Phần 83
Trên du thuyền, phe đàn ông nói nào là chính trị, kinh tế. Diệc Phàm ở cạnh cũng chỏ mỏ vô được vài câu nhờ Ngôn Xuất Linh Dẫn của ông Lộc.
Phe phụ nữ thì nói chuyện chăm sóc sắc đẹp, tình yêu, gia đình các thứ.
Khoảng 15 phút sau, phe đàn ông bắt đầu chia tụm nói chuyện. Cậu tư Phan Thái Sơn cùng Diệc Phàm thảo luận về linh hồn học, tất nhiên vẫn nhờ Ngôn Xuất Linh Dẫn của ông Lộc làm môi trường phiên dịch. Cậu hai thì bàn bạc với ông ngoại chuyện gì đó.
Phe phụ nữ thì Mai Ngọc Bích vì bận dắt hai đứa nhỏ đi dạo trên du thuyền nên không tiếp tục trò chuyện được, để lại 3 thiếu nữ phơi phới sắc xuân.
“Quân dạo này thế nào rồi?” Nguyệt hỏi. Nàng biết ông nội không thích nhắc về đứa em họ của mình, nên trước mặt ông nàng không hỏi han gì cả.
“Quân dạo này thay đổi tốt lắm chị! Anh ấy chịu tu luyện với học hành rồi.” Nhi mỉm cười khi thấy bên dòng họ ngoại vẫn còn người để ý đến anh hai.
“Ừ! Như vậy thì tốt! Em nhớ trông coi Quân cẩn thận, đừng để trẻ tuổi bồng bột, sa đọa vào mấy thú vui không đáng, hỏng hết người.”
Xem ra trong mắt Nguyệt, Nhi đáng tin cậy hơn Quân nhiều.
“Em thì ở xa, không quản lý được anh hai.” Nhi lắc đầu.
“Nếu vậy em kiếm bạn gái cho Quân cũng được… một người nào đó cao tay quản lý nó.” Nguyệt cười mỉm.
Nhi lập tức lắc đầu: “Anh hai em chỉ làm khổ con gái người ta thôi!”
Lâm An ở cạnh nghe chữ được chữ mất, nhưng cảm giác họ đang nói về Quân.
Tự dưng nhắc đến chuyện tìm bạn gái cho anh trai mình, Nhi cảm thấy hơi khó chịu, nàng uyển chuyển đổi đề tài: “Em nghe nói Thánh Nữ đương nhiệm sắp hết nhiệm kỳ, đợt tuyển chọn Tân Thánh Nữ sẽ diễn ra vào năm sau. Chị sẽ tham gia chứ?”
Nguyệt gật đầu, khuôn miệng xinh như hoa hé mở: “Chị cũng góp vui một chút.”
“Chị lại khiêm tốn quá mức rồi!” Nhi cười. Nàng biết Nguyệt là ứng cử viên tiềm năng cho chức Thánh Nữ sắp đến.
Như đã nói, Điện Thờ Thánh Mẫu, Phan Gia và Thiền Viện Việt Linh là 3 thế lực đứng đầu đảo Việt Linh. Mặc kệ các thế lực phía dưới luôn có tranh đấu, 3 ông trùm tầng trên luôn ôn hòa chung sống, thậm chí còn có nhiều kết giao thâm tình.
Phan Thanh Thiên, trưởng nam Phan gia kết hôn với Thánh Nữ nhiệm kỳ trước, kéo sát mối quan hệ giữa hai thế lực. Hiện nay, con gái của Thiên nghiễm nhiên trở thành ứng cử viên sáng giá cho chức Thánh Nữ nhiệm kỳ kế tiếp. Vì sao ư? Tạm không xét những yếu tố về nhân phẩm, năng lực của Nguyệt, đã là người của Điện Thờ, những điều trên đều không phải bàn! Cái quan trọng là Nguyệt có Phan gia hỗ trợ, lại còn có nhà ngoại thuộc cao tầng của Điện Thờ cổ vũ, ai đấu lại nàng đây?
“Haiz… tiếc là hiện tại chị còn chưa được nếm được hương vị tình yêu.”
Nguyệt nói câu này ra, mặt lại hiện lên vẻ buồn man mác. Trở thành Thánh Nữ là một chuyện tốt, nhưng cũng sẽ bị nhiều quy tắc gò bó. Trong nhiệm kỳ 10 năm làm Thánh Nữ, không cho phép dính líu tình duyên.
Vì vậy, Nguyệt luôn ấp ủ muốn yêu một ai đó trước khi làm Thánh Nữ.
“Chị là trap girl chính hiệu chứ gì nữa…” Nhi mắng thầm trong lòng. Giờ mà Nguyệt yêu ai xong năm sau lên làm Thánh Mẫu thì chàng trai kia chẳng phải vứt đi à?
