“Không… không…” Quân sợ hãi, nước mắt chảy ra, hắn vội vàng bỏ chạy.
Chạy ra khỏi căn phòng đó, Quân lại trở thành một cậu thiếu niên, khoác trên mình một bộ đồng phục học sinh. Khung cảnh xung quanh hắn là một ngôi trường rộng lớn với rất nhiều học sinh cũng mặc đồ như mình.
“Đây là lúc 15 tuổi…”
Quân thầm nhủ.
“Đại ca…” Ba thằng ất ơ nào đó chạy lại cạnh Quân, kéo theo sau là một thằng nhóc gầy gò đang xách cặp cho ba thằng.
“Đại ca tối nay tụi mình đi chơi ở bar nha! Em biết một quán mới bao ngon, có nhiều chị gái dễ thương lắm.”
“Ê thằng ngu kia, mau ôm cặp cho đại ca!”
Thằng ốm yếu bị kéo lên.
“Bắt nạt sao?” Quân thầm nghĩ, vội xua tay nhưng không được.
“Để em… để em…”
Quân không thể khống chế được bản thân, hắn quăng cặp xách vào mặt tên nhóc kia.
Ngay trước khi cái cặp chạm vào tên kia, không gian lại thay đổi, Quân nhận ra mình đang ở trong một bữa tiệc, mang trên mình một bộ quần áo bóng bẩy.
Nhưng có gì đó không ổn lắm, hắn đang cầm cái chai bể và chĩa vào một thằng khác.
“Thằng chó! Mày dám động đến bạn gái tao à?” Quân gầm lên.
“Bạn gái? Nhìn xem cô ấy có xem mày là bạn trai không?” Thằng kia nhún vai.
“Tao đánh cho mày chết!”
Tên kia lao đến đấm Quân, hắn ta to khỏe nên dễ dàng trấn áp được Quân.
Nhưng trong lúc hỗn chiến, Quân lại tìm ra cơ hội và đâm cái chai bể đến đối thủ.
Không gian lại thay đổi.
Quân nhận ra mình đang đứng trước mặt cha, gương mặt ông tối sầm lại.
“Mày… thật đáng thất vọng!”
Lời của cha vang vọng trong đầu khiến Quân ngày càng trở nên sợ hãi hơn.
Không gian xung quanh vặn vẹo rồi biến đổi.
Hắn thấy một vị bác sĩ lắc đầu và nói: “Tình hình của mẹ cậu chỉ có thể trụ thêm 4 – 5 năm nữa!”
Ánh mắt hắn ngập nước khi nhìn vào giường bệnh phía sau.
Một cảm giác hụt hẫng vô bờ hiện ra.
Quân bất giác rơi xuống vực sâu.
Đứng trong căn hầm, thầy Cường khoanh tay quan sát biểu hiện của Quân. Lúc nãy ông chưa hề rời khỏi căn phòng, lén lút nấp lại đây nhằm theo dõi tình hình của Quân.
“Aghhh!!!” Quân quằn quại, cơ thể đầm đìa mồ hôi, ánh mắt trở nên đỏ chót. Hắn như con thú dại, liên tục vùng vẫy nhưng bị dây xích kéo lại.
“Thời khắc quan trọng rồi!” Cường thầm nói.
Tại một nơi nào đó sâu thẳm, Quân lồm cồm bò dậy.
Hắn xoa xoa đầu rồi nói: “Ra vậy, đây là những nỗi sợ mà Quân phải trải qua…”
Đúng, những gì Quân vừa thấy là ký ức của chủ cũ cơ thể. Có thể nói đó là những ký ức đen tối mà chủ cũ luôn trốn tránh.
Bỗng một thứ gì đó hư ảo xuất hiện trước mặt Quân, tựa như một làn khói trắng. Thứ đó dần dần hình thành hình dạng đáng sợ của mình. Trông nó khá giống Quân, nhưng là một phiên bản tàn tạ, khô khóc và quỷ dị.
“Mày là ai?” Quân hỏi.
“Tao là mày!” Thứ quỷ dị kia chỉ tay về phía Quân. Sau đó, nó bay đến sát mặt Quân.
“Tại sao mày phải cố gắng chống cự làm gì? Cuộc sống của mày quá khắc nghiệt! Hãy lại đây với tao, trở thành tao, cùng tao tận hưởng thứ cảm giác thoải mái, vô sầu vô lo, chỉ có sung sướng, chỉ có vui vẻ. Như thế chẳng phải tốt hơn sao?”
Từng lời nói của kẻ kỳ dị kia như có chứa mị thuật, nó khiến tâm hồn Quân dịu lại và nhận thức trở nên mơ hồ.
“Lẽ nào mày đã quên những đau khổ mà mày phải chịu rồi sao? Dù mày có cố gắng đến cách mấy cũng chẳng thể đạt được điều gì đâu! Bỏ cuộc đi! Tiếp tục chìm đắm trong sung sướng đi!”
Thứ kỳ dị kia nắm lấy vai Quân, những làn khói trắng từ cơ thể hắn bốc ra, cuốn lấy cơ thể của Quân.
Gương mặt của thiếu niên 17 tuổi ấy dần mê man, đôi mắt nhắm lại một cách yên bình.
“Đúng rồi! Đúng rồi! Chìm đắm đi! Mày không thể từ bỏ tao được đâu!”
Thứ kỳ dị kia có thể là hiện thân của ma túy, hoặc là ham muốn sa đọa của chủ cũ cơ thể, không rõ nó là thứ gì, nhưng nó đang cực kỳ thỏa mãn khi dập tắt được sự quật khởi của Quân.
Nhưng…
Đôi mắt Quân nhíu lại.
Môi hắn khẽ nhếch.
Chỉ trong thoáng chốc, hình hài của hắn thay đổi, từ một thiếu niên trở thành một chàng trai trưởng thành.
“Cái gì? Mày là ai?”
“Tao không phải mày!”
“Mày…” Không đợi thứ kỳ dị kia nói xong, Quân vung tay đấm một cái, làn khói trắng tan biến.
Quân nhíu mày lại, nhìn về phía trước, nơi đang có một cánh cửa khóa chặt.
Hắn bất giác bước đi, bàn tay nắm lấy khóa cửa.
Lúc đầu thì hơi cứng một chút, nhưng dần dần, Quân đã vặn được. Hắn đẩy cửa bước vào. Phía sau cánh cửa lại là một không gian khác, một cái phòng ngủ với đầy đủ trang thiết bị. Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng hiu hắt từ đèn đường rọi qua cửa sổ.
“Hic…”
Tiếng thút thít khiến Quân giật mình, hắn nhìn vào góc phòng thì thấy một đứa bé đang ngồi co ro, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Quân bước đến.
Hắn ngồi xuống trước mặt đứa bé.
Cả hai nhìn nhau một lúc lâu, Quân – kẻ chiếm xác mới lên tiếng: “Đừng khóc nữa… Tôi biết những gì cậu đã trải qua. Tôi không đến đây để trách móc, phán xét hay làm gì cậu cả. Tôi chỉ là một kẻ vô tình lạc vào thân xác này thôi. Tôi chỉ muốn nói rằng, từ bây giờ, mọi chuyện hãy để tôi lo!”
Từng lời nói trầm ấm khiến cảm xúc chủ nhân cũ của cơ thể này dịu lại. Và rồi, đứa trẻ ấy lao vào lòng Quân, ôm lấy hắn, cơ thể nó phát sáng rồi dần hòa tan vào Quân.
“Yên nghỉ nhé! Từ giờ, tôi sẽ là cậu, cậu sẽ là tôi!”