Phần 6
Thiên Cấm Sơn, ngọn núi cao nhất trong thất sơn An Giang. Nơi đây quy tụ rất nhiều chùa chiền, đem đến một bầu không khí tâm linh an tịnh khắp ngọn núi.
Trên đỉnh núi lúc này, có một nhóm thầy tu mặc áo cà sa đang thực hiện một nghi thức nào đó trước một đền thờ kỳ bí. Đền thờ trông khá cũ kỹ với những lớp rêu phong mọc xung quanh, bên trong đền là một lư hương được yểm bùa.
“Thời khắc đã điểm!”
Một vị sư thầy dẫn đầu có hai hàng lông mày dài và rủ xuống ngang tai phát động, các phật tử cùng nhau niệm phật. Thanh âm phật pháp vang vọng, khiến không khí trở nên trang nghiêm. Từ hư vô, hàng vạn ký tự hư ảo xuất hiện tạo thành những luồng xích quấn lấy ngôi đền.
Nếu ai có hiểu biết nhìn thấy tình cảnh này lập tức sẽ hiểu các sư thầy đang làm gì. Hơn 90% họ đang phong ấn đền thờ, hoặc một thứ gì đó có liên quan đến đền thờ này.
Nhưng trong thời khắc quan trọng, có một sư thầy trẻ tuổi bất ngờ dừng niệm phật. Thay vào đó, hắn phát động tấn công vị sư dẫn đầu kia.
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, sư thầy có hàng lông mày dài ấy ngã xuống trước sự hoảng hốt của tất cả mọi người!
Quá trình phong ấn bị dừng dang dở khiến tất cả mọi phật tử tham gia bị phản phệ lăn ra đất.
“Cương Tử? Sao con làm vậy?” Vị sư dẫn đầu thét lên.
Nhưng Cương Tử không chỉ ngoái đầu lại, nở một nụ cười nham hiểm rồi chạy về phía đền thờ.
“Không được!”
Cương Tử rút ra từ trong áo một chiếc bùa và dán nó chồng lên chiếc bùa vốn có.
Một chấn động mạnh mẽ xảy ra khắp vùng bảy núi, khiến dân cư hoảng loạn. Mây đen mù mịt kéo đến, gió bão nổi lên, sấm sét liên tục đánh trên đỉnh của 7 ngọn núi.
Cùng lúc này, ngôi đền trước mặt Cương Tử phát sáng, ánh sáng ấy xoay tròn tạo thành một lối đi.
“Đứng lại!!”
Một vài sư thầy gượng dậy muốn kéo chân Cương Tử. Nhưng hắn đã nhanh chóng chạy vào lối đi.
Chỉ trong tích tắc, lối đi đóng lại.
“Nhà cậu ở đâu Giang?”
“Ở Cần Thơ! Còn cậu?”
“Tôi ở Đồng Nai.”
“Nhà cậu làm gì?”
“À… làm bán buôn bình thường thôi!” Quân đáp, dường như hắn không muốn để lộ thân phận thật của mình.
“Vậy à, chắc nhà cậu giàu lắm nhỉ?”
“Cũng tàm tạm!”
“Giàu mới có tiền chơi ma túy chứ!” Giang nửa đùa nửa thật.
“Cậu chọc tôi đấy à?” Quân cười nhẹ. Lúc đầu Quân cứ tưởng Giang là một cô bé hướng nội ngại giao tiếp nhưng xem ra cô nàng này cũng biết cách nói đấy chứ.
“Giọng cậu nghe hay thật đấy!” Quân buột miệng khen.
Giang hơi đỏ mặt nhưng chỉ cười nhẹ: “Giọng con gái ở Đồng Nai không hay sao?”
“Cũng hay, nhưng không đủ ngọt lắm!”
“Xem ra cậu cũng rành về con gái quá nhỉ?”
Quân không đáp, chỉ nhún vai.
Vừa đi vừa nói, cả hai đã đến nơi cao nhất của núi Cô Tô. Trên đỉnh núi nhìn xuống sẽ thấy cảnh vật bao la hùng vĩ. Nhìn ngắm chân trời phía xa đang lộ ánh bình minh, Quân cảm giác cơ thể tràn ngập sức sống.
“Ủa?”
Đang ngắm bình minh thì bất ngờ mây đen kéo đến.
“Chuyện gì vậy?” Giang có vẻ nhận ra điều gì đó bất thường. Không lý nào mây đen lại kéo đến nhanh như vậy.
Nhưng cả hai không có thời gian suy nghĩ đâu.
Một tia sấm sét bất thình lình đánh xuống vị trí cả hai.
“Tránh ra!” Quân ôm lấy Giang lăn qua một bên né tránh. Hắn chỉ làm việc này theo vô thức thôi, cho đến lúc vị trí đứng lúc nãy bị đánh nát, hắn mới hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, một tia sét khác lại đánh xuống gần vị trí của cả hai.
“Mau vào trong hang!”
Giang hay lên đỉnh nên biết rõ địa hình nơi đây.
