Phần 90
Tại một dãy đồi hoang vu, có khoảng 10 người tụ họp lại với nhau. Họ đều là những nhân tài của các thế lực cử đến chinh phục tháp linh hồn. Mỗi người đều có dự định, mục tiêu khác nhau, chung quy đều quyết tâm leo càng cao càng tốt. Nhưng nào có ngờ rằng cả bọn lại chẳng cần tốn chút sức nào liền có thể đặt chân đến tầng cao nhất!
“Có lẽ đến lúc rồi!” Nam đạo sĩ của Nội Đạo Tràng đảo mắt nhìn quanh. Đây đều là những người mà hắn chạy đôn chạy đáo thu thập về. Sau khi nhận được thông báo nhiệm vụ, hắn phát hiện mình vậy mà ở rất gần địa điểm trên. Nhưng hắn cũng không dại dột mà tự mình thực thi nhiệm vụ. Đối thủ là ai hắn còn chưa biết, nào có thể ngu ngốc chui đầu vào rọ.
Vậy nên, hắn ôm hy vọng sẽ có những người khác ở gần đây. May mắn thay, không chỉ có mình hắn ở tầng 69. Từng người từng người được hắn lôi kéo đến đây.
“Xin mọi người hãy nghe tôi nói!”
Nam đạo sĩ của Nội Đạo Tràng giơ tay lên ổn định nhóm người.
Chín cặp mắt còn lại nhìn về hắn.
“Như mọi người đã biết, Tháp Linh Hồn đang bị tấn công, tình huống bây giờ không rõ thế nào, nhưng đây là cơ hội hiếm có của chúng ta. Nếu có thể giải cứu Tháp Linh, chúng ta thực sự giàu to”
Đám người kia gật gù.
“Một cây làm chẳng nên non. Chúng ta tuy là nhân tài, nhưng hoạt động đơn lẻ rất nguy hiểm. Đối thủ của chúng ta là người có thể tấn công Tháp Linh, vậy chắc thủ đoạn cũng không tầm thường. Tôi, Trường Thanh, mong muốn chúng ta sẽ hợp tác thực hiện nhiệm vụ!”
Có một số người biểu hiện vẻ đắn đo.
“Tạm chưa bàn đến tỉ lệ thành công, nếu thành công thì phần thưởng chia thế nào?”
“Tất nhiên là chia đều rồi! Tôi đã chuẩn bị sẵn một bản hợp đồng linh hồn, mọi người xem qua đi!”
Trường Thanh đã chuẩn bị kỹ càng, hắn biết vấn đề phân chia phần thưởng sẽ khiến nhiều người bận lòng, giải quyết nó trước mới có thể kết minh!
“Điều khoản không tệ!” Mọi người nhìn nhau rồi đồng loạt ký kết.
“Tại sao lại có 11 chữ ký?” Một người hỏi khi nhận ra số chữ ký vượt qua số người ở đây.
Trường Thanh thu bản hợp đồng lại rồi mới giải thích: “Người thứ 11 chính là đồng môn của tôi, em ấy đang thám thính tình hình tại địa điểm mà Tháp Linh Hồn chỉ định.”
Sở dĩ để sư muội đi thám thính là bởi vì nàng ta có thân pháp cực kỳ lợi hại, có thể dễ dàng thoát thân nếu gặp nguy hiểm.
“Hmm, hên là đã ký trước…” Mọi người an tâm, bỏ qua nỗi lo vị nữ đạo sĩ kia may mắn hoàn thành nhiệm vụ, một mình ôm hết phần thưởng.
“A em ấy về rồi!” Trường Thanh cùng cả bọn nhìn về phía xa, có một thiếu nữ đang lả lướt chạy đến, thân pháp tao nhã vô cùng.
Nhưng khi nàng ta đến gần hơn, cả bọn phát hiện có điều gì đó không ổn, mặt nàng ta tràn ngập sợ hãi.
“Sư muội? Sao vậy?” Trường Thanh vội vàng chạy đến đón.
“CHẠY… CHẠY MAU!!” Sư muội của Trường Thanh hét lên.
“Sao? Đã có chuyện gì?” Trường Thanh sắc mặt ngưng trọng, nhưng chưa cần sư muội trả lời thì hắn đã tìm ra đáp án.
“Đó? Đó là gì vậy?” Mọi người trơ mắt nhìn về phía cuối chân trời.
Những đốm đen li ti dày đặc.
Từng đốm một đang dần to ra, đúng hơn là chúng đang di chuyển đến gần nên cả bọn mới thấy vậy.
“Cái đéo gì thế này?”
