Phần 70
Hai tuần trôi qua kể từ lúc Quân đến đây.
Bông hoa Tịnh Thu phát triển rất nhanh, nó đã to gấp ba lần so với lần đầu Quân thấy.
“Mau nở thành yêu nữ xinh đẹp đi!” Quân nói nhảm. Hắn cảm giác cơ thể có chút không ổn rồi, suốt ngày chỉ chịch choạc mãi nên lưng hơi đau.
“Ra khỏi đây mình phải uống thêm thuốc tráng dương quá!”
Cùng lúc này, con Mộc Yêu đã tỉnh, nó gầm lên một tiếng thật to.
Sau đó, nó nhảy đến hồ nước, nơi có bản thể. Bên trên cành cây cao vút là 6 quả màu đỏ, hình dáng hơi giống táo.
Đây chính là Linh Quả nhưng hàng rep 1: 1. So về chất lượng, loại quả này kém xa Linh Quả của Liễu Thần.
Mộc Yêu thu lấy linh quả bên trên, sau đó phóng người rời đi. Nó không rảnh quan tâm mấy cô gái kia. Dù sao bọn họ cũng không thể thoát ra được. Bên cạnh đó, hắn sắp có đồ chơi mới rồi.
“Mỗi lần hắn đi là mấy tháng liền! Trước giờ không nghĩ đến, giờ mới thấy hợp lý!” Tú nói.
“Phù chỉ mong hắn cút đi mãi thôi!” Hanah hậm hực.
Trong lúc cả hai đang ngồi nói chuyện, Quân và My đang quấn lấy nhau. Nằm trên tấm nệm làm bằng rơm, Quân thoải mái thưởng thức cơ thể của My. Nàng ta đang ngồi bên trên, thực hiện màn cưỡi ngựa điêu luyện.
“Nếu ra đây em tính làm gì?” Quân xoa lên vú My hỏi.
“Uhhh… em không biết nữa…” My rên rỉ đáp.
Hoàn cảnh của My Quân đã nghe qua, đúng là một cô bé đáng thương.
“Về nhà anh ở không?” Quân suy tính gì đó rồi mở lời chiêu dụ.
“Uh… như vậy có được không…”
My mở to hai mắt, hông vẫn nhấp đều đều.
“Ừm! Nhưng phải làm việc cho anh!” Quân cười khà khà, nghĩ thầm sẽ sắp xếp cho My làm hầu gái ở nhà giống nhứ Xuân. Vậy là mỗi lần về nhà, hắn có thể three some rồi. Một bên là máy bay hồi xuân, một bên là thiếu nữ ngây thơ, kết hợp lại sẽ tạo ra hương vị gì đây nhỉ? Bên cạnh đó, Quân cũng có mưu tính với tài năng tiềm ẩn của My, một cô bé có thể nhìn thấy linh hồn, năng lực này đáng để bồi dưỡng, dù sao hắn cũng giàu nên thích làm gì thì làm.
My chưa đáp, nhưng trong lòng chín phần là đồng ý rồi. Chỉ là nàng không biết đây có phải lời cao hứng lúc làm tình của Quân hay không? Cũng không dám hỏi để xác nhận. Thôi thì cứ cười cho qua cái đã.
Chợt, My nhận ra gì đó, nàng dừng nhấp, nhìn về phía bông hoa Tịnh Thu.
“Chuyện gì?” Quân hỏi, sau đó cũng hướng về phía bông hoa.
Bông hoa Tịnh Thu bỗng nhiên rực lên thứ ánh sáng màu trắng lam chói mắt. Nó khiến Quân cảm giác linh hồn mình thổn thức.
“Dòng chảy tự nhiên?” Các dòng chảy tự nhiên vốn đan xen lẫn lộn, không có một quy tắc nhất định nào. Nhưng ngay lúc này, các dòng chảy ấy cuộn lại quanh bông hoa, như tạo thành một xoáy nước khổng lồ.
