Phần 84
Thiền Sư là một hệ thống tu luyện đặc biệt, dựa trên việc thiền định để khai phá bản thân. Nguồn gốc của Thiền Sư bắt nguồn từ Phật Giáo, sau đó thoát ly trở thành một giáo phái riêng, không gò bó giới luật như Phật Giáo.
Vô cực giả đi theo con đường Thiền Sư sẽ có ba ưu điểm vượt trội:
Thứ nhất, cảm ngộ cực kỳ cao! Đã có không ít người kẹt ở bình cảnh quyết định đi theo con đường thiền sư để khai phá cảm ngộ, từ đó đột phá thành công.
Thứ hai, khai phá con đường luyện hồn. Thiền Sư cũng có thể phát triển về mặt linh hồn, tạo ra một ưu điểm không nhỏ.
Thứ ba, sống cực kỳ dai! Cái này không chỉ nói đến vấn đề kéo dài tuổi thọ, mà còn liên quan đến ưu thế trong chiến đấu. Thiền Sư cao cấp một khi tiến vào trạng thái thiền định liền miễn nhiễm với mọi loại hiệu ứng, sức phòng thủ cũng tăng lên gấp bội, khả năng hồi phục cường đại vô cùng. Trong thế chiến thứ III, các Thiền Sư góp công rất lớn ở vai trò tanker. Cụ thể là họ xếp thành một hàng chắn trước mặt và cùng nhau ngồi thiền, mặc kệ quân địch thi triển chiêu gì cũng không ảnh hưởng, tạo cơ hội cho tuyến sau bắn phá!
Điểm yếu là đa phần các Thiền Sư không có nhiều giá trị ở mặt trận công kích, một khi họ tiến vào trạng thái thiền định thì không thể làm gì khác!
Trên Việt Nam có rất nhiều Thiền Viện nổi tiếng, đáng nhắc đến nhất chắc chắn là Thiền Viện Việt Linh! Nơi đây từng chứng kiến một vị Thiền Sư bước vào cảnh giới 8 sao, danh chấn thiên hạ.
“Nơi đây không khí thật trong lành!” Rời khỏi cáp treo, Lâm An chạy như đứa trẻ đón nhận không khí tươi mát.
Ở đảo Việt Linh có hai ngọn núi nằm sát nhau được gọi là núi Đôi, được Thánh Mẫu Đạo và Thiền Viện Việt Linh phân chia tọa trấn.
Nếu Điện Thờ Trung Tâm của Thánh Mẫu Đạo nằm dọc từ chân núi đến sườn núi thì Thiền Viện Việt Linh lại nằm ngay trên đỉnh. Đó cũng là lý do cả bọn Nhi phải bắt cáp treo lên.
Để có thể an tĩnh thiền định, sống ở trên đỉnh núi cũng không có gì lạ.
Bước qua mấy bậc thang, cả bọn đến được cổng thiền viện. Kiến trúc nơi đây có hơi hướng cổ kính, đem đến một không gian an tĩnh khó tìm ở thế giới xô bồ ngoài kia. Trong thiền viện đa phần là khách du lịch đến thăm quan, còn một số ít là những người muốn đăng ký trở thành Thiền Sư.
Thiền Sư ở đây có đồng phục khá giống với áo lam của phật giáo, cách điệu ở một vài chi tiết nhỏ để không bị nhà Phật đánh gậy bản quyền.
“Nhi?”
Một thằng nhóc cỡ 15 tuổi nổi bật với cái đầu lởm chởm tóc chạy đến. Nó khoác trang phục của Thiền Sư, xem ra là một thành viên của Thiền Viện.
“Minh Thông!” Nhi vui vẻ vẫy tay chào, xem ra rất thân thiết.
Minh Thông lễ phép chào hỏi với hai người bạn của Nhi trước, sau đó niềm nở nói với Nhi: “Chị về nước khi nào vậy? Sao không nhắn em một tiếng!”
“Đến bất ngờ mới vui chứ! Chị có món quà cho em nè.” Nhi lấy ra một chuỗi hạt tặng cho Minh Thông, thứ này là bảo vật 2 sao, có tác dụng gia tăng thần trí.
“Cảm ơn chị nha! Lần này về có phải là vì Tháp Linh Hồn?”
Nhi gật đầu, sau đó giới thiệu hai người bạn: “Đây là Diệc Phàm và Lâm An, họ là bạn cùng hội Tử Thần với chị.”
Ngược lại, nàng cũng giới thiệu Minh Thông: “Đây là Minh Thông! Là một người bạn từ nhỏ, biết nhau nhờ tham gia khóa tu của Thiền Viện.”
