Phần 76
“Quân…” My run rẩy không nói nên lời. Bên cạnh nàng, Hanah trưng ra ánh mắt tuyệt vọng. Ánh mắt ấy giống hệt lúc cô mới bị bắt vào đây.
Hạnh không cản được những giọt nước mắt.
Tú sững sờ nhìn hy vọng của mọi người đang đối mặt với cái chết. Nàng lúc đầu quở trách Quân hành động quá cảm tính, nhưng khi thấy hắn thê thảm như vậy, nàng đau đớn vô cùng.
Ai cũng tin rằng, Quân lần này sẽ chết!
My không kiềm được xúc cảm, cô nàng chạy ra muốn ngăn cản Mộc Yêu giết Quân.
“Khoan!” Tú bỗng kéo tay My lại.
Ánh mắt mọi người tập trung vào thân ảnh tả tơi kia.
Hắn thế mà vẫn đứng dậy được.
Nhìn Quân be bét máu vẫn kiên trì, Mộc Yêu tự hỏi tại sao lại có con mồi đáng sợ như thế.
Không phải thực lực đáng sợ, mà là lì đòn đến đáng sợ.
Đồng ý rằng Mộc Yêu thực lực giảm sút. Nhưng lấy cảnh giới 5 sao, đè bẹp một kẻ 3 sao là chuyện quá sức đơn giản.
Sau khi ăn một loạt đấm, Quân lẽ ra phải chết tươi rồi. Không có cách nào hắn có thể sống được.
Mộc Yêu linh trí thấp nếu không nó đã tự hỏi rất nhiều.
Mà dù nó có linh trí cao như con người, nó cũng không nhận ra được cơ thể Quân có những biến chuyển rất kỳ lạ.
Cái lạ này không đến từ Nhịp Điệu Tử Thần.
Mà đến từ linh hồn của Quân.
Mộc Yêu cảm thấy sợ rồi, nó không muốn đùa giỡn nữa, nó muốn dứt điểm Quân ngay!
Mộc Yêu nhún chân muốn ập đến Quân, nhưng nó khựng lại, cảm giác có gì đó đang ghì cây rìu lại. Dường như là một loại năng lượng nào đó rất quen thuộc đang vặn xoắn xung quanh cây rìu.
Đó không phải là infinergy!
Mà lúc này, Mộc Yêu phát hiện Quân đang giơ tay về phía mình. Hành động này tạo cho nó cảm giác Quân đang là người thao túng dòng năng lượng kia!
Nó thật sự nghĩ đúng rồi!
Nhịp Điệu Tử Thần kích phát toàn bộ tiềm năng của Quân, không chỉ chiến lực mà còn ở khả năng lĩnh ngộ.
Lúc chưa nhập vào Nguyễn Minh Quân, Quân đã tồn tại ở một trạng thái nào đó và trôi nổi trong dòng chảy tự nhiên suốt 1000 năm. Cũng nhờ đó, hắn đối với dòng chảy này có một cảm ngộ rất đặc biệt! Hắn luôn mơ hồ cảm giác được mình từng rất hiểu dòng chảy tự nhiên, nhưng vì sống trong thân xác Nguyễn Minh Quân nên hắn không thể khai thác hết sức mạnh của dòng chảy.
Cho đến tận lúc này, khi bản thân trên bờ vực sống chết, cùng với khả năng lĩnh ngộ được Nhịp Điệu Tử Thần thúc đẩy đến cực hạn, Quân đã nắm bắt được cách điều khiển dòng chảy tự nhiên trở lại.
Mộc Yêu trừng mắt nhìn Quân, nó có ngu đến cỡ nào cũng không thể không biết Quân đang giở trò với cây rìu.
Mộc Yêu gồng mình, cánh tay nổi lên gân xanh, nó giật mạnh cây rìu ra khỏi trói buộc, xông đến muốn giết Quân.
Lần đầu thấy Quân, nó cũng muốn giết Quân, nhưng mức độ cảm xúc chỉ như giết một con vật nhỏ bé chướng mắt.
Lần này nó muốn giết Quân, mức độ cảm xúc đã tăng vọt. Nó xem Quân là một kẻ địch cực kỳ nguy hiểm, phải giết ngay, phải giết ngay, phải giết ngay!
Lưỡi rìu sáng lên, tạo thành một vòng cung hoàn hảo nhắm vào đầu Quân.
Mộc Yêu đã dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết Quân.