Người hầu mang đến cho Nhi một chén thuốc bổ. Đây là do ông Lộc chuẩn bị. Uống thuốc này vào kết hợp vận chuyển infinergy sẽ chữa lành linh hồn.
Lâm An nằm sấp trên giường lướt điện thoại, cặp vú nàng bị đè nén đáng thương, cặp mông thì vểnh lên khiêu khích.
Hiện tại, mạng xã hội Vfus có sức ảnh hưởng rất lớn trên thế giới. Người Trung Quốc như Lâm An cũng xài. Đang lướt xem video review phim, Lâm An bỗng thấy mục gợi ý kết bạn.
“Đây là…” Lâm An vô thức nhìn sang Nhi, sau đó lén la lén lút bấm vào trang cá nhân của người đầu tiên trong danh sách gợi ý.
Tài khoản này để tên Tiếng Việt, nàng đọc không hiểu, nhưng xem hình liền nhận ra đó là anh trai của bạn thân.
Trang cá nhân của Quân không có cái gì để xem cả. Trước khi thể xác đổi chủ, trang cá nhân của hắn đầy rẫy các bài đăng flexing, ăn chơi sa sỉ. Sau này bị Quân của thế kỷ 21 ngứa mắt nên ẩn hết.
Không có cái để xem, Lâm An bấm vào ảnh đại diện phóng to ra, chăm chú quan sát gương mặt của Quân.
“Gầy quá… chắc ảnh này lâu rồi!” Lâm An thầm nghĩ, sau cùng, nàng thoát ra không muốn quan tâm nữa. Nhưng một ma lực nào đó hấp dẫn ngón tay nàng bấm vào add friend.
Lâm An giật mình, nàng lúc này mới ý thức được hành động của mình có gì đó sai sai. Mấy ngày nay nàng luôn tránh mặt Quân, vậy mà giờ lại gửi lời mời kết bạn cho hắn?
“Sao chưa ngủ?” Nhi mở mắt ra hỏi khiến Lâm Ân giật thót vội cất điện thoại. Nàng như một cô bé ăn vụng mà bị phát hiện, ấp a ấp úng trả lời: “Ha… tại… tại… không có Nhi mình không ngủ được!”
Nhi nghĩ cô nàng này lại đòi sờ vú mình cho dễ ngủ, vội nói: “Ngủ đi! Sau này ngủ với chồng thì sao? Lấy cái gì sờ?”
“Đã nói mình sẽ lấy Nhi mà!” Lâm An lấp liếm.
“Xời cái mặt cậu mê trai gần chết!” Nhi bĩu môi trêu.
Lâm An tính phản bác, nhưng cảm thấy không cần thiết, liền đổi đề tài: “Linh hồn cậu sao rồi?”
“Ổn định hết rồi! Thôi đi ngủ, mai mình dắt cậu đi chơi!”
“Tốt! Yêu Nhi nhất!” Nói rồi, ma trảo của Lâm An bung ra chộp lấy vú Nhi.
Sau khi ăn sáng xong xuôi, Nhi dẫn 2 người bạn mình đi chơi, đầu tiên họ sẽ thăm quan Điện Thờ Trung Tâm. Giáo phái Thánh Mẫu có nhiều điện thờ phân bố trên Đảo Việt Linh, lớn nhất trong số đó là Điện Thờ Trung Tâm.
“Chị Nguyệt kìa!”
Lâm An vẫy tay.
Biết tin Nhi dẫn bạn đi thăm quan Điện Thờ, Nguyệt liền đóng vai hướng dẫn viên du lịch đưa các em đi khám phá.
“Truyền thuyết Thánh Mẫu bắt nguồn từ 300 năm trước, khi mà cư dân trên đảo đang đối mặt với một tai ương khủng khiếp – siêu bão Xích Vân. Các em hẳn đã nghe qua nhỉ?”
Nguyệt mỉm cười nhìn Diệc Phàm và Lâm An. Trước khi theo Nhi đi chơi, gia chủ nhà họ Phan đã tặng họ hai sợi dây chuyền có ẩn chứa thuật Ngôn Xuất Linh Dẫn, giúp họ có thể dễ dàng giao tiếp. Nói đơn giản thì hai sợi dây chuyền kia chẳng khác gì một loại máy phiên dịch hai chiều.
Diệc Phàm kiến thức rộng rãi, liền gật đầu tiếp lời: “Siêu bão Xích Vân là một trong những tai họa khủng khiếp nhất trong lịch sử, hướng đi của nó không tuân theo một quy luật cụ thể nào! Đầu tiên quét qua Nhật Bản, kế đến là Trung Quốc, sau cùng đổ bộ vào Việt Nam. Mỗi nơi cơn bão ấy đi qua, bầu trời đều đỏ rực, vậy nên mới có cái tên Xích Vân.”