Chào hỏi qua loa vài câu, Minh Thông lại hỏi: “Có… anh Quân không?”
Lâm An đặc biệt nhận ra nét mặt có vẻ sợ sệt của Minh Thông.
Nhi lắc đầu, nói: “Anh ấy bận rộn chuyện trường lớp!”
Nghe vậy, Minh Thông thở phào một cái.
“Có chuyện gì vậy? Quân làm gì cậu nhóc này à?” Lâm An tò mò hỏi, Diệc Phàm bên cạnh cũng vểnh tai.
Chưa đợi Nhi giải thích, Minh Thông liền đáp: “Anh ta… là cơn ác mộng của Thiền Viện…”
Kể ra mới biết, năm đó Quân và Nhi cùng được ông ngoại đưa lên núi tham gia khóa tu để gia tăng cảm ngộ.
Nhi thì không phải bàn, nàng rất nhanh lĩnh hội được thiền công. Nhưng Quân thì không như vậy, hắn vừa ngồi thiền liền ngủ, không ngủ thì đầu óc cũng đầy đủ thứ bay bổng. Tính tình hắn cũng không tốt như Nhi, liên tục gây chuyện quậy phá, khiến các Thiền Sư nổi đóa, ảnh hưởng tu hành.
Nhưng chừng đó chưa đủ để Minh Thông kinh hãi như vậy.
“Quân, anh ấy đã đắc tội với cô Thanh… cô ấy là một hộ pháp của Thiền Viện!” Minh Thông rất biết kể chuyện, đến đoạn hay hắn lại ngắc ngứ.
“Đắc tội gì?” Lâm An khó cưỡng lại sức tò mò. Bỗng nhiên, Nhi nhíu mày lắc đầu ra hiệu Minh Thông đừng kể nữa, hay đúng hơn là đừng nói rõ tội trạng của Quân.
“À… cái này không tiện nói! Nhưng Quân đã gây tội lớn, dẫn đến thiền viện náo loạn một thời gian, cô Thanh bị ảnh hưởng rất nhiều. Cô ấy đã thề chỉ cần Quân bước vào Thiền Viện liền đánh gãy giò.”
Minh Thông lắc đầu thở dài.
“Đi theo con đường Thiền Sư, tâm luôn vững vàng, lại được làm hộ pháp cho Thiền Viện, chắc chắn không phải cấp bậc nhỏ. Vậy mà vẫn bị chọc giận, xem ra tội không nhỏ!” Diệc Phàm chợt hứng thú với thành tích của anh rể tương lai.
Tạm gác chuyện cũ sang một bên, Nhi nhờ Minh Thông dẫn đi tham quan Thiền Viện.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-vo-cuc.html
Phòng hội nghị của Điện Thờ Thánh Mẫu.
Điện Chủ đương nhiệm là năm nay đã 45 tuổi nhưng vẫn rất phong độ. Ông ta ngồi ở vị trí chủ tọa, bên tay phải là Thánh Nữ đương nhiệm, bên tay trái là bà lão sư phụ của Nguyệt và Viên.
Ở phía đối diện là hai ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Thánh Nữ.
“Hôm qua, Thánh Mẫu có về báo mộng. Ngài nói rằng ở lễ hội Tháp Linh sắp đến, dòng chảy số phận sẽ có sự biến động không nhẹ, mở ra cơ duyên lớn.” Vị Thánh Nữ đương nhiệm ôn tồn giải thích.
Nghe vậy, cả Viên lẫn Nguyệt đều mở to mắt. Thánh Nữ được xem là người đại diện cho Thánh Mẫu tại trần gian, giữa cả hai có một liên kết nào đó. Tùy theo năng lực thiên phú của mỗi vị Thánh Nữ, khả năng liên kết sẽ mạnh hoặc yếu. Đối với Thánh Nữ hiện tại, nàng vẫn thể hiện tốt chức vị Thánh Nữ khi thường xuyên cung cấp các thông tin mà Thánh Mẫu báo về, quan trọng là các thông tin ấy đều chuẩn xác.
“Viên và Nguyệt, cả hai đại diện cho Điện Thờ Thánh Mẫu tham gia lễ hội lần này, hãy chuẩn bị thật tốt và cố gắng tìm thấy cơ duyên mà Thánh Mẫu đã báo về.” Vị điện chủ trầm giọng nói.