Nhưng khi lưỡi rìu chỉ còn cách Quân vài milimet, một lực lượng vô hình khóa chặt lấy Mộc Yêu. Lần này không chỉ khóa cây rìu, mà dòng chảy tự nhiên đã quấn lấy lục chi của Mộc Yêu, khiến nó bất di bất dịch.
“Graooooo!!!” Mộc Yêu phẫn nộ gầm lên, nó vận sức vùng vẫy muốn thoát khỏi khống chế.
Quân lúc này máu rỉ ra toàn thân, điều động dòng chảy cũng tổn hại đến hắn rất nhiều.
Nhưng trong trạng thái Nhịp Điệu Tử Thần, hắn không đau đớn gì cả, càng thương tổn, hắn càng mạnh hơn!
Thịch!
Nhịp tim của Quân tăng cao. Va đập của các tinh thể cũng mãnh liệt hơn nhiều lần.
“Tao…”
Thịch!
“Sẽ…”
Thịch!
“Giết…”
Thịch!
“Mày!!!”
Quân cười dữ tợn, tựa như Chu Văn Lương đang nhìn những kẻ đã hãm hiếp vợ mình.
Cầm trong tay thanh Quyên Kiếm, Quân tung ra tuyệt kỹ kiếm pháp của Thiên Môn Đạo, chiêu này mô phỏng theo kiếm pháp của Bắc Kiếm Tông!
Sát Quỷ Diệt Thần Trảm.
Một trảm tung ra, quỷ thần đều phải chết!
Chiêu thức ngông cuồng được thi triển bởi một kẻ ngông cuồng không sợ chết!
Kiếm khí như ngưng tụ lại trên lưỡi kiếm.
Một đường cung ánh sáng xanh vẽ ra trong không khí, uy lực của nó khiến người ta rợn lên, cảm giác như thị giác cũng bị đường trảm ấy cắt!
Phập!
Keng!!
Lưỡi kiếm của Quân chạm vào infinergy hộ thể của Mộc Yêu, âm thanh va chạm đến chói tai.
Mặc dù dòng chảy tự nhiên có thể quấn lấy và khống chế Mộc Yêu, nhưng Quân chưa đủ sức để phá nát lớp phòng thủ bằng infinergy này từ bên ngoài.
Phải, hãy nhớ rõ ba chữ TỪ BÊN NGOÀI!
Đúng lúc này, Quân bóp bàn tay đang mở hờ lại.
Mộc Yêu vốn đang muốn vận infinergy phá bỏ trói buộc thì bất ngờ thay, hắn cảm giác trong cơ thể mình đang có thứ gì đó nhốn nháo!
Một nguồn năng lượng vốn luôn nằm trong người Mộc Yêu bất ngờ làm phản. Nó quấn chặt lấy các tinh thể của Mộc Yêu, khiến hắn vận infinergy khó khăn!
Lớp infinergy hộ thể cũng vì thế mà dao động, lực lượng yếu dần. Lưỡi kiếm nhờ vậy mà ngày càng tiến sát cổ của Mộc Yêu.
Thịch!
Lại một nhịp nữa, thực lực của Quân lại tăng lên, cơ thể bị hủy hoại cùng cực, đang cận kề sụp đổ.
“CHẾT ĐI!!!”
Quân gầm lên, Sát Quỷ Diệt Thần Trảm cũng vì thế mà sáng rực lên, quyết tâm trảm đầu kẻ địch!
Beng!
Infinergy hộ thể bị chém vỡ!
Lưỡi kiếm tìm đến cổ của Mộc Yêu, máu xanh bắn ra.
Nhưng Mộc Yêu đã có chuẩn bị, nó há miệng thật to rồi hét lên.
“GRAOOOOO!!”
Âm thanh chấn động rời khỏi cổ họng, đập thẳng vào Quân. Một trận cuồng phong nổi lên đánh bật Quân ra xa.
Hai lỗ tai Quân phun ra máu, màng nhĩ thủng hoàn toàn, hắn điếc rồi!
Thịch!
Nhịp Điệu Tử Thần lại tăng một nhịp, nhưng Quân lúc này đã đến giới hạn rồi!
Mà Mộc Yêu không còn bị khống chế, nó đang lao đến, trên cổ vẫn đang bị thanh Quyên Kiếm găm vào.
Lấy sức sống cường đại của quái vật, vết thương trên cổ vẫn chưa đáng quan tâm. Nó bây giờ muốn nhanh chóng dứt điểm Quân.
Một chiêu sóng âm này đã hoàn toàn lật ngược thế cờ!
