Phần 77
‘Sau khi mày ngất đi, Liễu Thần trong hình hài hoa Tịnh Thu đã tìm đến và trao cho mày giọt Sinh Mệnh Thủy như ước hẹn. Nếu chậm trễ một giây nữa thôi, mày có lẽ đã chết.
Một ngày sau, cha của mày tới đánh bay cái trận pháp vào cứu mày.’
Ngọc kể lại vắn tắt tình huống cho Quân. Hắn lúc này đang nằm trong một buồng máy có tác dụng khám tổng quát.
“Đúng như mình nghĩ, dù dây chuyền bị đánh nát, cha cũng không thể lập tức đến cứu được.” Quân thầm cảm thấy may mắn vì lúc trước không nghịch ngu tính khiêu khích Mộc Yêu đấm mình một phát để phát tín hiệu tới cha. Chưa nói đến trận pháp lạc đường gây khó dễ, cái trận pháp gia tốc thời gian cũng đủ tranh thủ cho Mộc Yêu giết Quân 3 – 4 lần trước khi cha hắn kịp tới cứu rồi.
“Mấy người bọn Tú thì sao? Cả Phương nữa?” Quân hỏi, hắn lo lắng sẽ có kẻ động tay động chân với các nàng.
“Thân lo còn chưa xong mà đầu cứ nghĩ đến gái. Đều được cha mày đưa vào bệnh viện rồi! Tình hình cụ thể tao chưa biết.”
Vì ông Minh luôn ở gần nên Ngọc chỉ dám nấp trong cơ thể Quân quan sát.
Vì một số lý do, Ngọc không muốn thân phận mình bị bại lộ, đặc biệt là trước cường giả như ông Minh.
Lúc này, các bác sĩ chăm chú nhìn vào màn hình, vẻ mặt có phần ngưng trọng.
Ông Minh nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Thật kỳ diệu! Thân thể của cậu ấy đang hồi phục một cách điên cuồng… các tinh thể tưởng chừng đã nát vụn lại có thể tái tạo… đây đúng là kỳ tích!”
Ông Minh nghe vậy, liền thở phào. Cái đám bác sĩ này đừng có làm cái vẻ mặt ngưng trọng đó nữa, làm người nhà lo lắng.
Sau khi được đưa ra khỏi buồng máy, Quân được hai nữ y tá mặc đồ giúp.
Hắn giả bộ nằm bất động để tận hưởng. Hai nữ y tá này cũng bạo gan thật, thay đồ mà cứ nhìn chăm chăm cái con cặc của hắn, đến mức cài nút áo bị trật.
Tận đến lúc được đưa về phòng bệnh, hắn mới hoạt động bình thường.
Cha Quân sau khi nghe bác sĩ nói về tình trạng con trai xong liền trở về thăm hắn.
“Cha… mấy người còn lại đâu?” Quân lo lắng hỏi.
Ông Minh tận mắt thấy con trai khỏe mạnh, nỗi lo cũng giảm bớt.
“Họ đều ở bệnh viện này và được chăm sóc đặc biệt!” Ông Minh đáp, lại mơ hồ nhận ra mối quan hệ giữa con trai mình và mấy người kia không đơn giản.
“Cha đã nghe tình hình đại khái từ cô gái tên Tú rồi.” Minh ngồi xuống cạnh giường.
Để biết tình huống cụ thể của con trai, ông Minh đã hỏi mấy người có mặt ở hiện trường. Tú đứng ra giải thích đầu đuôi cho ông Minh hiểu rằng Quân vô tình mắc vào một âm mưu, mà kẻ đứng sau có thể là người của hiệp hội.
“Con muốn bảo vệ họ… rất có thể kẻ kia sẽ giết người bịt đầu mối!”