Quân cùng Giang dồn hết tốc lực chạy về phía cái hang. Sấm sét vẫn đánh kịch liệt ngay phía sau lưng.
Ầm!
Tia sét đánh xuống cửa hang nhưng thật may Quân và Giang đã kịp nhảy vào trong hang.
“Phù may quá!”
Giang và Quân thở phào, nhưng rồi họ nhận ra có gì đó không ổn.
“Đây là đâu?”
“Đây là đâu?”
Quân và Giang không tin vào mắt mình được. Bình tĩnh nhớ lại, họ đang chạy vào một cái hang để trốn sấm sét. Vì mải mê nhìn phía sau nên họ không hề biết rằng, có một vết nứt không gian đang chờ ở cửa hang. Và rồi, họ bị lạc đến vùng đất xa lạ này. Nơi đây toàn là cây cỏ, trông khá tươi tốt, xen kẽ vào đó là những con suối từ con sông lớn đằng xa.
“Một bí cảnh sao?” Giang nói.
Vụ tận thế năm 2023 đã khiến không gian trên trái đất xáo trộn. Infinergy chia cắt và hình thành nhiều vùng không gian nằm tách biệt với không gian chính thống, những vùng không gian như vậy được gọi là bí cảnh. Tuy nói là tách biệt nhưng nếu có người tinh thông không gian thuật thì có thể mở đường dẫn đến bí cảnh.
Bên trong bí cảnh có gì?
Thường sẽ chứa đựng những tài nguyên đáng giá như mỏ đá infinergy, các kho báu cổ của đời trước để lại… thu hút rất nhiều vô cực giả đến khám phá. Nhưng bên cạnh cơ hội cũng sẽ tồn tại nguy hiểm, có thể là bẫy, quái vật, hay một vài tồn tại siêu hình nào đó đang chờ đợi để thịt những kẻ yếu đuối đặt chân vào.
“Lại chuyện gì nữa đây?” Quân cắn răng quan sát. Tạm thời xung quanh không có dấu hiệu nào về cửa ra khỏi bí cảnh.
Bất giác, ánh mắt của Quân và Giang chạm nhau. Cả hai đều thấy được độ nghiêm trọng của vấn đề. Sự cảnh giác được đẩy lên cao hết mức.
“Chúng ta phải làm gì?” Giang bất giác hỏi.
“Có lẽ nên đợi ở đây một lát! Xem thử lối ra có mở lại hay không.” Quân bình tĩnh đáp.
“Ừm!” Giang gật đầu.
Cả hai không biết rằng, có một cặp mắt đỏ đang chú ý đến họ.
Thất Sơn là vùng núi có chứa nhiều huyền cơ, thu hút vô số giáo phái quy tụ. Trong số đó, phải kể đến nhóm vô cực giả cực đoan của Âm Linh Giáo. Họ lấy việc tu luyện xác người và linh hồn làm chủ đạo. Đã có nhiều vụ thảm sát do Âm Linh Giáo gây ra với mục đích thu thập nguyên liệu để luyện công. Đáng sợ nhất là vụ luyện Thiên Linh Cái đã gây ra bi kịch cho 100 trinh nữ. Âm Linh Giáo đã bắt cóc, đánh đập, giết hại họ sau đó chôn xuống đất và luyện bùa.
Vì tình chất cực đoan của mình, Âm Linh Giáo đã bị lên án gắt gao bởi các giáo phái khác. Với sự dẫn đầu của Vạn Linh Tự, hơn 10 giáo phái lớn nhỏ khác đã truy cùng diệt tận môn đồ Âm Linh Giáo. Âm Linh Giáo cố thủ trên đỉnh núi Cấm, sử dụng tất cả những gì có thể để ngăn cản bước tiến của đối thủ. Tuy nhiên, mọi nỗ lực của họ đều bị bẻ gãy. Vào giây phút cuối, Âm Linh Giáo đã sử dụng bài tẩy, họ triệu hồi một quyển sách cấm, hy sinh toàn bộ sinh mệnh để kích hoạt quyển sách.
Ngày hôm đó, máu tươi tràn ngập trên đỉnh núi Cấm. Âm Linh Giáo bị diệt tận gốc nhưng các môn phái khác cũng chịu tổn thất nặng nề gây ra bởi quyển sách kỳ bí kia. Một vị đại sư đã quyết định hy sinh thân mình, ôm lấy quyển sách nhảy vào không gian bí cảnh bên trong Thất Sơn. Bí cảnh này vốn là nơi ẩn chứa long mạch của Việt Nam, được dùng để rèn luyện các thế hệ vô cực giả tại Thất Sơn. Vị đại sư kia hy vọng không gian bên trong sẽ đủ sức áp chế quyển sách. Ở bên ngoài, những người còn sống trong trận chiến đã cùng nhau phong ấn lối vào bí cảnh tránh quyển sách kia thoát ra gây hại. Tuy nhiên, quyển sách kia đã dồn hết sức để lại một lỗ hổng trên phong ấn. Muốn sửa lỗ hổng đó buộc phải giải trừ phong ấn và làm lại từ đầu, hoặc chọn cách chắp vá theo thời gian. Cách đầu tiên quá nguy hiểm, vì lỡ đâu quyển sách kia thoát ra, không ai cản nổi. Vì vậy cách thứ 2 được chọn. Cứ mỗi năm một lần, phong ấn sẽ được gia cố lại bởi Vạn Linh Tự.
