Phần 54
Tôi trở về phòng với cuốn sổ nhật kí trên tay. Ngồi trên giường, tựa mình vào gối, tôi bắt đầu giở trang đầu tiên.
“Ngày… tháng… năm…
Hôm nay mình đã khóc rất nhiều. Đôi mắt mình sưng to đến nỗi mình chỉ sợ nếu mẹ nhìn thấy hỏi, mình không biết phải trả lời thế nào. Vậy là giờ mình đã là mẹ. À không sắp làm mẹ. Mình đang mang thai, một cái thai lầm lỡ, một cái thai chẳng phải của chồng. Mình sợ lắm và cũng ân hận lắm. Mình sợ đôi mắt đỏ giận dữ của anh ấy. Đôi mắt chẳng còn tin yêu như ngày nào anh ấy vẫn trao mình. Mình đau trước những câu nói của anh ấy lắm. Những lời anh ấy nói như hàng ngàn vết dao cứa vào trái tim mình. Mình ân hận và thấy nhục nhã vô cùng!
Hơn hết lúc này, mình thấy mình thật nhơ nhuốc. Cái đêm hôm đó, mình thực sự đã không biết mình ngu xuẩn đến mức nào nữa. Nhưng tại sao, tại sao mình lại trao thân cho Huy khi trước kia mình đã từng gìn giữ và hứa chỉ là của riêng chồng? Tại rượu ư? Không. Tại cái bản thân xấu xa của mình. Chính mình đã tự nốc hết những ly rượu trong quán bar mặc cho sự can ngăn của Huy, chính mình đã theo anh ấy vào khách sạn. Vậy thì mình còn đổ lỗi cho ai?
Ngày… tháng… năm…
Mình tự hứa sẽ cố gắng trở thành một người vợ tốt. Một người vợ hiền thật sự. Có lẽ đấy là cách duy nhất để mình chuộc lỗi với chồng và gìn giữ tổ ấm gia đình này. Mình không muốn mất anh ấy. Mình không muốn làm mẹ chồng và mẹ mình phải đau lòng. Chính mình đã lựa chọn cuộc hôn nhân này và mình phải biết bảo vệ nó.
Ngày… tháng… năm…
Mình lại khóc nữa rồi. Sáng nay mình đã dậy từ 4 rưỡi sáng để nấu món bún thang mới học cho chồng và mẹ ăn. Mình muốn gửi gắm tất cả tình cảm, tình yêu và sự ân hận của mình vào món ăn, hy vọng anh ấy sẽ tha thứ cho mình. Nhưng, anh ấy thực sự không cần mình nữa rồi. Lúc anh ấy với lấy đôi đũa khác trong khi mình đưa đũa cho anh. Tự dưng tim mình nhói lại. Khó thở và đau kinh khủng. Mình cố cười như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bởi vì ít nhất, anh ấy cũng đang ăn và ăn hết tô bún mình nấu.
Mình gần như chết lặng, đôi chân mình tê cứng, cánh tay mình không thể buông xuống được. Nước mắt mình chảy dài. Mặn và đắng lắm. Đó là khi anh ấy lùi lại, tự chỉnh cổ áo và bước đi, anh ấy không cần đến đôi bàn tay mình. Lại một lần nữa anh ấy chứng minh: anh ấy không cần mình!
Ngày… tháng… năm…
Cả đêm qua mình mất ngủ. Đã bao lần mình muốn quay sang ôm lấy bờ vai anh ấy như ngày nào. Mình muốn ôm chặt lấy bụng anh ấy. Áp mặt vào lưng anh ấy. Tấm lưng rộng và êm, tấm lưng đã cõng mình đi trên những con đường đầy ánh đèn cao áp và gió. Mình nhớ mùi hương và hơi thở ấm nồng trên người anh ấy. Mình muốn ôm, thực rất muốn ôm. Mình nhớ lắm, cô đơn lắm và mình muốn anh ấy lại lấp đầy khoảng trống đó trong lòng mình. Nhưng rồi mình lại không thể. Mình không thể đưa tay ôm lấy anh ấy. Mình không thể vì mình sợ. Sợ cái hất tay phũ phàng từ anh ấy. Mình đã phải mím chặt môi tự nhủ “ngủ đi, ngủ đi” đến nỗi cắn môi bật cả máu. Nhưng cả đêm qua mình vẫn không thể nào chợp mắt nổi.