Một người nào đó không kiềm nổi xúc động.
Trong tầm mắt, họ thấy rất nhiều linh hồn đang tiến về phía mình, chúng có đủ loại hình dạng, nhưng chung quy đều cực kỳ đáng sợ.
“Linh hồn cường lực cường đại quá!!!”
“Chạy! Mau chạy!”
Ý chí chiến đấu của mọi người lập tức bị dập tắt, họ nhanh chóng tháo chạy trước khi cơn sóng linh hồn kia tìm đến.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-vo-cuc.html
Diệc Phàm cùng U Minh Dương sau khi nhận được thông báo nhiệm vụ quyết định tiến về vị trí trung tâm một phen, họ di chuyển với tốc độ vừa phải, dự định tìm kiếm thêm đồng minh.
Cả hai đều nhất trí rằng việc họ bị dịch chuyển đến đây là do ý chí của Tháp Linh Hồn, nó đang muốn tìm người đến giải cứu. Và nhiều khả năng những người khác cũng sẽ được đem đến đây.
“Tháp Linh Hồn bị tấn công chứ không phải tự nó trục trặc. Làm được điều này, kẻ tấn công không hề tầm thường. Tốt nhất nên cẩn thận, không cần quá quan tâm đến nhiệm vụ, dù ta có thể bảo hộ ngươi một mạng, nhưng đừng vì vậy mà chủ quan.”
Giọng nói trong đầu Diệc Phàm vang lên.
“Vâng con biết!”
Diệc Phàm tự ý thức được tình huống đang xảy ra không có đất cho một tên 5 sao như hắn chen chân.
Nhưng hắn vẫn ôm một ít hy vọng nào đó rằng bản thân sẽ tìm được kỳ tích.
“Không biết Nhi ở đâu!”
Đang suy nghĩ vẩn vơ, giọng nói kia một lần nữa vang lên, cảm giác có chút gấp gáp: “Tao cảm giác có gì đó đang đến!”
Diệc Phàm nheo mắt nhìn về phương xa. Nơi đây là hoang mạc trải dài nên không có vật chắn nào, hắn có thể nhìn rất xa.
Ở bên cạnh, Dương cũng đã cảm nhận được gì đó, ngọn lửa U Minh Hỏa đang cảnh báo nàng.
“Đặt tay xuống đất đi!”
Diệc Phàm làm theo. Sau vài giây im lặng, giọng nói kia bật cười: “Có hơn 100 hồn ma đang tiến về đây! Thực lực mỗi con dao động từ 3 – 4 sao.”
Mặt Diệc Phàm đen lại, nhưng hắn chú ý một điểm khác: “Tại sao sư phụ cười?”
“Trong cái rủi có cái may! Vô tình tìm được một con đường bí mật!”
Dương nhìn Diệc Pham không có động tĩnh gì, liền hỏi: “Này, anh có cảm nhận được gì không?”
Diệc Phàm thu tay, sau đó nói với Dương: “Có hơn 100 hồn ma đang tiến về chúng ta!”
Dương tuy cảm giác có nguy hiểm, nhưng không rõ tình hình.
“Chúng ta không phải đối thủ của chúng. Mau đi theo tôi! Tôi có cách thoát nạn.”
Diệc Phàm nói xong không để Dương kịp phản ứng, lập tức thi triển thân pháp chạy về phía trước.
“Sao lại chạy về hướng đó?” Dương ngỡ ngàng. Chẳng phải Diệc Phàm nói có hơn 100 hồn ma ở hướng đó sao? Thế này khác gì đâm đầu vào chỗ chết?
Nhưng Dương cảm giác Diệc Phàm có cơ sở. Hắn không phải kẻ khùng!
Dương lướt theo Diệc Phàm.
Theo từng bước chạy, họ đã thấy rõ một quân đoàn ma đang hừng hực âm khí. Sống lưng của cả hai lạnh buốt, nhưng bước chân vẫn duy trì nhịp độ vốn có, không hề suy giảm.
Quân đoàn ma đã phát hiện ra cả hai, chúng tăng tốc, muốn xâu xé họ.
“Một chút nữa!” Diệc Phàm nói với Dương, cả hai đang hướng đến một khe nứt rộng lớn.
Diệc Phàm dẫn đầu nhảy xuống, Dương thấy vậy không do dự nhảy theo.
Cùng với đó, một con ma với hai cái móc sắt trên tay lao đến.
Nhưng khi tiến vào khe nứt, chúng không tìm thấy mục tiêu ban nãy nữa.