Vụ việc đại chiến núi Cấm hay quyển sách kỳ bí cũng được giấu nhẹm, tránh thu hút những kẻ có dã tâm tìm đến. Nhưng bằng một cách nào đó, vẫn có một kẻ bất chấp nguy hiểm, đột nhập vào bí cảnh bên trong trước mặt rất nhiều cao thủ.
Hắn có pháp danh là Cương Tử, là người đã tu tập nhiều năm tại Vạn Linh Tự, được sư trụ trì tin tưởng giao phó nhiệm vụ gia cố phong ấn dù còn rất trẻ. Ấy vậy mà trong lúc mọi thứ đang đến thời khắc quan trọng, Cương Tử lại bất ngờ ra tay với trụ trì, khiến mọi người bị phản phệ.
“Đó chắc chắn không phải là Cương Tử! Là ai đó đã giả mạo!” Sư trụ trì ôm ngực cố nén cơn ho. Hàng lông mày dài phất phơ trong gió, vị trụ trì nhớ lại thủ đoạn mở ra một khe hở trên phong ấn của kẻ kia, bất giác lo lắng: “Sử dụng bùa chú… là tàn dư của Âm Linh Giáo… hay là…”
“Bây giờ chúng ta phải làm gì thưa sư phụ?” Một phật tử lên tiếng hỏi.
“Trước mắt, chúng ta buộc phải giải trừ phong ấn để tiến vào bí cảnh, ngăn chặn kẻ kia. Đồng thời hãy thông tin đến các giáo phái khác trên Thất Sơn! Tập trung trên đỉnh Thiên Cấm Sơn, chuẩn bị ứng phó với đại họa.”
“Giải trừ phong ấn? Như vậy thật sự quá nguy hiểm…” Một phật tử khác lên tiếng.
“Nếu để kẻ kia lấy được quyển sách, một Âm Linh Giáo thứ hai sẽ được ra đời, lúc đó Việt Nam, thậm chí là cả thế giới sẽ gặp đại nạn.” Sư trụ trì kiên định nói.
“Mất bao lâu để giải trừ phong ấn này?”
“Khoảng nửa ngày!”
Thiết lập phong ấn không phải chuyện dễ dàng, giải trừ một phong ấn càng khó hơn.
“Không cần đến nửa ngày đâu!”
Một giọng nói trầm trầm chen ngang, khiến tất cả hòa thượng của Vạn Linh Tự im bặt.
“Vị thí chủ này là?” Sư trụ trì khẽ nheo đôi mắt mờ đục. Đứng trước ông là một người đàn ông trung niên với thể hình cao to, gương mặt phong trần tựa như trải qua hết chuyện nhân gian. Bên cạnh còn có một thanh niên với mái tóc che mắt thần bí, hai tay đã chuẩn bị sẵn các ấn pháp.
“Tôi là Nguyễn Minh.”
“Nguyễn Minh… Thất Hiệp Miền Nam?” Sự trụ trì như nhận ra.
“Đúng vậy. Bên tôi có người tinh thông thuật phong ấn đến trợ giúp. Đảm bảo sẽ nhanh hơn vài lần.”
“Nhưng tại sao? Thí chủ có ý đồ gì?” Sư trụ trì thở nhẹ ra một câu nhưng chứa theo uy áp khó lường.
Cùng lúc đó, ông Minh cũng đáp trả, khí thế như núi cao biển rộng đùng đùng toát ra.
“Con trai của tôi bị lạc vào trong bí cảnh!”
Cương Tử đặt những bước chân đầu tiên trong bí cảnh.
“Infinergy nồng đậm thật!” Nhưng đó không phải lý do Cương Tử đến đây. Hắn móc ra ba lá bùa và phóng lên trời. Trong tích tắc, ba lá bùa hóa thành ba con chim bay lượn trên bầu trời. Cương Tử phất tay ra lệnh cho chúng đi thám thính xung quanh.
Bản thân Cương Tử cũng chạy về phía trước. Vẻ mặt hắn trông vô cùng gấp gáp.
“Phải tìm ra được quyển sách ấy trước khi đám người kia đuổi vào đây.”
Cương Tử hiểu rõ tình thế của mình. Một vô cực giả 5 sao sơ cấp như hắn khó lòng chống lại các thế lực ngoài kia. Hắn phải nhanh chóng tìm được thứ mình cần và rời khỏi đây.
Bí cảnh bên trong Thất Sơn tương đối rộng lớn, bên cạnh đó còn có các quái vật, cạm bẫy được dùng để thử thách các vô cực giả vào đây tu tập. Ánh mắt Cương Tử bỗng lóe lên, hắn dừng bước lại, vừa hay mặt đất lúc này nứt ra, một con giun khổng lồ với hàm răng sắc nhọn trồi lên.