Viên và Nguyệt gật đầu đáp: “Vâng!”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-vo-cuc.html
Tham quan Thiền Viện xong, cả nhóm tạm biệt Minh Thông, bắt cáp treo đi xuống. Lúc này đã là 12 giờ trưa, cả bọn chọn một nhà hàng ven đường để ăn trưa.
“Thị trấn đông đúc quá nhỉ?” Lâm An chú ý đến đường phố tấp nập hơn xưa.
“Là vì lễ hội Tháp Linh Hồn sắp diễn ra, các thế lực khác bắt đầu đổ bộ về Việt Linh!” Nhi giải thích.
Phục vụ đưa thực đơn đến cho bàn của Nhi. Hắn ta thoạt nhìn khá trẻ tuổi, mặt mày sáng sủa, chỉ có điều ánh mắt hơi vô hồn. Điều này thu hút ba người bọn Nhi, dường như họ cảm giác được gì đó.
“Có chuyện gì sao quý khách?”
Chàng phục vụ bị nhìn chằm chằm, nén khó chịu hỏi.
“Trong sắc mặt anh có vẻ không được tốt, có phải bị bệnh không?” Nhi hỏi thẳng.
Nghe vậy, hai mắt phục vụ hơi nhướng lên: “Sao em nhìn ra vậy? Đúng thật dạo gần đây anh thấy hơi mệt mỏi, nhưng không hiểu nguyên nhân tại sao. Anh đã đi khám rồi, nhưng không phát hiện gì cả.”
“Anh đã khám linh hồn chưa?”
“Anh đã khám rồi!” Phục vụ gật đầu.
Câu này khiến cả ba nhíu mày. Họ đều là Thông Linh Nhân, trời sinh nhạy cảm với linh hồn, lại có kinh nghiệm làm việc ở Hội Tử Thần nên kiến thức về linh hồn không ít. Thoạt nhìn qua người phục vụ này không có dấu hiệu bệnh lý thường gặp, linh hồn lại dao động mạnh, chứng tỏ khả năng cao có bệnh liên quan linh hồn.
“Khám rồi ư? Bác sĩ nào dám kết luận đây không phải bệnh linh hồn?” Nhi trong lòng nghi ngờ bác sĩ kia là lang băm.
“Anh đã khám ở khoa linh hồn của bệnh viện Việt Linh, được bác sĩ Phan Thái Sơn khám.” Chàng phục vụ tiếp tục kể.
“Xin lỗi cậu…” Nhi giật giật lông mày, nếu là cậu Sơn thì nàng không dám nghi ngờ. Nhưng điều đó càng khiến nàng thắc mắc về triệu chứng của chàng trai hơn.
“Để hỏi cậu Sơn sau!”
Nhi cùng các bạn gọi món. Khi món ăn vừa lên, cả ba nhìn thấy bóng người thân quen.
“Cậu tư!” Nhi đứng dậy vẫy tay.
“Ồ, trùng hợp thế!” Sơn cười vui vẻ bước đến.
“Cậu cũng ăn trưa ở đây à?”
“Ừ! Cậu hay ăn ở đây lắm. Nếu không ngại thì cho cậu ngồi ăn chung với, ăn một mình cũng buồn haha.”
“Cậu ngồi đi ạ!” Diệc Phàm kéo ghế cho Sơn, mối quan hệ của cả hai cũng khá tốt sau buổi trò chuyện hôm qua.
Sau khi Sơn gọi món xong, Nhi liền đề cập đến chuyện bệnh tình của chàng phục vụ.
“À! Mấy đứa quan sát tốt đấy.” Nói rồi, Sơn hơi ngã người về trước: “Dạo gần đây trong thị trấn xuất hiện nhiều ca bệnh tương tự. Bọn họ đều cảm giác mệt mỏi nhưng không thấy bệnh lý thường gặp. Cậu đã kiểm tra linh hồn nhưng không thấy vấn đề nào cả.”
Khi cậu Sơn đã xác nhận, Nhi mới dám tin. Vụ việc này khiến nàng hứng thú, lại hỏi: “Ngoài mệt mỏi ra, họ còn có dấu hiệu gì khác không cậu?”
Cậu Sơn gật đầu: “Có! Họ có một triệu chứng khá đặc biệt, đó là mơ thấy ác mộng.”
“Bệnh nhân nào cũng vậy ư?” Diệc Phàm hỏi và nhận được cái gật đầu của Sơn.
Nếu chỉ một vài trường hợp thì không đáng để ý, nhưng ai cũng vậy thì thật sự đáng ngờ.
“Chuyện này chắc không đơn giản!” Cậu Sơn chỉ nói vậy, sau đó chuyển đề tài không đề cập đến nữa.