Cùng lúc này, tổ đội 5 người gồm Phan Đắc Lộc và trưởng nam, U Minh Giáo Chủ, Điện Chủ, Viện Trưởng bắt đầu thi triển trận pháp.
Mỗi người đứng ở một góc, tạo thành hình ngũ giác cân đối. Đứng bên trong hình ngũ giác là đội chế tác sư cao cấp mà Phan Đắc Lộc mời về. Mỗi năm tổ chức lễ hội Tháp Linh Hồn, Lộc đều chuẩn bị sẵn một lực lượng chế tác sư tu sửa, bảo trì Tháp Linh Hồn. Vì Tháp Linh Hồn có khả năng tự sửa chữa nên nhiệm vụ của đội chế tác sư này tương đối nhẹ nhàng, chủ yếu xuất hiện cho đúng quy trình mà thôi!
Nhưng hôm nay, họ gặp nhiệm vụ lớn rồi!
“Thi triển đi!”
Phan gia chủ đã phổ biến đầy đủ cách thi triển trận pháp. Những người còn lại đều là vô cực giả cấp cao, nắm bắt rất dễ dàng.
Ngay lập tức, 5 đường thẳng từ các đỉnh nối lại với nhau, một lớp kết giới được dựng lên. Nó phát ra ánh sáng rực rỡ đưa 5 người thi triển cùng đội chế tác sư bay vào trong tháp.
Nếu muốn sửa chữa, vị trí xâm nhập tốt nhất là đỉnh tháp, vì nơi đó chứa lõi của Tháp Linh Hồn.
Nhưng Tháp Linh Hồn đang trong trạng thái khảo hạch, các trận pháp được gia cố cực kỳ kỹ càng, đặc biệt là ở đỉnh tháp. Chỉ có cửa tháp có mật độ trận pháp ít nhất, thích hợp để xâm nhập hơn.
“Gì thế này?”
Ngoại trừ Hưng và Giới, những người còn lại đều đã tiến vào Tháp Linh Hồn nên họ nhận ra sự khác biệt rất lớn.
Không gian trong tháp lúc này hỗn loạn cực kỳ, các tầng chồng chéo nhau, tựa như sắp sụp đổ.
“Tình trạng này là do dữ liệu của Tháp Linh Hồn bị hỗn loạn. Xem ra lõi của nó gặp vấn đề nặng rồi!” Một chế tác sư lành nghề cho hay.
“Phải sửa chữa từ lõi mới giải quyết được.” Các chế tác sư khác phụ họa.
“Còn những người khác đang ở trong tháp thì sao? Có cách truy xuất ra vị trí của họ không?” U Minh Giáo Chủ hỏi.
“Tạm thời không thể… nhưng chắc không quá nguy hiểm. Không gian tuy vỡ nát nhưng không đến mức gây nguy hiểm, có lẽ những người khác đang lưu lạc trong các mảnh không gian thôi. Chỉ cần sửa chữa được lõi của Tháp Linh Hồn, ổn định lại bố cục không gian là họ an toàn.”
Chế tác sư lớn tuổi nhất đáp.
“Được! Vậy đi đến lõi tháp đi!” U Minh Giáo Chủ nói.
“Cái này tốn khá nhiều thời gian đó.” Thanh Thiên chen vào, sau đó thay cho cha mình, hướng mọi người giải thích: “Trận pháp chúng ta sử dụng tuy lừa được các tầng bảo mật bên ngoài, nhưng trong tháp vẫn có trận pháp đánh đuổi người xâm nhập. Đặc biệt là những người trên 5 sao sẽ bị cưỡng chế đẩy ra ngoài. Chúng ta phải di chuyển cực kỳ cẩn thận.”
“Ít nhất là 3 ngày mới đến nơi!” Lộc đưa ra tính toán, ông cũng có hiểu biết nhất định về bố trí của Tháp Linh Hồn.
“Ba ngày cũng không tính là quá lâu! Lũ trẻ có thể cầm cự được!” Hưng khích lệ tinh thần mọi người.
“Được rồi! Đi thôi!” U Minh Giáo Chủ thúc giục, trong lòng gào thét: “Em gái! Anh tới cứu em đây!”
“Ồ! Bọn bên ngoài vào tháp rồi à?” Bóng đen hư ảo nói, không rõ hắn đang có cảm xúc thế nào.
Ánh mắt hắn liếc về Tháp Linh. Ông lão này cũng đang nhìn hắn.
“Lúc trước, chủ nhân của tao rất thích đánh cờ! Tao và hắn chơi cùng nhau không biết bao nhiêu ván, thắng thua đều có. Tình thế ngày hôm nay thật giống một ván cờ! Để xem, kỳ nghệ của mày thế nào.”