“Hừ… đừng cản đường ta!” Cương Tử tụ một luồng năng lượng màu tím quỷ dị trên bàn tay.
Lúc này, con giun lao đến với ý định xơi tái con mồi. Nhưng Cương Tử nhảy lên cao né đòn một cách dễ dàng, sau đó xoay người tung chưởng vào con giun.
Đoàng!
Con giun nổ tung.
“Dòng chảy tự nhiên nơi đây thật đậm đặc, mình có thể cảm nhận vô số dòng chảy đan xen vào nhau.” Quân mở mắt ra, trong lòng thầm cảm thán. Trong lúc không biết làm gì, Quân theo thói quen luyện tập Thiên Nhiên Tâm Hữu, nào ngờ lại phát hiện ra sự nồng đậm của dòng chảy và…
“Khoan đã!” Quân nhíu mày. Nhờ vào dòng chảy tự nhiên, Quân có thể cảm nhận được một số tồn tại trong phạm vi nhất định. Quân vội nắm lấy tay Giang trước sự ngỡ ngàng của nàng.
“Hả?” Thấy sắc mặt nghiêm trọng của Quân, Giang cũng trở nên cảnh giác.
Đúng lúc này, từ cái cây trên đầu cả hai, một bóng đen lao xuống. Quân lập tức thả tay Giang ra, cả hai né sang hai hướng.
Bóng đen vồ xuống nhưng không trúng ai.
Lúc này, Quân và Giang mới nhìn rõ hình dáng của thứ vừa tấn công họ. Đó là một con khỉ lông lá đầy mình, đôi tay dài thoòng, đôi mắt đỏ choét như máu, vẻ mặt thì biến thái, hơi thở thì ngưng tụ thành khói.
“Khỉ háo sắc!!” Giang thốt lên, nét mặt tái đen.
Khỉ háo sắc là một loài khỉ biến dị thường thấy ở miền Tây những năm 90 của thế kỷ trước. Loài khỉ này đa phần là giống đực. Chúng sống theo bầy ở các cánh rừng ngập mặn. Sở dĩ có cái tên háo sắc là vì loài khỉ này hay bắt cóc và hiếp dâm phụ nữ. Đã từng có vụ một du khách thăm quan miền Tây bị 50 con khỉ cưỡng bức.
Vì loài khỉ này quá nguy hiểm, người dân miền Tây đã tìm cách diệt chủng. Quá trình này cũng không dễ dàng gì vì lũ khỉ háo sắc vô cùng tinh ranh, lại có khứu giác nhạy bén dễ dàng phát hiện nguy hiểm. Các bang phái ở miền Tây đã phải tổ chức một cuộc săn diện rộng, treo thưởng 1 triệu đồng / 1 con khỉ bị diệt. Với sự tham gia đông đảo của giới thợ săn, số lượng khỉ háo sắc lúc này chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.
“May mắn dữ, vừa vào bí cảnh đã gặp được một loài vật sắp tuyệt chủng…” Quân thầm chửi. Hắn cũng nhận biết được con khỉ kia. Quân, chủ cũ của cơ thể này từng xem một đoạn phim sex của một nữ đại gia làm tình với hai con khỉ háo sắc để tìm cảm giác mới lạ.
“Nguy rồi, mình cảm giác con khỉ này mạnh hơn mình… thậm chí là mạnh hơn Giang…” Quân thầm ước lượng. Hắn nhìn sang Giang muốn ra hiệu bỏ chạy.
Con khỉ lúc này xoay đầu nhìn sang Giang, khiến cô nàng rùng mình bởi nét mặt của nó.
“Không ổn! Nó muốn nhắm tới Giang!” Quân nghiến răng. Hắn hiểu rõ nếu Giang bị con khỉ này bắt, chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhưng con khỉ bỗng quay mặt về phía Quân.
“Hả?”
Quân thấy nét mặt vốn đang có gì đó khó chịu của con khỉ lại nhanh chóng thay đổi thành thích thú. Hơi thở con khỉ phập phồng, đôi mắt nó toát lên ham muốn mãnh liệt.
“Tại sao lúc nãy ánh mắt nó nhìn mình có vẻ ghen tức nhỉ?” Giang thầm hỏi rồi nàng nhận ra điều gì đó.
“Ngực… ngực con khỉ này bự quá… lẽ nào…”
Như đã nói, khỉ háo sắc đa phần là đực. Nhưng không phải tất cả. Vẫn có một vài cá thể cái hiếm hoi. So với những con đực, con cái có thể chất và khả năng sử dụng infinergy vượt trội. Chúng cũng có bản tính háo sắc như con đực! Tất nhiên, đối tượng mà chúng nhắm đến sẽ là…
“Ê ẩu rồi đó má!” Quân run rẩy. Hắn cảm giác mình đang khỏa thân trước ánh mắt cuồng nhiệt của con khỉ. Thằng nhỏ thì bất giác teo lại, hai chân vô thức đập vào nhau.