Lâm An cũng gật gù, kiến thức về trận bão lịch sử nàng cũng từng học qua. Trung Quốc thời đó thiệt hại nặng nề nhất, không biết bao nhiêu tỉnh thành bị hủy hoại, khiến kinh tế suy thoái trầm trọng, trở thành một vết cắt đau nhói trên dòng chảy lịch sử của người dân xứ Hoa.
Nguyệt gật đầu mỉm cười, tiếp tục kể chuyện: ‘Cơn bão ấy đổ bộ vào miền Bắc, thuận đường đẩy thẳng xuống đảo Việt Linh. Đứng trước cơn thịnh nộ của thiên nhiên, con người trở nên nhỏ bé vô cùng. Dân cư trên đảo Việt Linh chỉ biết cầu nguyện thần linh phù hộ.
Vào lúc cơn bão chuẩn bị đổ bộ vào Việt Linh, có một ánh sáng từ bầu trời giáng xuống. Người ta nhìn thấy hư ảnh của một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, khí thế thần thánh không thể đo lường.
Một mình vị nữ thần ấy đã dẹp tan cơn bão, cứu đảo Việt Linh khỏi diệt vong. Từ đó, dân chúng trên đảo tôn thờ người phụ nữ thần bí ấy, gọi là Thánh Mẫu.’
Vừa kể xong chuyện, cả bốn đã đến trước cổng của điện thờ. Nơi đây là một quần thể kiến trúc đồ sộ, mang đậm phong cách tín ngưỡng của đạo Thánh Mẫu. Điện Thờ Trung Tâm được xây dựng dọc theo sườn núi. Ở tại nơi cao nhất là Tượng Đài Thánh Mẫu với kích thước khổng lồ.
“Tuyệt quá! Đây là gì vậy?” Lâm An chỉ tay vào một loạt tấm ảnh đang được treo trên tường, mỗi tấm ảnh là một cô gái có dung mạo xinh đẹp diễm lệ, khí chất thanh cao.
“Đây là hình ảnh của các Thánh Nữ. Sau khi cứu đảo Việt Linh khỏi bão Xích Vân, Thánh Mẫu đã quay về thượng giới, nhưng trước khi đi, ngài đã để lại phàm trần một bé gái. Người ta tin rằng đây bé gái này là đại diện cho Thánh Mẫu, tôn bé gái ấy thành Thánh Nữ đầu tiên. Sau khi Thánh Nữ đời đầu mất, đạo Thánh Mẫu đã truyền lại ngôi vị Thánh Nữ cho một người khác. Cứ thế hình thành phong tục thay đổi Thánh Nữ.”
Nguyệt giải thích cặn kẽ.
“Trở thành Thánh Nữ liệu có nhận được truyền thừa gì không?” Diệc Phàm tò mò.
“Chuyện này chỉ có các Thánh Nữ biết!” Nguyệt cười thần bí.
“Người này có đôi mắt rất giống chị!” Lâm An tựa như phát hiện ra tân lục địa, chỉ vào tấm hình thứ hai từ phải vào.
“Đây là mẹ chị!” Nguyệt đáp, ánh mắt nhìn vào tấm hình có chút bi thương.
Lâm An nghĩ gì đó, huých vai Nhi hỏi nhỏ: “Nhi! Sao hôm qua mẹ chị Nguyệt không đến? Sao trong mặt chị ấy có vẻ buồn vậy?”
Có vẻ Lâm An đã cảm nhận được gì đó, cô gái này tuy hồn nhiên nhưng vẫn có phần tinh tế.
“Mẹ chị ấy mất rồi! Vào năm chị ấy 3 tuổi, cả nhà chị ấy đi du lịch trên biển thì bị cuốn vào một cơn bão không gian có quy mô khủng bố. Chiếc tàu bị nghiền nát. Chị cùng cậu hai may mắn thoát nạn, nhưng mẹ chị ấy thì không.” Nhi thở dài, trong lòng tự nói: “Năm đó mình mới vừa ra đời! Không ngờ trong nhà lại có chuyện buồn!”
Nguyệt rất nhanh bình ổn cảm xúc, dẫn Nhi và các bạn đi thăm quan tượng đài.
“Từ xa đã thấy rất đẹp, lại gần càng cảm giác lung linh và chân thật hơn!” Diệc Phàm cảm khái nói, rồi hắn chợt quay sang Nhi: “Nhưng không đẹp bằng Nhi…”
Một vài người đứng cạnh nhìn Diệc Phàm bằng ánh mắt dị nghị. Nhi thì đen hết cả mặt. Ở trước các tín đồ sùng đạo mà Diệc Phàm lại dám hạ thấp Thánh Mẫu của họ để nâng Nhi lên, muốn rước họa cho nàng hay gì.