Ngày… tháng… năm…
Không biết anh ấy có còn nhớ những kỉ niệm ngày xưa không nhỉ? Còn mình, giờ phút này đây, mọi thứ chợt hiện về như mới chỉ ngày hôm qua thôi. Mình nhìn thấy một con bé đanh đá đang đòi một ông chú khó tính, nhỏ mọn nhường cho cái bàn quen thuộc. Mình nhìn thấy một ông chú mặt nghệt ra hay cau có, tức giận mà không làm được gì khi phải cùng mình vào cửa hàng phụ nữ mua đồ nhỏ, rồi còn phải mua băng vệ sinh nữa. Ngày ấy sao mình nghịch thế nhỉ? Vậy mà anh ấy có thể yêu mình, một con nhóc thật khó ưa, lại quậy lắm trò. Mình nhớ những cái ôm riết của anh ấy, mình nhớ cả những nụ hôn ngọt ngào mà anh ấy cùng mình trao cho nhau. Ngày ấy thật hạnh phúc!
Nhưng, chính mình đã đánh mất tất cả! Mình không thể chịu đựng được thêm nữa. Mình muốn nói hết lòng mình cho anh ấy hiểu, mình muốn được anh ấy tha thứ. Nhưng sao mình không thể nào đối mặt với anh ấy. Anh ấy luôn né tránh mình, mình có cảm giác không thể nào lại gần anh ấy được. Mình không đủ dũng khí để nói, để bắt anh ấy phải cho mình một cơ hội trình bày và xin được tha thứ. Một Thanh Mai mạnh mẽ ngày nào đâu rồi? Có phải chăng nó đã chết trong mình từ lâu?
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay mình thấy đau quá.
Mình đã rất vui khi sáng nay mình nhìn thấy anh ấy mặc chiếc áo mới mình mua. Chiếc áo của tháng lương đầu tay. Chiếc áo là món quà đầu tiên mình có thể tặng anh ấy bằng chính số tiền từ đôi tay mình làm ra. Cái cảm giác đó hạnh phúc lắm!
Nhưng, mình đau đớn vô cùng khi chính chiếc áo ấy, anh ấy mặc để ngủ với gái!
Mình đau. Một nỗi đau của một người vợ không giữ nổi chồng. Mình đã cố gắng lắm, bằng tất cả sự nhẫn nhịn mình đã phải năn nỉ anh ấy về, thay vì như những người vợ khác, họ sẽ có quyền bắt chồng về, la mắng, đánh ghen. Nhưng còn mình. Mình làm gì đủ tư cách ấy chứ. Mình đã phản bội chồng, giờ mình lấy đâu ra cái quyền lên tiếng chứ! Anh ấy có hiểu được cái cảm giác mà anh ấy đưa con dao vô hình đâm thẳng vào tim mình bằng những lời cay đắng? Con dao càng ngập sâu hơn, tim mình càng đau đớn quoằn quoại hơn khi mình chỉ biết đứng đó nhìn chồng ôm gái vào phòng. Cánh cửa đóng sập ngay trước mắt mình. Mọi thứ như chết lặng. Mình có cảm giác tim mình như không còn đập nữa. Máu như đang rỉ ra. Mắt mình nhoè đi. Đau nhức. Toàn thân mình tê liệt. Chỉ có máu. Những giọt máu lăn dài trên khoé mắt, chảy xuống cổ, ướt sũng.
Mình còn nhớ như in cái cười khẩy của cô gái đó. Cô ta cười mình, chế giễu cái nỗi nhục nhã của một người vợ không bằng cả một người bạn để có thể kéo nổi chồng về. Có nỗi đau nào đau hơn không nhỉ?
Lại một lần nữa, mình phải kìm lòng, mím chặt đôi môi. Mình phải đưa chồng về. Lúc đó mình đã tự nhủ: “Không được khóc. Thanh Mai mày không được khóc. Mày không có quyền khóc. Mày biết vì ai và vì sao mà chồng lại đối xử với mày như thế mà!”. Nhưng mình đã không làm được. Nước mắt mình nó cứ lăn dài, mặc cho mình muốn kìm nén thế nào!
Ngày… tháng… năm…
Vậy là hết, hết thật rồi. Mọi cố gắng của mình là vô ích.