Quân đang lơ lửng, hắn thấy Mộc Yêu đang tiến đến nhưng không thể làm gì.
Lỗ tai của hắn đau rát cùng cực.
Hắn chẳng nghe được thứ gì nữa.
Tựa như thế giới đã bị ai đó bấm nút mute.
Tĩnh lặng đến cực điểm!
Nhưng trong cái sự tĩnh lặng ấy… hắn lại nghe một âm thanh nho nhỏ mà trước giờ hắn chưa thể nghe thấy.
Âm thanh ấy không đến từ bên ngoài.
Âm thanh ấy đến từ linh hồn trong người hắn.
Âm thanh ấy từ nhỏ dần đến lớn dần, vang vọng trong linh hồn Quân.
Một âm vang mang cảm giác kiêu hùng chấn động toàn cõi trời đất.
Vào cái lúc thập tử nhất sinh, hình ảnh chiếc trống đồng trong bức tranh ùa về.
Hoa văn từ từ vẽ ra trên linh hồn Quân, khởi điểm là mặt trời ở trung tâm, sau đó lan tỏa ra các tượng hình vây quanh. Một mặt trống đồng hoàn mỹ được sinh ra.
Khi mà Mộc Yêu áp sát muốn ra đòn chí mạng, linh hồn Quân chấn động một cái.
Hoa văn trống đồng màu vàng bắn ra từ cơ thể Quân, đập thẳng vào người Mộc Yêu, cản bước của nó trong một nhịp!
Và chỉ với một nhịp đó, Quân vừa vặn xoay người đáp đất. Dòng chảy tự nhiên cuồn cuộn ở chân theo chỉ định, giúp hắn phóng cực nhanh!
Nắm đấm của Quân bùng phát infinergy kết hợp lực đẩy của rất nhiều dòng chảy hội tụ.
Thiên Môn Đạo – Phá Không Quyền!
Cú đấm của Quân như tên lửa oanh tạc nhắm vào trung tâm của trống đồng.
Đông Sơn Trống – Cuồng Âm.
Âm thanh cuồng nộ vang lên đánh thẳng vào linh hồn của Mộc Yêu. Luồng âm thanh ấy như một con rồng hung tợn xé rách nhận thức của Mộc Yêu, khiến đầu nó như nổ tung, mắt chỉ còn một mảng màu đen.
Trống Đồng hóa thành hư vô.
Quân vung tay bắt lấy chuôi kiếm đang kẹt ở cổ của Mộc Yêu.
Roẹt!
Hắn rút thanh kiếm xuống, sau đó dồn toàn lực đâm thật mạnh vào trái tim của Mộc Yêu.
Bạo Trảm!
Lưỡi kiếm sáng lên rồi phát nổ, tạo thành uy lực mạnh mẽ xé đi lớp thịt dày của Mộc Yêu.
Bạo Trảm!
Lưỡi kiếm phá tan khung xương sườn.
Bạo Trảm!
Lưỡi kiếm đâm đến trái tim.
Bạo Trảm!
Lưỡi kiếm xuyên thủng trái tim.
Bạo Trảm! Bạo Trảm! Bạo Trảm! Bạo Trảm!
Vô số lần kích phát Bạo Trảm, lưỡi kiếm màu xanh bung ra sức mạnh hủy diệt mài mòn sinh lực cường đại của kẻ địch 5 sao. Mộc Yêu tựa như bị ai đó nhét thuốc nổ vào trong người, cơ thể nó liên tục rung chấn kèm theo những âm thanh xương thịt bị đánh nát.
“Thắng… thắng rồi sao?” Hạnh đưa hai tay lên miệng.
Hanah và My bật khóc một cách vô thức. Họ không quan tâm Quân có thắng hay không. Họ chỉ biết rằng, hắn đang trong tình trạng cực kỳ tồi tệ! Thắng lúc này còn ý nghĩa gì chứ?
Tú lúc này quay sang My, tựa như muốn nói gì đó nhưng My hét toáng lên.
“QUÂN!!!”
Quân lúc này mơ hồ cực điểm. Cơ thể bị hủy hoại từ trong ra ngoài, không chỗ nào còn có thể sử dụng được.
Quân nhướng đôi mắt của mình lên, trong cái nhìn mờ ảo, hắn thấy Mộc Yêu đã tỉnh lại sau khi bị Cuồng Âm chấn động.
Ánh mắt Mộc Yêu lúc này tràn ngập giận dữ.
Nó giương cây rìu qua khỏi đầu, sau đó bổ một phát xuống người Quân.