“Chị Nguyệt! Những người ở đây rất tôn kính chị?” Sau khi nghe câu chuyện bi thương của Nguyệt, Lâm An tỏ ra thân thiết hơn. Nãy giờ nàng có để ý thấy ai gặp Nguyệt cũng sẽ chào hỏi, xem ra địa vị của Nguyệt không tầm thường.
“À! Tại họ thân thiện thôi!” Nguyệt cười mỉm, lại bắt đầu khiêm tốn.
“Ái chà chà, vẫn là bộ mặt giả nai này, nhìn chán thật đấy Nguyệt à?” Một giọng nói lanh lảnh vang đến. Đó là giọng của cô nàng xinh đẹp không kém Nguyệt, chỉ khác là khí chất không trong sáng như Nguyệt, trái lại có phần lẳng lơ.
“Viên miệng lưỡi vẫn luôn trơn tru, nói chuyện khiến người ta đau lòng.” Nguyệt ra vẻ đáng thương.
“Đây là ai vậy? Sao cảm giác giống phim cung đấu quá!” Lâm An lộ rõ vẻ mặt hóng drama.
“Là đối thủ cạnh tranh chức Thánh Nữ với chị Nguyệt đấy! Hồi trước từng là bạn thân!” Nhi giải thích.
Cô nàng khí chất lẳng lơ kia tên là Viên, là con gái của Phó Điện Chủ và cũng là ứng cử viên hàng đầu cho chức Thánh Nữ. Nhưng nếu so với Nguyệt thì vẫn còn kém chút.
“Miệng lưỡi của Thánh Nữ tương lai chỉ nói sự thật, có đau lòng cũng không thể trách tôi được Nguyệt nhỉ?” Viên phản kích.
“Không những miệng lưỡi trơn tru, mà miệng còn không biết ngượng nữa, chưa gì đã thay mặt toàn thể Thánh Mẫu Đạo tự phong cho bản thân rồi!” Nguyệt cũng không phải dạng vừa.
Hai bên lời qua tiếng lại không ai nhường ai.
“Wow! Thú vị quá!” Lâm An ra vẻ hâm mộ. Nàng là cô gái đơn thuần, bị người ta nói móc một cái liền tủi thân, nào có thể cứng rắn đối đáp như hai người kia.
Nhi tính tình mạnh mẽ, chán ghét đối đáp móc mỉa nhau thế này, nàng lựa chọn làm ngơ.
“Phụ nữ Việt Nam đáng sợ quá! Không, phụ nữ đều đáng sợ! Không, phụ nữ đều đáng sợ, trừ Nhi!” Diệc Phàm lắc đầu ngao ngán.
Đúng lúc này, lại có giọng của ai đó chen vào: “Đều là đại diện cho Điện Thờ, vậy mà cả hai cãi cọ trước mặt Thánh Mẫu, có tin tôi tước quyền trở thành Thánh Nữ của cả hai không?”
“Lại nhân vật nào nữa đây? Linh hồn cường đại thật!” Diệc Phàm nhíu mày đánh giá người đang bước đến.
Đó là một bà lão chống gậy, gương mặt phúc hậu, tóc bạc búi gọn.
“Sư phụ! Là con sai rồi! Thân là ứng cử viên cho chức Thánh Nữ, vậy mà lại vì dăm ba câu châm chọc không giữ được bản tâm trong sạch, đôi co với Viên. Xin sư phụ trách phạt.”
Nguyệt ra dáng vẻ ủy khuất, tựa như bị bắt nạt.
“Cô… cô!” Viên định nói gì đó liền nghẹn lại bởi màn lật mặt của Nguyệt.
“Trà xanh? Đúng rồi, chính là dáng vẻ yếu đuối của trà xanh! Lợi hại!” Lâm An hâm mộ không rời mắt. Mà Nhi ở bên cạnh thấy nàng phấn khích như vậy, lông mày có chút giật giật, thầm mắng: “Sau này chồng cậu mà cặp kè với trà xanh như thế này, để xem còn hâm mộ được không!”
“Phụ nữ đều đáng sợ! Trừ Nhi!” Diệc Phàm lắc đầu.
“Được rồi! Cả hai mau đến gặp Điện Chủ đi!” Bà lão phất tay, xoay lưng rời đi.
“Vâng ạ!” Cả hai cúi đầu chào. Viên liếc Nguyệt một cái rồi đi trước, còn Nguyệt thì tiếc nuối nói với bọn Nhi: “Tiếc quá, giờ chị có việc phải đi rồi! Các em đi chơi vui vẻ nhé!”
Tạm biệt Nguyệt xong xuôi, hai người Trung Quốc hướng mắt về Nhi hỏi: “Đi đâu nữa vậy Nhi?”
“Đến thế lực tiếp theo! Thiền Viện Việt Linh!”