Phần 47
Tôi lái xe đến bệnh viện. Vừa đến cửa khoa phụ sản đã thế mẹ tôi đứng chờ.
– Mày làm gì mà lâu thế hả Lâm?
– Con hơi mệt!
– Vợ mày còn mệt hơn. Mày đi làm suốt chẳng quan tâm gì đến vợ mày cả. Nó bị suy nhược cơ thể nặng, may bữa nay mẹ lại sang chơi chứ không thì nó ngất chết ở nhà mày cũng không biết!
– Chẳng nghiêm trọng đến mức đó đâu! – Tự dưng tôi thấy ghê tởm người phụ nữ mà mẹ tôi đang nhắc đến.
– Ơ hay, mày ăn nói kiểu gì thế hả Lâm? Thôi mau vào với vợ mày đi. Mẹ ra ngoài mua ít đồ ăn.
Tôi bước vào đến phòng bệnh, duy chỉ có mỗi vợ tôi nằm trong phòng. Mẹ tôi đã đặt riêng phòng bệnh đăc biệt. Thanh Mai vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt cô ấy run lên. Cô ấy không đủ sức để ngồi dậy, cố mãi cũng chỉ hơi nhúc nhíc người. Vợ tôi ngất thật à? Mà cũng phải, đọc bức thư hay tin anh bạn tốt của mình rời bỏ mình ngay sau đêm cùng mình chung chăn chung gối không sốc mới lạ.
– Xin lỗi khi đã đọc trộm thư của cô! – Tôi nói bằng cái giọng mỉa mai nhất có thể, và rút ra bức thư của Huy, đôi mắt xoáy sâu như nhìn vào tận tâm can vợ. Thanh Mai run lên trong sợ hãi, cố quay đầu sang một bên giường lảng tránh ánh mắt đầy giận dữ của tôi. Và những giọt nước mắt lại rơi dài. Những giọt nước mắt cá sấu nhất mà tôi từng biết. Cô ta ăn năn, hối hận ư? Thật nực cười.
Tôi đang định lên tiếng nữa thì mẹ vợ và chị vợ đến. Bà Thanh hớt hải:
– Thanh Mai, ăn uống kiểu gì mà để suy nhược cơ thể hả?
– Dạ!
– Có gì mà phải khóc. Cái con bé này. Mày định làm nũng chồng mày đấy à?
– Này em rể, bữa này có thai thật rồi định khao gì đây? – Khao ư? Tôi muốn bật cười thành tiếng quá. Nhưng tôi chỉ biết cười gượng gạo đáp trả lại lời chị vợ thôi.
Thực sự tôi không biết phải làm sao nữa, giữa sự lựa chọn là nói ra sự thật về cô vợ bội bạc hay là không. Nhìn mọi người ai cũng vui mừng, nhất là mẹ tôi. Có lẽ xảy ra bao nhiêu chuyện, bà mong có một đứa cháu bế lắm rồi. Nhìn mẹ vui sướng thế tôi không nỡ để mẹ biết đứa cháu trong bụng kia chẳng phải cháu nội bà đâu. Tôi và cô vợ của mình đã làm bao nhiêu chuyện khiến bà buồn lòng rồi.
Vậy là từ hôm vợ tôi ra viện, mẹ tôi bắt chúng tôi phải chuyển về nhà mẹ tôi ngay. Vì lí do, tôi đi làm cả ngày, vợ tôi giờ lại đang học dở lớp học nấu ăn và đặc biệt là đang mang thai nữa. Mẹ tôi muốn được chăm sóc tôi, con dâu và đứa cháu nội tương lai. Tôi cũng dành chấp nhận ý bà thôi và tất nhiên moị chuyện giữa tôi, vợ , Huy và đứa con trong bụng được giấu kín.
Vợ tôi tiếp tục đi học lớp nấu ăn. Cũng sắp kết thúc khoá học rồi. Tôi trở lại với công việc của mình. Gìơ đầu óc tôi chỉ có công việc mà thôi. Người ta nói làm việc là cách tốt nhất để quên đi nỗi buồn thay vì cứ gặm nhấm nó. Có lẽ tôi nên thế.
– Con ăn gì để hôm nay mẹ nấu?
– Dạ cái gì cũng được ạ!
– Cái gì cũng được là sao? Gìơ đang mang thai lại phải đi học vất vả, muốn ăn gì cứ bảo mẹ.
Nhìn mẹ tôi chăm sóc cô con dâu tôi thấy đáng cười và cũng thật đáng thương. Niềm tin và tình thương bà đặt nhầm chỗ rồi. Gìơ đây thật sự trong mắt tôi, cô vợ bé bỏng, đáng yêu chẳng còn nữa mà thay vào đó làm một nỗi hận. Tôi hận vợ, hận Huy và hận chính bản thân mình. Sự điên cuồng ấy hình như là một động lực vô hình khiến tôi lao đầu vào công việc như một kẻ chăm chỉ hết sức. Tôi bắt đầu tìm ra sai phạm của tên Cường, từng bước cùng cậu Đức vạch mặt sự thiếu trách nhiệm cũng như việc hắn lợi dụng công ty bỏ túi riêng. Hắn bị cách chức, tôi dần lấy lại được lòng tin từ mọi người và cuối cùng tôi đã được phục hồi lại chức vụ.