Lưỡi rìu chém vào bả vai Quân, rọc thẳng một đường xuống tận đùi hắn và kết thúc quỹ đạo bằng việc đâm sầm xuống đất.
Máu tươi đổ ra như suối, một phần cơ thể rụng xuống trong ánh mắt tràn đầy tơ máu của Quân.
Quân cười cợt, hắn siết chặt kiếm, cố nói gì đó: “Bạo… Trảm…”
Bùm!
Lưỡi kiếm một lần nữa rền vang thứ âm thanh hủy hoại.
Lục phủ ngũ tạng của Mộc Yêu hoàn toàn nổ tung.
Nó phải trở về với bản thể.
Nếu không nó sẽ chết!
Thịch!
Tinh thể va đập đến mức vỡ vụn.
Chỉ vỏn vẹn 1 phút 20 giây, Quân đã hy sinh mọi thứ mình có để chiến đấu với một quái vật 5 sao.
Đây là điệu nhảy cuối của Quân rồi!
Cơ thể Quân sụp đổ.
Hai mắt Mộc Yêu lúc này mờ dần, nó gào thét muốn trở về với bản thể.
Nhưng…
Tú bất thình lình xuất hiện trước mặt Mộc Yêu.
Nàng ta tung một chưởng vào Quyên Kiếm.
Cây kiếm nương theo lực đẩy xuyên thủng cơ thể của Mộc Yêu.
Hai mắt nó mờ dần rồi đổ ra phía sau.
Tú vội vàng quỳ xuống bên cạnh Quân, nàng đỡ lấy cơ thể nát bét ấy, mặc kệ máu dính vào người.
“Quân… Quân… ráng lên… đừng chết!”
Nhìn thấy đôi mắt vô hồn đang dần khép lại của Quân, Tú không kiềm được lòng, khóe mắt bắt đầu cay.
Cùng lúc này, bản thể của Mộc Yêu héo mòn một cách nhanh chóng. Từ trong thân cây, một luồng sáng kỳ bí đâm xuống địa mạch.
“Đã liên hệ được Liễu Thần chưa?”
Khi thấy My chạy lại, Tú như muốn hét lên.
My lắc đầu, ánh mắt hoảng loạn vô cùng. Trước khi xuống đây, Tú đã kêu nàng liên hệ với Liễu Thần để đòi Sinh Mệnh Thủy. Quân trong tình trạng này chắc chắn phải chết, chỉ có Sinh Mệnh Thủy mới cứu hắn được. Mà trước giờ chỉ có Liễu Thần chủ động chiếm lấy lý trí của My, chưa bao giờ My gọi Liễu Thần trả lời cả.
Hanah quỳ xuống cạnh Quân, đôi mắt thất thần nhìn chàng thiếu niên tan nát. Đối với nàng, đàn ông chỉ là thứ công cụ để kiếm tiền và thỏa mãn tình dục, nàng chưa bao giờ có tình cảm sâu xa hơn. Nhưng những giọt nước mắt lúc này là minh chứng cho việc trái tim nàng đã đặt Quân vào một vị trí đặc biệt.
Hạnh đứng ở ngoài, cô không quá thân với Quân, mặc dù thương tiếc cho tình trạng của hắn, nhưng cô cảm thấy mình không đủ tư cách để ngồi đó khóc thương như bọn Hanah.
Ánh mắt cô dời đi, liền thấy một người lê từng bước chân mệt mỏi đến.
Phương không tin vào mắt mình, nàng dù đang trong trạng thái mơ hồ nhưng khi nhìn thảm trạng của Quân, lý trí bắt đầu vùng dậy, da đầu tê tái.
“Là cậu ấy… cứu mình sao?” Phương tự hỏi rồi nhìn sang 4 người còn lại. Trong số đó, chỉ có My nhìn Phương. Nhưng ánh mắt My tràn ngập hận thù, tựa như đang nhìn một kẻ nào đó vừa cướp đi thứ quan trọng của mình.
Cái nhìn ấy khiến Phương chột dạ vô cùng.
Với sự tinh tế của mình, Phương sao không hiểu được My đang oán trách! Ánh mắt ấy tựa như biết nói: “Vì cứu cô nên anh ấy mới bị như vậy!”
Đầu Phương đau như búa bổ, hiện thực tàn khốc liên tiếp xuất hiện khiến nàng không tiếp nhận nỗi. Cảm xúc cũng vì thế mà phóng đại hàng trăm lần.