Phải, đứng trước mặt Quân lúc này chính là một con khỉ háo sắc cái.
Roẹt!
Con khỉ lao đến Quân với tốc độ không tưởng.
Quân giật mình, hắn thoáng lùi lại một chút, tay phải co lại, dồn hết sức đấm một cú về phía trước.
Con khỉ vươn cánh tay dài chộp lấy đòn đánh của Quân. Dễ dàng đến không thể dễ dàng hơn.
“Mình yếu quá!” Quân thừa biết điều đó. Vì ra đòn quá gấp gáp, hắn không kịp đưa dòng chảy tự nhiên trợ lực.
“Bỏ ra!!!” Giang lúc này đã đuổi đến phía sau, nàng tụ chưởng trên tay rồi bắn thẳng đầu con khỉ.
Nhưng con khỉ này rất nhanh, nó ôm lấy Quân vào lòng rồi xoay người né đòn.
“Chết tiệt thả tao ra!”
Quân vùng vẫy nhưng vô ích. Hắn cố gắng bình tĩnh, sử dụng dòng chảy tự nhiên để thoát khỏi gông cùm. Ấy vậy mà con khỉ này lại thẳng tay gõ vô gáy hắn một cái, làm Quân bất tỉnh nhân sự.
Sau đó, con khỉ chẳng thèm đoái hoài tới Giang, phóng vào rừng với tốc độ không tưởng. Giang cũng kiên trì bám theo sau, liên tiếp dùng chưởng để làm nó chậm lại nhưng vô ích. Vì thông thuộc địa hình nơi đây, con khỉ nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của Giang.
Giang thở dốc. Quá trình truy đuổi khiến nàng thấm mệt rồi.
Tuy vậy, nàng vẫn không từ bỏ.
Hít nhẹ một hơi, một luồng năng lượng màu xanh ẩn hiện xung quanh Giang. Tuy nhiên, thứ năng lượng này không mang cảm giác hài hòa, dễ chịu như bình thường nữa.
“Là hướng đó!”
Giang lập tức rời đi.
“Ọc ọc…”
Quân bừng tỉnh khi thấy nước vào mũi, hắn vùng vẫy muốn trồi lên nhưng bị một bàn tay ấn chặt. Mãi một lúc sau, bàn tay ấy mới kéo Quân ra khỏi mặt nước, vẩy vẩy mấy cái cho ráo.
Quân lúc này mới nhận ra, chủ nhân của bàn tay là con khỉ cái.
“Ơ… quần áo đâu?”
Cảm giác trơ trọi trên thân thể khiến Quân hoảng loạn. Mà con khỉ lại rất thích biểu cảm này của Quân, nó nở một nụ cười dâm đãng rồi lại xách Quân đi.
Chẳng mấy chốc, Quân thấy mình được thả trên một cái tổ khổng lồ được làm bằng rơm rạ và lá cây. Đây vốn là tổ chim nhưng bị con khỉ cái này chiếm đóng. Con khỉ lấy một sợi dây leo cột chặt Quân lại.
Sau đó nó rắc vô số cánh hoa hồng mà bản thân hái lúc đưa Quân về. Xem ra nó muốn thưởng thức Quân trong một khung cảnh lãng mạn.
Dường như còn thiếu thứ gì đó, con khỉ vội vã nhảy xuống cây.
“Chết tiệt!”
Quân lăn lộn vùng vẫy nhưng bất thành. Hắn thử vận lực để phá dây leo nhưng vô ích, loại dây leo này chắc quá.
“Không biết Giang đâu rồi! Cô bé đó là hy vọng duy nhất của mình!” Quân cầu trời khấn phật cho Giang sớm đến cứu mình. Cái cảm giác bất lực này thật khó chịu làm sao.
“Giống lúc đứng trước Quang…” Quân nhớ ngày hôm đó hắn cũng không thể ngăn cản bạn mình.
Và hôm nay, bảo vệ bản thân cũng không làm được.
Quân thề rằng nếu có thể thoát ra, hắn quyết tâm phải trở thành một vô cực giả mạnh mẽ để không bao giờ chịu cảm giác bất lực nữa.
Nằm lăn lộn một lúc, con khỉ cũng đã trở về. Nó thở phì phò rồi liếm vào mặt Quân.
“Má!!!”
Quân cố vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Con khỉ thấy Quân vùng vẫy càng hưng phấn hơn, nó liếm mép nhìn con cặc đang run rẩy của Quân.
“Tha tao đi! Chim tao bé lắm sao có thể thỏa mãn mày được!” Quân gào thét với hy vọng con khỉ sẽ hiểu. Nhưng vô vọng mà thôi, con khỉ nắm lấy cặc Quân và vuốt ve.
“Mà khoan, nếu mình không hứng thì làm con khỉ làm gì có cái để chơi!” Quân thầm nghĩ, cố gắng để bản thân thanh tịnh.