Quân nói. Hắn tin cha mình sẽ để mắt đến các nàng. Dù Tú có giải thích thế nào, ông Minh vẫn chỉ tin khi Quân thật sự xác nhận. Cũng vì thế, ông Minh sẽ luôn để ý đến bọn họ và đề phòng, không để họ bị ai động tay tới.
Mặt khác, người thông minh như Tú khi biết được ông Minh là cường giả chắc chắn sẽ kêu chị em ôm đùi, tránh bị kẻ chủ mưu kia nhắm đến.
Giờ việc quan trọng là phải mau chóng vạch trần kẻ đứng sau!
Mọi đầu mối đều đổ về hiệp hội, chỉ bọn họ mới có thẩm quyền làm ra những chuyện như vậy trong Rừng Nguyên Sinh.
Nếu là kẻ khác, sao có thể thoải mái đem người bắt cóc vào trong bí cảnh thuộc quản lý của hiệp hội chứ.
“Có thể hội Hiệp Sĩ cũng thông đồng với hiệp hội…” Ánh mắt Quân dại ra, nhớ đến sự xuất hiện của Phương, lại nhớ đến Rừng Nguyên Sinh đang được Hội Hiệp Sĩ đảm đương, nhớ đến buổi tập huấn bị phá, Quân cảm giác có chút rùng mình.
Nhìn thằng con mình đắm chìm trong thế giới riêng, ông Minh có nảy ra vài cảm xúc lạ kỳ.
Kể từ sau lần sốc thuốc đó, Quân dính vào vô số rắc rối, mà tất cả đều xảy ra theo cách ngẫu nhiên. Sau mỗi lần, ông Minh cảm giác Quân trưởng thành hơn. Nếu là hắn trước đây, chắc chắn không thể nào bình tĩnh ngồi nghĩ ngợi như vậy.
“Ủa? Cha bị sao vậy?”
Quân lúc này mới để ý một góc áo của ông Minh bị rách. Hắn biết cha mình là người rất chỉn chu, không thể nào vác cái áo rách ra đường được.
“Không có gì đâu… lúc tới chỗ của con vô tình làm rách!” Ông Minh trầm giọng đáp. Câu vừa rồi hoàn toàn bịa đặt. Góc áo bị rách là do ông Minh giao thủ với quản gia Tùng.
Lúc trận chiến dần ngả ngũ với phần thắng của Minh, ông Vương có nói một câu khiến Minh nhớ mãi.
“Thằng nhóc đó không sao rồi!”
“Cha… rốt cuộc là có chuyện gì?” Minh nhìn Quân, thầm nghĩ. Ông cứ cảm giác cha đang mưu tính điều gì đó trên đứa cháu nội, trên đứa con của mình!
“Có nên nói cho nó biết không?” Minh có hơi đắn đo. Nếu là Quân lúc trước, ông sẽ không bao giờ nói ra, tránh làm hắn lo lắng rồi làm ra cái gì đó ngu ngốc. Quân của hiện tại đáng tin hơn, ông cảm giác con trai đã trưởng thành và có tư cách biết được điều gì đang xảy ra.
“Không… mình còn chưa chắc chắn…” Ông Minh lắc đầu, vẫn là không nên nói. Ông sẽ tự mình điều tra trước, khi mọi thứ rõ ràng, ông sẽ nói cho con trai.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Ông Minh tùy ý liếc một cái, khóa cửa tự động gạt xuống.
“Đù mé ảo vậy!” Quân mặt bình tĩnh nhưng trong lòng tràn đầy hâm mộ.
Cánh cửa đẩy ra, bước vào là hai người phụ nữ khoác trang phục cảnh binh. Người đi trước toát ra khí chất oai phong, tóc dài tung bay, rất giống với phong thái của các nữ tướng.
Người sau lại vô cùng quen mắt. Mái tóc ngắn cách điệu, đôi mắt hơi nhỏ nấp sau chiếc kính cận.
“Tú?”
Quân trợn tròn mắt. Thế mà cô nàng này lại là cảnh binh?