“Tại sao vậy? Là vì cứu mình… tận 2 lần…”
“Quân… Quân!!” Tú cố ra sức lay động để Quân tỉnh táo, nhưng mắt hắn khép gần như hoàn toàn rồi.
Mặc dù Sinh Mệnh Thủy có thể cứu Quân khỏi thảm trạng này, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải còn sống. Nếu Quân trút đi hơi thở cuối cùng, có đổ cả chai Sinh Mệnh Thủy cũng không cứu được!
Đúng lúc tất cả đang tuyệt vọng, mặt đất ở gần đó bỗng dưng nứt ra. Từ dưới lòng đất, một bông hoa đỏ rực chui lên.
“Hoa Tịnh… không… là Liễu Thần!” My mừng rỡ xém tí hét lên. Đây rồi, hy vọng của họ đây rồi!
Bông hoa Tịnh Thu phát ra âm thanh:
“Không ngờ cậu thật sự đánh bại được tên đó! Ồ, linh hồn cậu…”
Chưa kịp nói xong, Tú đã ngắt lời: “Mau cứu cậu ta đi!”
“…” Liễu Thần lần đầu bị người khác mắng như vậy, nhất thời mất hứng nói chuyện.
Lúc này, một luồng sinh mệnh cường đại từ thân cây chảy ngược lên trên nụ hoa. Các cánh hoa sáng lên một màu trắng rực rỡ, tiếp theo đó, một giọt nước được ngưng tụ lại ở đầu các cánh hoa.
Giọt nước này thoạt nhìn liền đem đến cảm giác cuồn cuộn sức sống.
Liễu Thần thả giọt nước rơi xuống cơ thể nát bấy của Quân.
Một ánh sáng màu lục toát ra.
Kỳ tích đã đến.
Cơ thể Quân bắt đầu hồi phục. Máu ngừng đổ ra, các vết thương bắt đầu mọc lại, phần thiếu hụt được tái tạo.
Sinh Mệnh Thủy quả nhiên lợi hại!
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-vo-cuc.html
“Đây là đâu?”
Quân mơ hồ mở mắt, phát hiện bản thân đang trong một vùng không gian tràn ngập ánh sáng.
“Sáng như vầy chắc là thiên đường rồi! Mặc dù mình hoang dâm nhưng đâu đến mức phải xuống địa ngục chứ nhỉ?” Quân tự giễu cợt.
Mặc dù không biết đây là nơi nào, nhưng hắn lại cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ.
Dejavu chăng?
Quân thử xoay người, đưa cơ thể tiến về phía trước. Vượt qua mấy lớp ánh sáng, hắn thấy một thứ gì đó…
Đúng lúc này, Quân tỉnh lại.
Vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Ý thức vốn đang tan rã dần dần hợp lại, Quân nhận thấy mình đang nằm trên giường bệnh, cái cảnh này quen thuộc thật, y hệt lúc hắn lần đầu tỉnh dậy sau khi bị sốc thuốc.
Ở bên cạnh hắn là một cô y tá dáng người đầy đặn, gương mặt đang hốt hoảng kèm theo một chút mừng rỡ.
“Cô ta nói cái gì vậy nhỉ? Chắc thấy mình đẹp trai quá…” Quân trong mơ mơ màng màng vẫn tấu hài mua vui cho bản thân.
Trong vài giây kế tiếp, một đội ngũ bác sĩ hùng hậu chạy đến xem xét tình trạng của Quân. Ánh mắt khẽ liếc qua cửa, Quân thấy cha mình đang đứng đợi.
“Chuyện gì đã xảy ra nhỉ?”
Quân hỏi.
“Là mày đã xông ra đòi đánh con Mộc Yêu, xém tí hại chết cả tao!” Ngọc lên tiếng.
Quân nghe vậy phía sau đầu nhói lên một cái, hắn nhớ rồi!
“Haiz… ông già Chu Văn Lương báo quá báo!” Quân than trách.
Ngọc nghe vậy, có cảm giác như đang cười khẩy, đáp: “Nếu không phải Chu Văn Lương thì mày cũng sẽ cứu con bé đó đúng không?”
Quân nghe vậy, gương mặt hơi đơ ra, sau đó chỉ cười nhạt mà không đáp, phong thái rất giống với mấy ông cao nhân làm màu.
Có những thứ không cần thiết thì không nên nói ra.
“Tự dưng bật cười? Bệnh nhân có dấu hiệu tâm thần rồi!” Một bác sĩ nào đó.
“???” Nụ cười Quân méo mó, làm màu một chút thôi cũng khó vậy à?