– Anh Lâm, chúc mừng anh nhá! Bữa nay phải khao mọi người rồi! – Cậu Đức hớn hở!
– Công to ở cậu cả đấy! Được rồi, bữa nay tôi khao tất cả mọi người.
Tôi cùng nhân viên trong phòng đi ăn tại nhà hàng rồi cùng nhau đi hát karaoke. Tôi vui đến tận hơn 12 giờ mới về. Trong tình trạng hơi hơi xỉn, không biết từ lúc nào tôi uống rượu chẳng còn biết cảm giác say là gì nữa, tôi đẩy cửa bước vào nhà. Cô vợ tôi đang gục đầu ngủ bên mâm cơm thịnh soạn hơn mọi ngày. Đúng là cô đầu bếp có khác, đến cả bữa cơm bình thường cũng trổ tài nấu ăn ra. Nhưng hơn 12 giờ rồi mà sao bữa cơm vẫn còn nguyên thế kia? Mẹ tôi và cô vợ không ăn sao?
– Ơ… Anh về rồi à? – Thanh Mai khẽ rụi mắt, bước đến chỗ tôi, đỡ lấy cái cặp da trên tay tôi. – Anh đi nhậu à?
– Ừ. – Tôi trả lời cụt lủn.
– Mẹ và em chờ anh mãi. Mẹ mệt nên đi ngủ trước rồi.
– Sao không để mẹ ăn đi, chờ tôi làm gì? – Tự dưng tôi thấy cáu.
– Hôm nay anh được trở lại chức vụ mà! – Cô ấy đáp với giọng thật buồn. – Chị Hường nói với mẹ, mẹ vui lắm, cùng em vào bếp nấu thật nhiều món ăn để chúc mừng anh. Nhưng… chờ mãi mà anh vẫn chưa về!
Tự dưng tôi cảm thấy là mình có lỗi. Được phục chức, tôi chẳng mảy may nghĩ đến chuyện thông báo ngay cho mẹ và vợ, mà thay vào đó là cùng anh em đi nhậu, hát karaoke. Có lẽ, trong tôi giờ đây hai chữ gia đình nó mờ nhạt hơn xưa rồi.
– Thấy tôi không về thì cứ ăn trước chứ sao?
– Anh… có muốn ăn chút gì không?
– Không! – Cô ấy không nói lời nào, lặng lẽ đi thu dọn mâm bát.
– Tôi ăn no lắm rồi. – Không hiểu sao tôi thấy mình cần phải nói thêm câu đó!
Sáng hôm sau vừa mới tỉnh dậy, bước xuống nhà tôi đã thấy mẹ tôi ngồi bàn chờ tôi sẵn.
– Mẹ chờ con?
– Vâng, chờ anh!
– Có chuyện gì vậy mẹ!
– Anh càng ngày càng giỏi! Được phục hồi chức vụ mà không thèm báo lấy cho gia đình một tiếng, tối cũng không về ăn cơm. Anh có biết mẹ con tôi phải chuẩn bị đồ ăn chúc mừng anh mất bao nhiêu công sức không? Tôi bảo nó, mang thai thì ăn trước đi nhưng nó nhất quyết chờ chồng về. Tôi bảo nó mệt thì vào phòng nghỉ đi, nó cũng nhất quyết ngồi chờ anh về bằng được. Anh thử nghĩ xem, anh làm con, làm chồng thế được không?
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm với chức vụ được trả về. Trưởng phòng. Cái chức vụ tôi đã bị mất một phần vì tính nông nổi của tôi nhưng nguyên do lại là do cô vợ của mình.
“- Được, nói rõ chứ gì. Vì sao anh bị giáng chức hả?
– Vâng! Anh nói đi!
– Vì cái tính ngông cuồng và nông nổi khi không thể chịu đựng được cảnh vợ mình như một con gái điếm trên sàn mà kéo về bỏ mặc cái hợp đồng quan trọng của công ty. Thế đó!
– Anh nói gì cơ! Gái điếm?”
Không hiểu sao chúng lại hiện lên trong đầu tôi rõ mồn một như thế. Tôi đã nói vợ mình thế sao? Chính tôi, chính tôi đã là kẻ khơi mào lên tất cả, đã châm lên cái ngọn lửa dữ dội luôn âm ỉ cháy trong lòng cô vợ. Nhưng… có phải vì thế mà cô ấy có quyền phản bội tôi? Tôi luôn tin tưởng, luôn yêu thương vợ mình, tôi… thật sự không thể chịu đựng nổi. Tôi yêu cô ấy nhưng tình yêu trong tôi còn tồn tại cả lòng ích kỉ nữa. Ích kỉ chỉ muốn vợ là của riêng mình, của riêng mình mà thôi! Và cô ấy đã động đến lòng ích kỉ của tôi. Vậy thì đừng trách sao tôi ích kỉ vậy!