Nói một chút về cảnh binh, đây là lực lượng đảm bảo trị an ở Việt Nam (giống cảnh sát). Cảnh binh chia thành các quân đoàn với những nhiệm vụ cụ thể, chẳng hạn như màu áo đen mà Tú đang mặc tượng trưng cho lực lượng cảnh binh ngầm, nói gần gũi hơn là gián điệp!
Hai nữ cảnh binh đưa tay phải lên ngang đầu, thực hiện một động tác chào được huấn luyện bài bản. Kế đến, cảnh binh có phong phạm nữ tướng kia xuất trình giấy tờ chứng minh thân phận.
“Chúng tôi thuộc lực lượng Cảnh Binh bộ phận Mật Thám. Chúng tôi đến để lấy thông tin về vụ việc tại Rừng Nguyên Sinh, mong hai vị hợp tác.”
Mặc dù bước vào rất tự tin, nhưng đứng trước ông Minh, vị cảnh binh khí chất đầy người kia vẫn có chút rụt rè trong lòng.
“Ừm!” Minh gật đầu đáp ngắn gọn.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-vo-cuc.html
Sau một hồi hỏi qua hỏi lại, Quân đại khái cũng nắm được một vài thông tin. Vốn dĩ mục tiêu của Cảnh Binh Ngầm là tổ chức bắt cóc và buôn bán người kia. Tú đóng giả làm nạn nhân để thu thập thông tin. Nhưng không ngờ Tú lại là mệnh Vương Thổ, bị bọn đứng sau kế hoạch sản xuất Linh Quả nhìn trúng. Nhưng cũng nhờ vậy, nàng đem về một thông tin quan trọng: Hiệp hội rất có thể là kẻ đứng sau tổ chức buôn người, hoặc ít nhất là góp tay nâng đỡ tổ chức này.
Dựa trên lời khai của các cô gái còn lại, Cảnh Binh Ngầm đã phát động điều tra theo các đối tượng có liên quan, chẳng hạn như gã đại gia mà Hanah tính lên giường, chẳng hạn như gia đình My, chẳng hạn như gia đình Hạnh…
Bọn chủ mưu sản xuất Linh Quả chắc đã biết được kế hoạch của mình đổ vỡ, chúng đã có chuẩn bị rất kỹ càng. Đây là cuộc chạy đua giữa Cảnh Binh và bọn chúng, một bên sẽ truy vết còn một bên thì cật lực xóa dấu vết.
Bên cạnh đó, Cảnh Binh cũng đang phối hợp cùng hội Hiệp Sĩ để điều tra kẻ gây náo loạn buổi tập huấn. Lê gia sau khi nắm bắt tin tức cũng phái người hỗ trợ.
“Hội Hiệp Sĩ?” Quân nhíu mày, lại nói ra suy nghĩ của mình: “Cân nhắc bọn họ một tí, có khi họ cũng có phần trong kế hoạch này đấy!”
“Cảm ơn đã nhắc nhở! Cảnh binh chúng tôi biết phải làm gì!” Vị cảnh binh kia cười nhạt.
“Cái này là đang cảnh cáo mình à?” Quân không để lộ vẻ khó chịu ra ngoài.
Trao đổi thêm một lát nữa, hai nữ cảnh binh ra về.
Bước trên hành lang, vị cảnh binh cấp trên của Tú cất tiếng: “Cậu nhóc đó thú vị đấy! Nếu không phải là công tử của một gia tộc lớn, có thể chiêu mộ về dưới trướng.”
Tú cũng gật đầu trước thưởng thức của cấp trên.
“Lần này vất vả cho cô rồi! Tạm thời nghỉ ngơi một tháng đi! Sau đó tiếp tục làm nhiệm vụ.”
“Vâng!”
Tiễn nữ cảnh binh kia đi, Tú nheo mắt lại nhìn về căn phòng của Quân.