Ánh sáng bao phủ lấy bông hoa dần lớn lên, kéo theo kích thước của bông hoa cũng thay đổi.
Quá trình này diễn ra chỉ vỏn vẹn 10 giây, nhưng khiến ai nấy phải há hốc mồm tận một phút.
Ánh sáng tản ra thành các hạt sáng li ti rồi tan biến, để lại một bông hoa khổng lồ.
“Nó lớn rồi…” Tú mừng rỡ.
“Tuyệt quá!” Hai mắt My long lanh.
Hanah cũng không kiềm được cười ngây ngốc.
Hy vọng của họ đang lớn dần!
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-vo-cuc.html
“Quả nhiên, nó đã đâm vào địa mạch!” Tú nhờ vào kiến thức địa chất, cảm giác rất rõ dòng địa mạch có kết nối với bông hoa. Nhưng điều đó lại khiến nàng nảy ra một nghi vấn mới: “Địa mạch nơi này có gì đó rất lạ… nó khiến các loài Mộc Yêu phát triển rất nhanh… chưa gì hoa Tịnh Thu từ 3 sao nhảy lên 5 sao!”
Dù mỗi chủng loài có đặc tính tu luyện khác nhau, dẫn đến tốc độ cũng khác nhau, nhưng từ 3 sao lên 5 sao chỉ trong thời gian ngắn ngủn như vậy, khó có thể chấp nhận được.
“Nhưng sao bông hoa này cứ khép cánh lại vậy nhỉ?” Hanah hỏi, đồng thời lấy tay chọt chọt.
“Nó đang hình thành dạng người!” Quân giải đáp.
My đứng cạnh cũng gật gù, trong mắt nàng dường như thấy được điều gì đó ở bông hoa.
Đúng lúc này, Hạnh đem đồ ăn đến cho cả bọn.
Quân không mặc quần áo, quay lại liền đem nguyên con cặc dài của mình khoe ra trước mặt người phụ nữ đã có gia đình. Khiến cô ta xém tí hất đổ mâm thức ăn.
“Hắn ta đi rồi! Chị Hạnh không cần ở đó canh gác nữa đâu!” Hanah nói, ánh mắt lại lóe lên âm mưu thâm độc: “Chị ở đây chơi với bọn em đi!”
“Chơi gì chứ?” Hạnh đỏ mặt, nàng biết bọn họ ở đây làm gì. Nàng ở lại để xem phim sex sao?
“Không cần tinh trùng của Quân nữa đâu! Bông hoa đã khép cánh lại để hình thành dáng người, chúng ta không thể bơm tinh trùng cho nó. Mà đợi nó thành hình người thì Quân có thể tự bơm tinh trùng cho nó.”
Tú nói.
“Cái này…” Hanah cùng My có chút hụt hẫng.
“Ừm, nếu vậy nhân lúc tên đó đi xa… em sẽ đi kiểm tra quanh đây tìm kiếm chút manh mối.”
Mặc dù bản thể của Mộc Yêu vẫn còn ở đây, nhưng đại bộ phận của nó đã theo dạng người đi giao hàng rồi. Chỉ cần Quân không phát ra sát khí hay lại gần cái cây, Mộc Yêu chẳng thể phát hiện ra.
“Trước mắt mình muốn tìm kiếm dấu vết của bọn tổ chức buôn người, hy vọng có thể tìm thấy gì đó.”
Đối với tổ chức buôn người kia, biết càng nhiều càng tốt. Theo như lời Tú nói, đứng sau bọn chúng là một kẻ có quyền thế. Thông tin này là suy đoán của Tú. Nhưng Quân có thể chứng thực vài phần. Hiên ngang làm ra vụ việc bắt cóc và chuyển người vào khu vực cấm của Rừng Nguyên Sinh, bọn này không có tay to bao che mới lạ. Tay to đó chắc chắn có liên quan đến hiệp hội bởi Rừng Nguyên Sinh thuộc quản lý hiệp hội.