“- Anh không muốn nhớ!”. Câu nói đau nhất từ trước đến giờ mà mình biết! Anh ấy không còn muốn nhớ những kỉ niệm ngày xưa giữa mình và anh ấy. Anh ấy đã thực không còn yêu mình nữa rồi. Đau thật! Mình đã cười. Nụ cười thật tươi nhưng là nụ cười chua xót nhất từ trước đến giờ. Ngày hôm nay là ngày cuối cùng mình đóng vai người vợ hiền của anh ấy!
Ngày… tháng… năm…
Con gái yêu của mẹ, vậy là cuối cùng con cũng chào đời rồi. Con có biết vì sao mẹ nhất quyết đặt tên con là Hoàng Lệ Dương không? Lệ là nước mắt. Mẹ xin lỗi. Nhưng. Những tháng ngày mang thai con là những tháng ngày đau đớn nhất đời mẹ. Mẹ đã khóc rất nhiều. Nhiều đến nỗi mẹ tưởng chừng như mình đã cạn nước mắt rồi. Mẹ đã từng có ý nghĩ phá bỏ con đi, vì con là giọt máu của một sự lầm lỡ nhơ nhuốc. Nhưng rồi mẹ không có đủ can đảm đó. Con vô tội. Tội lỗi là ở mẹ. Mẹ đã mắc tội một lần. Mẹ không muốn mắc thêm lần thứ 2. Và giờ thì con biết vì sao con tên là Dương không? Dương là mặt trời. Gìơ đây mẹ chẳng còn gì nữa ngoài con thôi. Con là niềm tin, là sức mạnh, là ánh mắt trời của đời mẹ để mẹ có thể tiếp tục sống, tiếp tục bước trên con đương không có bóng tối. Tên con nghĩa là nước mắt mặt trời đó! Con ơi, con lớn lên con phải mạnh mẽ như ánh mặt trời con nhé! Dù con có được sinh từ một người mẹ đáng xấu hổ thế nào.
Con gái à. Mẹ ngàn lần xin lỗi con! Lớn lên rồi con sẽ hiểu mẹ thôi. Mẹ xin lỗi khi sẽ phải để cho con sống trong cảnh không cha. Con gái à, mẹ thực sự không muốn, nhưng chúng ta không thể, không thể tiếp tục sống trong sự gượng gạo, trong một tổ ấm gia đình không còn hạnh phúc, tình yêu nữa con ạ. Chồng mẹ, bác ấy, mẹ không dám gọi là bố con, vì chúng ta không có đủ tư cách đó để gọi, dù con có mang họ Hoàng đi chăng nữa.
Bác ấy là một người tốt, người mà mẹ rất yêu, có lẽ cả đời này mẹ vẫn không thể quên. Nhưng mẹ và con phải rời xa bác ấy. Đó là lựa chọn duy nhất. Mẹ xin lỗi, vì con còn quá nhỏ mà mẹ đã phải bồng con đi, không cho con có một cơ hội gọi tiếng “cha” như bao đứa trẻ khác. Con à, con có hiểu cho mẹ không nhỉ? Nhưng con ơi, mẹ đã gắng làm việc thật chăm chỉ, là vì con đó. Mẹ hứa sẽ nuôi con khôn lớn, nuôi con trưởng thành và sẽ không để con giống mẹ đâu!
Ngày… tháng… năm…
Trang cuối này em dành để viết cho anh. Dù có thể chẳng bao giờ anh đọc được nó đâu.
Chồng yêu à! Xin cho em được gọi lần cuối cùng anh nhé!
Đãng nhẽ ra chúng ta đã có một tổ ấm gia đình hạnh phúc cùng những đứa con khoẻ mạnh và xinh xắn mà cả em và anh cùng mong ước. Nhưng em xin lỗi khi chính là kẻ phá vỡ đi hạnh phúc đó!
Gìơ đây em không biết phải nói với anh gì nữa dù trong lòng em có nhiều điều muốn nói với anh lắm! Cho em gửi lời xin lỗi và cám ơn anh. Cám ơn vì tất cả anh đã dành cho em: tình yêu, hạnh phúc và cả nỗi đau nữa!
Em quyết định ra đi vì em biết đó là cách tốt nhất cho chúng ta. Khi không còn tình yêu thì mọi thứ không còn ý nghĩa gì nữa!
Nhưng lời cuối em muốn nói với anh: Nếu có ai đó hỏi em yêu anh và lấy anh em có hối hận không thì nhất định câu trả lời của em là “Không”!
Hôn anh lần cuối!
Yêu anh!”