Nhưng không…
Hắn cảm giác được sự dễ chịu ở thân cặc, sau đó là nóng bừng.
Cái khúc thịt của hắn từ từ vươn lên trước ánh mắt hoài nghi nhân sinh của Quân.
Lẽ nào ẩn giấu bên trong ý thức của hắn là một ham muốn biến thái, thèm khát được làm tình với thể loại này sao?
Nhưng nhìn kỹ lại, Quân phát hiện con khỉ bôi lên cu hắn một loại chất gì đó. Đó chính là sìn sú. Sìn sú là một hỗn hợp thảo dược có tác dụng làm cứng dương vật. Con khỉ cái rời đi khi nãy là để hái thảo dược và tạo ra loại chất trên.
Cảm giác rùng rợn đến tận óc này Quân mãi mãi không bao giờ quên. Giọt nước mắt cay đắng đã chảy ra ở khóe mi.
Quân lại thề thêm một lời thề nữa, sau khi ra khỏi đây, hắn quyết tâm sẽ chơi mọi cô gái đẹp mà hắn biết để bù lại những tổn thất của ngày hôm nay.
Con khỉ liếm mép, nó há cái miệng hôi thối của mình ra để ngậm con cặc của Quân.
Tuy nhiên…
Một cái gì đó rơi trên đầu con khỉ.
Kéo theo sau là một tiếng thét dữ dội.
Con khỉ giật mình, quay lại thì thấy một bóng đen vụt lên, bám vào tổ nó.
Bị rung lắc làm cho hoàn hồn, Quân mở mắt ra thì thấy cảnh tượng kinh hãi. Có một con khỉ háo sắc khác đang đu ở mép tổ, ánh mắt nó cuồng nhiệt hơn khi nhìn Quân.
“Má… chơi some luôn à?” Quân chẳng biết mình đã làm sai điều gì mà bản thân lại rơi vào cái tình huống đau đớn này. Lẽ nào đây là nghiệp mà chủ cũ gây ra và hắn phải trả giùm?
Nhưng nhìn kỹ lại, hai con khỉ có vẻ không có thiện chí với nhau. Chúng gầm gừ một cách hung tợn xong lao vào đánh nhau.
“Khoan đã… lẽ nào là tranh giành mình?”
Mặc dù không có gì tự hào lắm nhưng Quân vẫn mừng rỡ, hắn thấy đây là hy vọng sống của hắn. Nếu được, hai con khỉ này đánh nhau tới chết luôn đi. Không thì cũng ráng đánh nhau lâu lâu để Giang có thể tìm đến Quân.
Mà không biết cô nàng đó đang ở đâu.
Đang lúc tự hỏi thì có một tiếng hắn giọng khiến Quân mừng rỡ.
“Giang!” Quân xém tí hét lên.
Đúng vậy, Giang đã lẻn vào tổ lúc nào không hay. Nàng cầm theo bộ quần áo ướt sũng của Quân, ánh mắt e ngại không dám nhìn bộ dạng khỏa thân của hắn.
“Sao… sao có thể hứng lên như vậy? Lẽ nào tên này có hứng với động vật? Biến thái quá!”
Giang không biết mình có phá đám Quân hay không nữa.
“Làm sao cậu đến cứu tôi được vậy?”
Quân tựa lưng vào gốc cây và thở dốc. Sau khi được Giang cứu, Quân mau chóng mặc quần áo rồi cao chạy xa bay. Khi đã đến được một khoảng cách đủ xa, cả hai mới dám nghỉ mệt.
Giang ngại ngùng không dám nhìn Quân, nàng đáp:
“À… thật ra là…”
Giang vẫn luôn truy tìm theo tung tích của con khỉ kia để cứu Quân. Trên đường đi, nàng vô tình bắt gặp bộ quần áo của Quân đang trôi sông. Điều đó có nghĩa đi ngược dòng con sông này khả năng cao sẽ gặp được Quân. Giang vội túm lấy áo quần của Quân rồi phóng đi.
Đang băng băng qua cánh rừng, Giang bỗng dựng tóc gáy. Nàng vừa liếc sang thì thấy một cặp mắt đỏ lao về mình.
Giang vội xoay người, đạp vào một cái cây để né khỏi cú vồ của “cặp mắt đỏ”.
“Lại một con khỉ háo sắc khác? Nó là con cái!” Vì đã có kinh nghiệm nên Giang nhìn phát biết ngay khỉ cái.
Giang không rảnh để đấu với con khỉ này, nàng mau chóng xoay người tăng tốc.
Ấy vậy mà con khỉ cái vẫn kiên trì đuổi theo.
Giang hết cách, bèn sử dụng thân pháp đặc biệt của mình, Phiêu Thượng Thủy. Nàng hướng đến dòng sông, từng bước chân nhẹ nhàng đạp lên mặt nước, tốc độ còn nhanh hơn khi nàng chạy trên mặt đất, dù nàng đang chạy ngược dòng.