Nếu bây giờ cả bọn thoát ra ngoài, tên tay to đó chắc chắn sẽ truy lùng, nhẹ thì bắt vào đây lại, nặng thì giết người diệt khẩu. Tay to đó chắc chắn sẽ tìm mọi cách để che đậy bí mật này. Quân có thể không lo cho tính mạng mình bởi thân phận này của hắn rất ít kẻ dám chọc vào. Nhưng những cô gái đáng thương này thì sao?
“Vẫn là lo nghĩ quá nhiều…” Quân tự giễu cợt bản thân. Thà hắn là một kẻ vô tri, hay một người thờ ơ máu lạnh sẽ không phải lo tính đến an nguy của mấy người kia. Chỉ trách ông trời cho hắn cái bộ não thích lo toan, cho hắn trái tim nhân hậu, cho hắn con cặc dài… à cái này không liên quan… nói chung, làm người vô tri vẫn là sướng nhất!
Cũng vì cái tính cách nhân hậu này mà Quân bị Ngọc bơ cả tuần rồi.
Mặc dù Ngọc mở miệng ra 3 câu là hết 2 câu đá đểu Quân, nhưng không có nó lại thấy trống vắng.
Đồng hành cùng Quân đi tìm kiếm manh mối là Tú. Cô nàng này đầu óc rất linh hoạt, mang có lợi hơn Hanah – đầu óc chỉ toàn tiền và sex, hay My – đầu óc quá ngây thơ, hay cả Hạnh – đầu óc ngập tràn lo lắng.
Quân và Tú có chút thân thiết rồi, thỉnh thoảng bước cạnh nhau, hắn ngứa tay vỗ mông nàng một cái, nàng cũng không để ý, cho đó là chuyện hắn có quyền làm. Trước hết, họ sẽ kiểm tra từ chỗ của Mộc Yêu.
Cái hang này quá đơn sơ, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy mỗi cái giường đá được lót rơm là nổi bật nhất.
“Cái giường này chẳng có gì đặc biệt nhỉ?” Quân mò mẫm mãi vẫn không thấy gì khác.
“Ngọc, bật Vọng Khí Thuật đi!” Quân nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
Ngọc không đáp nhưng vẫn đáp ứng hắn.
Quân dùng Vọng Khí Thuật nhìn quanh, chợt phát hiện bên trong giường đá có gì đó. Khí tức của nó toát ra một màu trắng bạc yếu ớt.
“Trong giường có thứ gì đó…”
Nghe câu này, mắt Tú sáng lên. Nàng trước giờ vẫn luôn nghi ngờ trong hang động này có ẩn giấu gì đó, nhưng đáng tiếc không có căn cứ nên không dám làm bừa.
“Quả nhiên là Vọng Khí Thuật…” Tú thầm đánh giá, lại đưa ra đề tài hội ý: “Có nên phá cái giường này ra không?”
Nói là giường, nhưng thực chất chỉ là một khối đá lớn được mài phẳng.
“Phá!” Quân quyết đoán. Hắn rút kiếm từ chiếc balo của mình, tung một nhát chém. Lưỡi kiếm rung lên, lại được cường hóa nhờ Bạo Trảm nên uy lực khá lớn. Chiếc giường đá tưởng chừng sẽ bị chém cho nát lại chẳng chút hề hấn nào. Quân tung hơn chục cú chém nhưng không khiến nó sứt mẻ chút nào.
“Cái đệt, đá gì thế này?” Quân kinh hãi.
Tú ở cạnh cũng thử tung một đòn, nhưng quả thật chiếc giường đá vẫn cứ sừng sững thách thức hai người họ.
“Tránh ra một chút!” Quân kéo tay Tú về sau, rồi chĩa hai ngón tay đang kẹp chặt về phía tảng đá.
