Phần 28
Ngày mai là Thanh Mai đã đi thi tốt nghiệp rồi. Cả một tuần nay chúng tôi không gặp nhau. Tôi nhớ cô ấy lắm nhưng tôi phải để cho cô ấy có thời gian ôn luyện. Trong suốt một tuần, trước sự tham mưu của anh chàng Đức tôi đã quyết định làm một món quà tặng cô vợ của tôi.
– Mai em thi rồi đấy! Không cho em ngủ còn gọi em ra đây làm gì? – Đang toe toét cười khi thấy cô ấy ra thì ngay lập tức bị cô ấy dội cho gáo nước, tắt luôn.
– Đứng đó làm gì thế? Không đi đâu à? Hay gọi em ra đây chỉ để ngắm?
Tôi ỉu xìu, lắc đầu:
– Không! Đi ra chỗ này.
– Sao mặt buồn thế? Rủ người ta đi mà cái mặt buồn thế kia à? – Đáng ghét thật đấy, trong khi tôi hớn hở muốn cho cô ấy một điều bất nhờ trước khi thi thì cô ấy lại cau có mặt mày như thế. Không buồn mới lạ. – Mặt mà buồn như thế ứ thèm đi đâu!
– Hì! Không! Không! Vui rồi nè! – Tôi ngay lập tức phải ngoác cái miệng ra cười. Thanh Mai nhăn mũi “xí” một cái rồi toe toét khoác tay tôi.
– Đi thôi nào anh yêu!
Chúng tôi đi ra khuôn viên gần nhà Thanh Mai. Gìơ đã hơn 11 giờ nên khuôn viên vắng chẳng còn ai.
– Em nhắm mắt lại. Cấm ti hí đó. Ăn gian là anh phạt đó.
Thanh Mai nhắm nghiền đôi mắt, nhăn nhó:
– Em nhắm chặt rồi. Nói nữa là người ta mở mắt bây giờ đó!
– Đừng, đừng nhắm một tí thôi.
– Mở mắt ra đi em! – Tôi thì thầm bên tai Thanh Mai. Đôi mắt cô ấy từ từ mở ra. Cả một khoảng đất rộng xung quanh chúng tôi sáng bừng bởi những ánh nến lung linh và những dây đèn nhấp nháy chăng thành dòng chữ: “Thi tốt em yêu nhé”.
Tôi thấy rõ đôi mắt sáng niềm vui và nụ cười đầy bất ngờ trên môi Thanh Mai. Chưa hết bất ngờ, tôi bê ra một bình thủy tinh đựng đầy hạc giấy, được trang trí vô cùng xin xắn và dễ thương, giơ ra trước mặt cô ấy, đôi mắt tôi khẽ nhắm chặt:
– Người ta nói nếu gấp được 1000 con hạc giấy bạn sẽ có một điều ước. Nay trong tay tôi đang có 1000 con hạc giấy, tôi cũng muốn có một điều ước. Nhưng tôi không ước cho bản thân tôi mà tôi muốn dành nó cho người con gái tôi yêu. Người quan trọng nhất với tôi lúc này. Điều ước đó là cô ấy sẽ đủ tự tin để thành công trong kì thi tốt nghiệp ngày mai.
Tôi khẽ mở mắt. Tôi nhìn rõ ánh mắt tràn đầy yêu thương và hạnh phúc mà Thanh Mai trao cho tôi. Cô ấy đón lấy chiếc bình hạc giấy, kiễng chân và dướn người. Nhẹ nhàng, dịu êm và ngọt ngào. Cô ấy trao cho tôi một nụ hôn cháy bỏng. Những cây nến như lung linh hơn, trái tim tình yêu của chúng tôi như rực rõ hơn, đẹp hơn. Và tình yêu trong mỗi chúng tôi đêm nay như được chắp thêm đôi cánh. Đêm như huyền bí hơn và nụ hôn vẫn đang ngọt ngào!
– Anh gấp tất cả sao? 1000 con?
– Thật ra… – Tôi gãi tai. – Chắc khoảng gần 100 con?
– Thế còn 900 còn lại?
– Anh nhờ cậu Đức! Cậu Đức lại nhờ các nàng của cậu ấy… và các nàng ấy có nhờ ai nữa không thì anh chịu!
”Bụp”
– Oái sao lại đấm anh!
– Thế mà cũng đòi! Làm người ta cảm động gần chết! Hoá ra là toàn nhờ người khác gấp hộ!
– Nhưng anh đã cắt tất cả chỗ giấy để gấp 1000 con hạc này đó! Em xem này – Tôi chìa ngón tay vẫn còn thương tích – anh cắt rộp cả tay này!
Thanh Mai cầm ngón tay đau của tôi ngắm nghía.
– Không phải giả!
– Ý em là anh nói dối hả?
– Uk! Hì
– Dám nói anh thế hả? Có đứng lại không? Anh mà bắt được thì chết với anh.
– Ông già, đố đuổi được em đó! – Cô ấy cười, tiếng cười trong trẻo vang khắp cả khuôn viên.