Phần 32
“Xoảng”.
– Cái con bé này! Đến cầm cái bát thôi mà cũng đánh vỡ. – Tôi đang tranh thủ đánh một giấc, vừa nghe thấy tiếng mẹ tôi quát Thanh Mai ở dưới bếp tôi vội bật dậy như một cái lò xo lao nhanh xuống dưới bếp.
Thanh Mai hai hàng nước mắt chảy dài. Dưới sàn nhà nước trứng chảy lênh láng, mảnh vỡ văng tứ tung.
– Còn đứng đó mà khóc nữa à? Mau dọn đi, cái con bé này!
Thanh Mai sợ hãi luống cuống cúi xuống nhặt mảnh vỡ. Có lẽ vì quá sợ hãi và luống cuống lên cô ấy vừa mới chạm xuống nhặt mảnh vỡ đã bị cứa một vệt dài.
– Trời ơi! Sao trên đời lại có đứa hậu đậu thế này! Chổi có, hót rác có dùng để làm gì?
– Mẹ thôi đi! – Tôi chạy lại ôm lấy Thanh Mai, nắm chặt ngón tay đầy máu của cô ấy.
– Mọi ngày mẹ vẫn nấu ăn sáng mà. Gìơ cô ấy vừa mới về mẹ đã bắt làm rồi. Mẹ phải từ từ để cô ấy làm quen dần với cảnh về nhà chồng chứ! – Mẹ tôi cứng họng. Bà không nói nổi câu gì. Không phải vì tôi nói đúng quá mà vì bà không tin nổi thằng con quý của bà nó đang mắng bà để bảo vệ con vợ nó.
Cuối cùng thì mẹ tôi cũng chả thèm nấu ăn sáng và tất nhiên bãi chiến trường mẹ tôi cũng không thèm dọn. Tôi và Thanh Mai lại phải lúi húi quét dọn. Cả một phòng bếp sực mùi tanh của trứng, cả một chút mùi nước mắm nữa. Tôi thở dài:
– Thật ra là lúc nãy em sai đó! Anh nói mẹ như thế là không đúng đâu. Chắc mẹ sẽ giận lâu đó!
– Em biết! Gìơ phải làm sao hả anh!
– Anh cũng chưa biết. Có lẽ trưa nay em lại phải nấu cơm đấy!
– Anh đùa à?
Tôi và Thanh Mai cả hai lúi húi ở dưới bếp. Chẳng phải là nấu nướng gì đâu!
– Anh mua ở đâu thế?
– Đèn Lồng Đỏ!
– Trời sang thế? Mẹ nghi đó!
– Yên tâm, mình cứ đảo đảo lên, cho nó lung tung và hơi nát là được.
– Sao anh không mua canh rau ngót hay canh rau muống nó mới giống, mua hẳn canh gà, hấp thế.
– Em nghĩ ở đó có canh rau muống cho em à?
– Xuỵt! Khẽ thôi không mẹ biết giờ!
– Biết rồi.
– Sườn chua ngọt cơ á? Mà sao cả tôm chiên thế này.
– Thì mẹ anh vẫn làm mà!
– Nhưng đây là em nấu chứ không phải mẹ anh!
– Uí giời, mẹ có biết là em nấu dở đâu. Chỉ biết là em vụng về thôi.
– Hai cái này nó không đi liền với nhau à?
– Chắc là không! Mà thôi nhanh lên…. Đừng, đừng!
– Gì thế?
– Sao lại bày cả đồ trang trí làm gì?
– Ừ nhỉ! Hì, em quên.
– Oái, đừng đổ, túi nước chấm đó. Cái này vứt đi, mình phải tự pha. Nhà làm gì có mấy cái linh tinh trong đó.
– …
Sau hơn 30 phút, cuối cùng thì chúng tôi cũng dọn ra được một mâm cơm với đủ các món không thua kém mẹ tôi thường ngày: cải bắp quấn thịt, canh gà, sườn chua ngọt, tôm chiên, salat rau xanh bao gồm: rau sống, cà chua, dưa chuột… (mua ở nhà hàng) và nước chấm (tự pha).
Gọi mãi mẹ tôi mới chịu xuống. Mặt bà nhìn cái là biết cơn giận chưa nguôi.
– Mẹ vào ăn cơm đi! Thanh Mai mất cả buổi sáng làm cơm để xin lỗi mẹ đó! – Mẹ tôi giật mình trước lời giới thiệu của tôi.
– Tất cả là Thanh Mai làm đây sao?
– Vâng, vợ con cũng được đấy chứ mẹ!
– Để xem đã! – Mẹ tôi nói thế chứ tôi biết bà bất ngờ lắm. Chắc chắn là hết giận rồi.
Mẹ tôi lấy đũa gắp miếng sườn ăn thử.
– Cũng được!
Phải là quá được chứ không phải là được! Mẹ tôi thật là… Nhà hàng nổi tiếng người ta nấu cơ mà. Mẹ tôi tính thế đấy, muốn được mẹ tôi khen thì phải thật hoàn hảo. Như Thanh Trúc là một ví dụ. Đang hớn hở với việc nâng tầm cao Thanh Mai trong mắt mẹ thì hai đứa giật mình bởi tiếng mẹ hỏi.
– Thế cơm đâu? Ăn cơm mà không bê nồi cơm ra à? – Chết! Mải chú tâm đến thức ăn mà quên khuấy mất món quan trọng nhất. Gìơ thì hai đứa chúng tôi chỉ biết mặt mếu nhìn nhau.
– Dạ, tụi con quên nấu cơm rồi!
– Cái gì!?!