Phần 2
Sau ngày đụng độ phải con bé đó, tôi không biết có phải nó độc mồm độc miệng rủa tôi không nữa, mà tôi liên tiếp gặp chuyện bực mình. Nhất là cái chuyện mẹ tôi, bà cứ liên tục càu nhàu tôi chuyện đến giờ này mà vẫn chưa có bạn gái. Nói thật, xung quanh tôi thì không thiếu nhưng khổ nỗi, tôi chỉ mải miết với công việc, hơn nữa tôi biết họ chẳng thể làm vừa ý mẹ tôi đâu. Bà ấy quá kĩ tính.
– Tối mai, con sẽ đi gặp mặt một người. Đó là con gái một bà bạn cũ của mẹ.
– Gặp mặt? Con không có thời gian đâu!
– Sao lại không? Mẹ không cần biết con bận gì, nhưng việc gặp mặt con phải đi. Con nghĩ, mẹ bỏ bao nhiêu thời gian ra để tìm vợ cho con là rảnh lắm à. Mẹ nói rồi đó.
Đấy, tôi quên không nói thêm, ngoài việc kĩ tính ra mẹ tôi còn hơi độc đoán, có lẽ tôi thừa hưởng điều này từ mẹ. Và tất nhiên, tôi phải đi gặp mặt người ta theo sự ép buộc và sắp đặt của mẹ tôi. Đúng 8h tối, tôi có mặt tại khách sạn mà mẹ tôi đã đặt chỗ trước, tay còn phải cầm theo một quyển báo – ám hiệu mà hai bên dùng để tìm ra nhau. Tôi nhìn xung quanh phòng, duy chỉ có một cô gái ngồi đúng bàn mà mẹ tôi đã đặt chỗ trước và đang chúi mũi vào một tờ báo, hình như là hoa học trò thì phải. Tôi đã phải bật cười với ý nghĩ, cô ta lớn thế mà vẫn còn đi đọc tờ báo dành cho tuổi mới lớn thế ư. Và ngay sau đó tôi tìm được câu trả lời.
– Tôi có thể cùng đọc báo với bạn không? – Đó cũng là ám hiệu mà mẹ tôi dặn phải nói nếu gặp người ta trước.
– Tất nhiên, nếu điều đó làm bạn thấy vui. – Đúng là câu ám hiệu tiếp theo rồi. Tôi khẽ cười vì đã tìm ra người ta dễ dàng, không mất nhiều thì giờ của tôi. Nhưng ngay sau đó, tôi gần như không thể cười nổi. Và con bé đó hình như cũng thế. Sau khi nói xong câu ám hiệu và đặt quyển báo xuống, nó tròn xoe mắt nhìn tôi. Một cái nhìn chẳng mấy thiện cảm gì dành cho tôi.
– Không phải thế chứ! – Tôi chỉ biết thốt lên câu đó.
Con bé nhếch miệng cười khẩy tôi.
– Không ngờ lại là ông! Thật là có duyên gớm!
Sao tôi ghét cái cách nói chuyện của con bé này thế không biết. Nó ở trường không được học cách phải nói chuyện với người lớn tuổi ra sao ư? Tôi thấy khá giận và không muốn phải lãng phí thời gian quý báu của tôi cho một con bé khó ưa này. Bao nhiêu giấy tờ và dự án đang chờ tôi ở nhà. Nghĩ vậy, tôi toan bước đi thì con nhỏ nhanh chân, rời khỏi bàn, chắn trước mặt tôi.
– Sao chú bỏ đi sớm vậy. Mình vẫn còn chưa nói chuyện mà. – Nó cười đầy vẻ thách thức tôi.
– Tôi nghĩ chúng ta không cần phải nói chuyện nữa. Dẫu sao thì cũng biết kết quả rồi.
– Chú đừng vội kết luận thế chứ! Biết đâu đấy, chúng ta lại hợp nhau.
– Tôi không nghĩ thế đâu cô bé ạ!
– Chú không thử sao biết! – Nói rồi con bé trở lại chỗ ngồi bình thản, hớp một hụp nước lọc ở sẵn trên bàn, con bé lại nói. – Dẫu sao thì cả chú và cháu đều đến đây rồi, ngồi lại nói chuyện coi như là cùng ôn chuyện cũ, bổ sung chuyện mới!
Tôi không hiểu ý con bé, chuyện cũ thì tôi hiểu nó ám chỉ việc gì nhưng còn bổ sung chuyện mới là sao? Giữa tôi và nó thì có cái quái gì chứ. Nhưng không hiểu sao tôi cũng quay trở lại bàn. Con bé bình thản lật lật Menu.
– Chú dùng gì?
– Nâu đá.
– Chú có vẻ thích cà phê quá nhỉ! – Nói xong con bé gọi đồ.
Nhìn cái cách nó chọc chọc ngoáy ngoáy cái cốc sinh tố sữa chua làm tôi thấy khó chịu. Chẳng lẽ nó bảo tôi lại chỉ để ngắm cái việc nó đang làm sao.
– Sao chú cứ cau mày nhìn cháu thế? – Tôi giật mình, con bé có mặt ở trên trán nữa à?
– Cháu có nghĩ là cốc sinh tố sẽ ngon hơn thay vì cháu cứ chọc chọc mà không uống không?
– Giống như cái lần ở quán cà phê trước ạ? – Nó bắt đầu ôn chuyện cũ rồi đó.
– Lần ấy thì cháu uống ngon lành quá! – Tôi cố ý giễu cợt nó.
– Cũng nhờ ở chú đấy! – Nó ngước mắt lên nhìn tôi. – Chú có thấy bữa nọ mình quá nhỏ mọn không?
Thật là, cái con nhỏ này nó nói chuyện sao mà khó nghe thế không biết. Tôi hớp một hụm nâu đá, khẽ nói:
– Còn cháu, có biết phải ăn nói với người lớn tuổi hơn thế nào không?
– Có! Nhưng chỉ là với những người đáng kính thôi, còn chú, cháu thấy không cần thiết. – Con nhỏ nói xong, lúc này nó mới hút cốc sinh tố của nó, bình thản như không cần biết nó vừa mới nói gì. Nói thật, tôi chưa lần nào gặp phải một con nhóc không biết điều như thế này. Tôi cố gắng mỉm cười và nói:
– Đó cũng là lí do tại sao cháu không có được chỗ ngồi quen của mình.
– À ra vậy! – Con bé nói mà không thèm nhìn mặt tôi. Hút một hụm sinh tố nữa, nó đứng dậy, mỉm cười. – Có lẽ một lúc nào đó, chú sẽ thấy hối hận vì buổi nói chuyện không mấy khôn khéo dành cho cháu bữa nay. À, bữa nay ta mới ôn được chuyện cũ mà chưa bổ sung được chuyện mới. Chắc sẽ có một dịp khác. Chào chú!
Nói rồi con bé xách cái túi bước ra khỏi khách sạn. Nói thực lúc đấy ngoài thấy khó chịu với con bé ra thì tôi chả hiểu những gì nó nói. Một con nhỏ bày đặt. Tôi nghĩ thế!