Trong thoáng chốc, Tú run lên, nàng cảm giác được một áp lực thần thánh nào đó đang tồn tại trong người Quân, mặc cho nó rất mỏng manh!
Cùng với đó, hai ngón tay của Quân lóe sáng, một tia sáng bắn ra, uy lực dồn nén tại một điểm với ý đồ xuyên phá tảng đá.
Nhưng ánh sáng ấy chạm vào liền bất lực tản ra.
Khối đá vẫn nguyên vẹn.
“Cũng không được sao?”
Chiêu vừa rồi có thể xem là át chủ bài của Quân, vậy mà hắn cũng không phá được khối đá. Điều này khiến cảm xúc trong lòng hắn rối loạn. Một phần, hắn vui vì chắc chắn thứ được cất giấu bên trong không hề đơn giản, có thể sẽ mang đến thông tin quan trọng. Một phần lại hoang mang không biết xoay sở thế nào để lấy được thứ bên trong.
“Chị có nhớ ra điều gì không? Chẳng hạn như tên Mộc Yêu làm hành động nào đó đáng ngờ với cái giường…”
“Ngoại trừ ngủ và… ra, hắn không làm gì khác, đa phần là ở chỗ bản thể.” Tú đáp.
Quân xoa cằm, sau đó bắt đầu mày mò một lần nữa, cố dùng Vọng Khí Thuật để quan sát kỹ càng hơn. Kết quả vẫn không tìm thấy điểm nào đáng ngờ.
“Nếu vọng khí thuật có thể nhìn xuyên qua thì tốt quá…”
Vọng Khí Thuật chỉ có thể nhìn thấy khí tức toát ra thôi.
“Khoan… chết tiệt, từ khi nào mình quên mất nó.” Quân sực nhớ đến Thiên Nhiên Tâm Hữu. Ở trong màn sương không có dòng chảy tự nhiên nên Quân không xài khả năng phóng thích giác quan một thời gian, lại tư duy theo lối mòn tìm mọi cách phá tảng đá này nên bỏ quên khả năng thăm dò của mình.
Quân đưa giác quan vào trong dòng chảy với hy vọng men theo nó có thể khám phá thứ bên trong khối đá cứng đầu chết tiệt này. Dòng chảy tự nhiên không thể chảy xuyên qua hoàn toàn, nhưng vẫn thẩm thấu vào khối đá. Như vậy là quá đủ, Quân có thể đưa tầm nhìn của mình xuyên qua.
Giống như việc hắn đưa giác quan đi theo dòng chảy, xuyên qua tường để quan sát Nhi và Lâm An vậy, chỉ khác là tảng đá này có gì đó đặc biệt, nó cứ liên tục muốn đẩy sự thăm dò của Quân ra ngoài. Nhưng Quân vẫn cứ “đâm” vào sâu trong nó.
Cuối cùng, hắn phát hiện ra bên trong khối đá đã bị khoét ruột. Nhưng hắn chưa kịp nhìn ra bên trong có gì thì bất ngờ một luồng ý niệm đánh thẳng vào não bộ.
“Quân… Quân…” Tú hoảng hốt khi Quân bỗng dưng ngã xuống đất bất tỉnh.
…
‘Lần đầu viết nhật ký, cũng không biết viết gì. Cũng buồn cười thật, người ta viết nhật ký để ghi nhớ quãng đời tươi đẹp, nhưng đến lúc gần đất xa trời tôi mới viết.
Tẻ nhạt quá, thôi thì viết đại đi!
Đầu tiên, tôi tên là Chu Văn Lương.
Cuộc đời tôi kể ra cũng không có gì đặc sắc, chỉ thuộc top 100 Vô Cực Giả mạnh nhất Việt Nam, sở hữu gia tài 6000 tỷ, liên tục được trao danh hiệu học giả xuất sắc hàng năm, là chủ nhân của 30 cuốn sách được trưng bày trong triển lãm The Book, có cô vợ là hoa hậu… và rất nhiều thứ không đáng nhắc đến.