Bóng đen đáp: “Trùng hợp thay, tôi cũng thích đánh cờ!”
Trường Thanh thở dốc, gương mặt hắn lấm lem.
Hắn nhìn ra sau lưng không thấy ai nữa mới an tâm ngã xuống.
Đã một ngày trôi qua kể từ lúc hắn đặt chân đến đây. Hắn cùng tổ đội của mình ở rất gần vị trí trung tâm nên nghiễm nhiên trở thành những người xui xẻo hứng chịu đợt càn quét của quân đoàn ma trước.
Cả bọn bị truy sát cực kỳ gắt gao.
Đã có người phải nằm xuống.
Trường Thanh cũng đã lạc mất sư muội.
Hắn chạy rất lâu, rất lâu, xuyên qua màn đêm, cuối cùng cũng thoát khỏi truy đuổi.
“Khốn kiếp! Cái nhiệm vụ chó chết thế này ai mà làm được!” Trường Thanh phẫn nộ quát, sau đó tự giác bịt miệng. Tinh thần hắn hỗn loạn cực kỳ, đến cả việc giữ im lặng tránh bị lộ vị trí cũng quên.
“Nhưng mà bọn chúng sao lại không truy đuổi nữa? Tự dưng chúng dừng lại đột ngột…” Trường Thanh lúc này mới nhớ lại tình huống kỳ lạ, nếu quân đoàn ma kia tiếp tục truy sát, hắn chắc chắn phải nằm xuống rồi.
“Là do chúng bị giới hạn chăng?”
Trường Thanh ngã lưng xuống đất, hướng mặt lên trời. Ánh nắng ở đây không quá gắt gao, trái lại còn rất ấm áp, thích hợp để hắn sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của mình.
Chợt, một cái bóng che đi gương mặt hắn.
“Là… đại diện của Phan gia… không phải… mình nhớ là con gái mà? Sao giờ lại thành con trai rồi?”
Ánh mắt Trường Thanh mở to khi thấy dung nhan của người nọ.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-vo-cuc.html
Lâm An cố gắng dựa vào vách hang, cơ thể nàng không xây xướt nhiều nhưng linh hồn bị thương rất nặng.
Như bao người khác, sau khi nhận được nhiệm vụ từ Tháp Linh Hồn, nàng quyết định tiến đến trung tâm để xem xét tình huống một phen. Trên đường đến nơi, nàng có gặp được một tên thanh niên thuộc Mê Hồn Tông.
Cả hai kết bạn rồi đồng hành cùng nhau.
Vì không ai có thân pháp cao siêu nên chỉ di chuyển với tốc độ bình thường. Đêm đến, không khí lạnh lẽo trải khắp hoang mạc. Lâm An cùng tên nam đệ tử Mê Hồn Tông quyết định nghỉ chân tại một cái hang.
Nhưng Lâm An đã quá ngây thơ, không chút đề phòng với tên kia. Hắn ta nhân lúc nàng nghỉ ngơi, sử dụng thủ đoạn của môn phái, muốn mê hoặc nàng, biến nàng thành nô lệ của hắn.
Cũng may, Lâm An có chiêu thức hóa giải, tạm thoát khỏi khống chế của đối phương.
Kế hoạch thất bại, tên đệ tử Mê Hồn Tông hoàn toàn trở mặt, giao đấu cùng nàng một trận.
Đối phương hơn nàng một cảnh giới, lại có những chiêu thức mê hoặc khó chịu. Lâm An dùng thêm cả Không Đầu cũng không đấu lại đối phương.
Nhưng trong lúc cả hai giao đấu, một luồng âm khí mạnh mẽ tràn đến. Lúc này, họ mới phát hiện ra có rất nhiều hồn ma đang tiến về phía mình.
Tên đệ tử Mê Hồn Tông tháo chạy, nhờ vậy Lâm An mới thoát được kiếp nạn, nhưng kiếp nạn khác đến ngay sau đó, nàng bị đám hồn ma truy sát.
Sau một ngày dài chạy trốn, nàng tìm được một nơi ẩn thân.
“Mệt chết đi thôi!”
Lâm An nằm ở một tảng đá nọ, cơ thể run lên liên hồi. Trạng thái linh hồn của Lâm An bây giờ cực kỳ tệ, nếu không phải nàng là một Hộ Linh, e rằng đã sớm chết!
Nhắm chặt đôi mắt, Lâm An nhờ vào linh hồn bảo hộ trị thương.
Một luồng sáng ấm áp bao phủ linh hồn nàng.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, nàng mơ hồ nghe thấy ai đó gọi mình.