Với tốc độ này, Giang tin tưởng con khỉ cái sẽ bỏ qua cho mình, dù sao khỉ cái chỉ thích những loài giống đực, đồng thời chúng cũng không ăn thịt người, chẳng có lý do gì để đuổi theo nàng.
“Hả?”
Nhưng Giang đã lầm, con khỉ vẫn đuổi theo nàng kịch liệt.
“Khoan… lẽ nào…” Giang nhìn xuống bộ quần áo của Quân, lại nhớ về khứu giác nhạy bén của loài khỉ háo sắc. Rất có thể, con khỉ ấy đuổi theo nàng là vì ngửi được mùi đàn ông từ quần áo của Quân.
Nếu nó đã muốn, Giang không ngại cho nó. Tuy nhiên, một sáng kiến táo bạo chạy ngang qua đầu Giang.
“Trong cái rủi lại có cái may nhỉ?”
Sau đó, nàng vẫn ôm lấy bộ quần áo của Quân, dẫn theo con khỉ cái kia. Đến một khúc sông nọ, nàng cảm nhận được dấu vết của con khỉ đã bắt Quân. Cùng với đó, có một tiếng thét thấu trời. Cái giọng này chỉ có thể là Quân.
“Ở cái tổ kia!” Giang nhanh chóng phát hiện vị trí của Quân. Nàng vội bẻ hướng. Vì không còn chạy trên sông nữa nên tốc độ sụt giảm. Con khỉ kia cũng nhanh chóng bắt kịp nàng. Giang xoay sở liên tục mới có thể thoát được đôi tay dài của nó. Khi đến gần vị trí của Quân, con khỉ dường như đã ngửi được mùi trai, tâm trí nó có chút phân tán. Tuy nhiên, nó vẫn chưa xác định được Quân ở đâu bởi lẽ mùi của con khỉ bắt Quân đang lấn át rất mạnh.
Giang thấy biểu hiện của con khỉ cũng đoán ra được phần nào. Nàng vội lấy ra thứ có đậm mùi đàn ông nhất, chiếc quần lót của Quân, cuộn vào một cục đá rồi ném lên tổ với mục đích dụ nó lên.
Con khỉ không đuổi theo nàng nữa mà chạy theo cái quần lót. Cái quần lót vừa hay lại rơi trúng đầu con khỉ bắt Quân, cứu Quân khỏi việc bị bú cu. Con khỉ bị Giang dụ tới cũng đã leo đến tổ và thấy được Quân. Bản tính háo sắc trỗi lên, nó rất muốn được thưởng thức cơ thể trắng trẻo ấy.
Trái ngược với khỉ đực, khỉ cái thích tận hưởng một mình hơn. Hai con khỉ liền lao vào đánh nhau để quyết định ai mới là người xứng đáng có được con cặc của Quân. Cũng nhờ thế, Giang mới có cơ hội lẻn vào tổ cứu Quân.
“Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu Giang!” Quân thật sự biết ơn Giang, cô nàng này đã cứu hắn khỏi ác mộng kinh hoàng, nếu hôm nay hắn bị hiếp, e rằng cả đời sẽ ám ảnh mãi.
“Không có gì đâu!” Giang vẫn ngại ngùng không dám nhìn Quân. Bởi lẽ hiện tại hắn không mặc quần lót. Cái quần lót của hắn bị cuốn vào trận chiến của hai con khỉ rồi.
Mà quần áo trên người cũng ướt sũng nên bó sát vào, khiến con cặc vốn đang cương lộ rõ. Dù Quân đã cố khom người để che nhưng không được.
“Đến giờ cậu ta vẫn còn tơ tưởng về con khỉ đó sao? Lẽ nào mình đã phá hoại chuyện tốt của cậu ta?”
Giang thầm rùng mình.
Lúc này, mặt trời cũng đã gần lặn. Quân và Giang quyết định sẽ nghỉ ngơi tại một hang động nọ.
Cũng may, trong rừng có nhiều loài cây ăn quả. Những loài cây này khá thân thuộc nên Quân và Giang không sợ có độc. Dưới ánh lửa bập bùng, cả hai thưởng thức một chầu buffet trái cây.
Màn đêm tịch mịch cùng với tiếng dế râm ran dễ khiến tâm trạng con người lắng đọng. Giang ngồi trước cửa hang, gương mặt trầm ngâm. Đã tốn một ngày rồi nhưng họ vẫn chẳng tìm thấy lối ra.
Đúng lúc này, Quân từ phía xa bước đến, trên tay là một mớ quả dại.
“Cậu đi đâu vậy? Ăn chưa no sao?” Giang tò mò hỏi.
“Không phải, tôi dùng mấy trái này chà lên người để tránh bị con khỉ đó phát hiện…” Mỗi khi nhắc đến con khỉ, Quân vẫn thấy sống lưng lạnh ngang. Loại quả mà hắn mang về có mùi khá nồng đối với những loài quái vật có khứu giác cao, còn con người hầu như không ngửi thấy.
“Cũng may tiết sinh học hôm đó thằng Quân có đi học…” Quân thầm cảm ơn chủ cũ vì đã không trốn học buổi hôm đó.