Từ thuở thiếu niên, tôi đã đặt mục tiêu sẽ đứng trên đỉnh cao, trở thành một vô cực giả 9 sao, có thể trường sinh. Cả một đời phấn đấu cũng chỉ để thực hiện ước mơ ấy!
Quá đắm chìm vào ước mơ, tôi gần như không để ý đến vợ mình. Vào một lần ra ngoài tu luyện, bi kịch đã xảy ra.
Vợ tôi bị người khác hiếp dâm, chúng có tận 5 người, chúng đã hãm hiếp vợ tôi suốt một tuần.
Khi tôi trở về, vợ đã qua đời.
Chúng còn để lại một đoạn video quay lại cảnh khốn nạn ấy. Nhìn vợ mình đau đớn, đau khổ, tủi nhục, tôi tự hỏi rốt cuộc mình đang tu luyện vì cái gì?
Tôi muốn trả thù, nhưng bọn chúng đều đã chết. Chúng bị ai đó giết rồi.
Bi kịch ấy đè nặng lên tâm cảnh, khiến tôi đột phá thất bại. Mà cũng tốt thôi, bản thân tôi đã không muốn đột phá nữa.
Biết số trời đã định, tôi vào Rừng Nguyên Sinh, tạo thành trận pháp ngăn cản người khác tiến vào, đồng thời dùng thêm trận pháp gia tốc thời gian để mài mòn tuổi thọ, sớm đến ngày trở về cát bụi.
…’
Đoạn tiếp theo kể về cuộc sống tẻ nhạt hàng ngày, từng câu đều đem đến cảm giác cô độc cùng cực, khiến người khác phải rợn da gà, tự hỏi liệu sau này mình già đi có phải trải qua cảm giác này?
‘Hôm nay lại có hứng viết nhật ký tiếp, cơ thể dạo này có chút bất ổn rồi. Có lẽ ngày đó cũng không xa nữa.
Bỗng nảy ra một vài ý nghĩ buồn cười. Có phải những người viết nhật ký khi còn sống không muốn ai xem nhật ký. Nhưng lúc gần đất xa trời, hoặc lúc đã chết đi, họ có muốn người khác đọc nhật ký của mình không nhỉ? Cảm giác có người sẽ chiêm nghiệm về cuộc đời của mình, sẽ biết từng có một Chu Văn Lương tồn tại sẽ thế nào nhỉ?
Haha, có vẻ khá là vui đấy!
Đáng tiếc không thể truyền tải toàn bộ cuộc đời cho người khác xem được.
Lại có một ý nghĩ khác, học theo mấy ông già trong truyền thuyết, để lại truyền thừa ở bí cảnh này, đợi người có cơ duyên đến nhận cũng là một trải nghiệm thú vị. Chỉ tiếc cái thú vị đó chỉ có người nhận truyền thừa mới thấy được, người đã chết như mình làm sao hiểu được nhỉ?
Mà nghĩ lại, bản thân bây giờ chẳng để lại nổi thứ gì đáng giá. À, ngoại trừ thứ này…
Đính kèm: Final. Zip’
…
Khu vực cấm của Rừng Nguyên Sinh được giăng một lớp thép gai, bố trí vô số bẫy và bãi mìn, xung quanh chi chít các biển báo cấm. Những tin đồn thất thiệt về nơi đây từng náo loạn mạng xã hội một phen, đồng thời kích thích vô số thám hiểm giả muốn tiến vào xem thử.
Nhưng cái giá của sự tò mò chính là mãi mãi biến mất!
Dần dần, người ta tin rằng trong khu vực cấm thật sự tồn tại một quái vật 8 sao. Các thám hiểm gia cũng tự ý thức tránh né nơi đây.
Lúc này, có 2 bóng người lướt qua hàng rào thép gai của khu vực bị cấm, đạp lên những chiếc biển cảnh báo để phi thân vào trong.
Một trong 2 người có vác theo một nữ sinh. Nàng ta đang ngủ say, đúng hơn là bị đánh ngất.
Nếu Quân ở đây, hắn sẽ nhận ra cô nàng đang bị vác đi kia.
“Kiếm được một người mệnh Vương Thổ đã khó, vậy mà còn là tiểu thư gia tộc họ Lê nữa chứ!” Người phía sau nói, ánh mắt có chút thèm khát với nhan sắc của Lê Quỳnh Phương.
“Ừ, muốn bắt tiểu thư nhà họ Lê ở ngoài kia gần như không thể, chỉ có tiến vào trong bí cảnh mới có cơ hội. Chủ nhân chúng ta tính toán ghê thật, lợi dụng mâu thuẫn giữa Hắc Long và Hội Hiệp Sĩ, thúc đẩy Hắc Long phá hoại kết giới, gây ra hỗn loạn mới tạo được khoảng trống cho chúng ta hành sự.” Người vác Phương lên tiếng, thái độ có phần tôn kính khi nhắc về chủ nhân.
“Haha, nói về tính toán thì còn ai hơn chủ nhân chúng ta nữa. Kế hoạch tạo ra một con Mộc Yêu có huyết mạch Liễu Thần ngay trong khu vực bị cấm này, rồi vặt quả của nó, thật sự khiến tao rùng mình.”
“Chỉ tiếc con Mộc Yêu đó phát triển quá mạnh, không hề nghe khống chế của chúng ta… nếu không bám theo nó đi vào trong được, chúng ta có thể tăng cường hiệu quả sản xuất, đồng thời quản lý tốt việc chịch choạt của nó!”
“Ờ, vụ phát triển mạnh này thật sự không hiểu nổi, chủ nhân cũng chẳng giải đáp cho tao…”
“Thôi kệ đi! Dù sao con Mộc Yêu này cũng tương đối hợp tác, miễn là không xâm phạm lãnh địa của nó là được.”
Hai tên vừa đi vừa nói chuyện, ấy vậy mà tốc độ vượt xa người thường.
Đi hơn 5km họ đã đến gần màn sương trắng xóa. Lúc này, tên vác Phương đứng sang một bên, để bạn mình thi triển một loại thuật nào đó.
“Truyền!”
Chống một tay xuống đất, tên bắt cóc niệm khẩu quyết, infinergy rung động truyền vào mặt đất.
“Nơi này địa mạch dồi dào, dùng thuật thật dễ!”
Thứ thuật mà hắn vừa dùng có tác dụng truyền tin thông qua địa mạch. Đây là chiêu thức do quân đội Việt Nam tạo ra trong thế chiến thứ III. Với chiêu này, Việt Nam ta có một mạng lưới liên lạc dưới lòng đất, tạo nên lợi thế cực kỳ lớn, đánh cho bọn xâm lược không kịp trở tay.
“Vì bên trong có gia tốc trận nên thông tin càng đi sẽ càng nhanh! Trong lúc đợi tên đó, hay là…” Ánh mắt của tên bắt cóc lóe lên dâm tà.
“Hừ! Mày đừng có động vào, lỡ con Mộc Yêu đánh hơi được điều gì bất thường, nó nổi khùng lên thì hỏng hết chuyện!”
“Xì, nhát!” Mặc dù chê bạn mình, nhưng bản thân hắn cũng không dám làm, ngẫm nghĩ một lát, hắn lại hỏi: “Mày nghĩ thằng nhóc Quân đó có sống được không?”
“Bị rắn nuốt thì sống thế nào được! Nhưng nếu nó sống thì vẫn tốt hơn. Nó mà chết thì ít nhất sẽ kéo Minh Hà vào cuộc. Cái công ty này nhìn vậy chứ không đơn giản đâu, cả cha của nó cũng vậy!”
“Haha… cũng phải”