Quân ngồi xuống, chỉ cách Giang vài gang tay, nếu thầy Cường thấy cảnh này, ắt hẳn sẽ cú đầu Quân chục cái rồi.
Cả hai cứ ngồi như vậy mà chẳng ai nói gì nhưng cũng chẳng cảm thấy khó chịu, bởi lẽ họ đang có nhiều điều cần suy nghĩ.
“Thầy Cường về mà không thấy Giang và mình chắc sẽ đi tìm, sau đó sẽ nhờ đến anh Thành. Như vậy cha mình cũng biết được, chắc chắn ông ấy sẽ có cách cứu mình.”
Quân thầm nhủ. Chẳng hiểu sao khi nhắc về cha, hắn lại cảm giác tin tưởng đến kỳ lạ.
Trời cũng đã về khuya, Quân nhìn sang Giang định kêu nàng vào trong ngủ nhưng lại phát hiện ra Giang ngủ gục từ lúc nào. Có lẽ nàng đã thấm mệt sau một ngày dài.
Cô nàng này cũng dễ ngủ thật, vừa ngồi vừa ngủ luôn. Quân cẩn thận bế Giang, đặt nàng vào một chiếc nệm được tạo bởi lá khô và vỏ cây.
Hắn dập lửa, sau đó lại ra cửa hang ngồi. Vẫn còn nhiều nguy hiểm ngoài kia, Quân quyết định sẽ thức cả đêm để canh chừng. Cơn nghiện lúc này lại tái phát, mặc dù không còn hung tợn như trước nhưng vẫn khiến Quân khó chịu. Như mọi khi, hắn tu luyện Thiên Nhiên Tâm Hữu để bản thân thanh tịnh.
Dòng chảy tự nhiên đậm đặc nơi đây khiến Quân cảm giác mơ hồ về một cảnh giới cao hơn trong Thiên Nhiên Tâm Hữu, thứ mà hắn luôn tìm kiếm mấy ngày nay.
Tuy vậy, để giác ngộ được không phải là điều dễ dàng. Quân hiểu rõ dục tốc bất đạt, thứ quan trọng trong Thiên Nhiên Tâm Hữu chính là sự kiên nhẫn.
3 giờ sáng, Quân vẫn thiền định. Ý thức hắn lúc này không còn nằm trong cơ thể nữa, cảm giác cứ như đang trôi nổi trong dòng chảy tự nhiên. Các giác quan của hắn trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Hắn có thể ngửi thấy mùi máu từ những cuộc săn đêm của quái vật bên bờ sông dù cách mình rất xa, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, “nhìn” thấy giọt sương đang đọng trên lá, nổi da gà khi cảm nhận sự biến chuyển không ngừng của hơi ẩm, nếm được vị đắng trong gió.
Nói không ngoa, chỉ cần có dòng chảy tự nhiên, năm giác quan của hắn có thể phóng thích đi khắp khu rừng này.
“Tốt lắm, mình có thể thám thính để tìm manh mối lối ra.”
Nghĩ là làm, Quân đưa các giác quan của mình đi xa nhất có thể.
Bỗng, hắn nghe thấy tiếng gì đó.
“Đến đây…”
“Hả?” Quân giật mình, hắn không nghe lầm đấy chứ.
“Mau đến đây…”
Một giọng nói thều thào nào đó đang nói với hắn.
Quân muốn hỏi đối phương nhưng không thể, đây là cuộc trò chuyện một chiều.
“Đến đâu chứ?” Quân cố lần theo giọng nói.
Giác quan của hắn xuyên qua khu rừng, len lỏi qua từng tán cây, vượt qua muôn vàn con suối, đi theo giọng nói hấp hối kia.
“Ở đây… ở đây…”
Giọng nói ấy ngày càng to hơn, Quân biết mình đã đi đúng đường. Cố một chút nữa, một chút nữa thôi!
Quả đúng như Quân mong đợi, hắn thấy được một cái hồ rộng lớn. Giữa hồ là một cồn cát với cây cối um tùm. Giọng nói phát ra từ trong đó!
Hắn “rướn” đến, muốn đi sâu vào cồn cát để tìm hiểu nhưng…
“Chết tiệt!”
Ý thức Quân trở về, hắn thoát khỏi trạng thái thiền định.
Dường như có một thứ gì đó ngăn cản hắn đưa giác quan của mình đi vào trong cồn cát. Nhưng không sao, Quân vẫn nhớ đường đến đó. Rất có thể, nơi đó chứa manh mối đưa hắn trở về.
“Nhưng giọng nói đó là của ai?” Quân nhíu mày suy nghĩ.
“Là bạn hay thù… rốt cuộc giọng nói đó có mục đích gì?” Mặc dù lo lắng, nhưng Quân không còn manh mối nào khác. Giữa bí cảnh rộng lớn thế này lại bắt sóng được với ai đó chẳng khác nào bắt được một sợi dây cứu mạng. Hắn phải thử thôi.