Phần 6: Đừng… đừng… thầy ơi… đau
Dờ từng ở trên bản chuyện muỗi, vắt với cô quá đỗi bình thường. Hơn nữa Dờ rất sợ bị bắt đi, cô có linh cảm lần này thực sự nguy hiểm, cho nên Dờ đứng im phăng phắc, không hề cử động dù đám muỗi vo ve bên cạnh. Nếu là trên rừng về khuya sẽ bớt đi muỗi, vắt, nhưng chõ vườn cây hoang vu này. Chúng dường như cũng thức theo người, chúng liên tục vo ve đâm chích…
Thầy là con trai thành phố, không quen sương gió núi rừng, nên thật cực khổ vì đám muỗi đói kia. Sau lưng cô thầy ngọ nguậy, nhúc nhích các kiểu để tránh muỗi, những cọ xát thân thể gần nhau, khiến cho Dờ thấy vô cùng khó chịu cô thì thầm:
– Thầy! Đứng im cái người đi, đừng chạm vào em nữa, chỉ là con muỗi cắn thôi mà…
– Thầy xin lỗi! Nhưng chúng đốt khó chịu quá đi mất…
Thầy nói như vậy khiến Dờ chỉ còn biết im lặng chịu trận thôi, cô thấy con trai phố thật là kém cỏi, có vài con muỗi bé xíu mà chịu cũng không được nữa. Nếu gặp con vắt trên rừng chắc thầy chịu không nổi rồi, nó sẽ hút thầy khô máu ra cái xác khô. Nghĩ thế cô phì cười…
Nhưng may quá thầy đưa tay lên bịt miệng cô, tiếng cười không thoát ra nổi. Chứ không bọn đầu gấu đang rình rập trước cửa nhà đã nghe thấy. Thầy ghé sát tai cô thì thào, hơi thở đàn ông phả vào người cô nóng rực. Thầy khẽ nói:
– Em à chúng ta đang trốn đấy, đừng có thế chứ… bị phát hiện thì chết…
– Kệ em…
Dờ nói vùng vằng gạt tay thầy ra, hành động ấy chỉ là chút nũng nịu con gái hay có. Chứ cô thừa hiểu hành động vô ý vừa rồi rất nguy hiểm, nhưng đất dưới chân có là cây khô, lại ướt át trơn trượt… Cú vùng vẫy vô tình làm cô suýt ngã, may thay thầy đã đỡ được cô kéo lại. Cả hai thở phào nhẹ nhõm, thật may không ngã, chứ nếu không bọn kia bên ngoài ắt phát hiện ra rồi…
Nhưng khi cô thở phào nhẹ nhõm bình tĩnh trở lại, thì mới nhận khi khi đỡ cô, hai tay thầy đã ôm trọn lấy bầu vú của mình. Và không chỉ dừng lại ở đó, thầy đang khe khẽ sờ nắn nó qua lần áo của cô, ngón tay thần quen viết bút dùng phấn, nó mềm mại nhẹ nhàng không thô ráp như tay trai bản, quen công việc cần lao vất vả mỗi ngày. Vì thế cảm giác thầy sờ rất lạ, khiến cô run rẩy rùng mình. Trên bản lúc đi chơi, hay chăn trâu thi thoảng cũng bị con trai nó bóp, có lúc là chúng bóp trộm, có lúc bị trêu, hoặc có khi Dờ cho họ nghịch một xíu…
Nên đây không còn phải lần đầu có trai nghịch vú cô, nhưng cảm giác này thật khác lạ, dù qua lần vải áo phông mỏng manh. Khiến cho Dờ run lên cô thở dài hổn hển nhè nhẹ, tay cô nắm chặt vào thân cây chuối trước mặt. Bên dưới cái khe lạch nhỏ xinh bắt đầu ẩm ướt dần. Thầy thấy cô không phản đối, nên cũng bắt đầu bạo hơn, cứ xoa bóp nhào nặn cặp vú của cô liên tục, đột nhiên thầy dừng tay và luồn xuống tốc áo cô lên, cho hẳn tay vào ve vuốt cặp vú trần… Làm Dờ chỉ muốn rên lên vì kích thích, vì tay thầy mềm ve vuốt thật là êm ái dễ chịu…
Trăng đã treo chênh chếch góc trời, từng làn gió nhẹ đưa đẩy đám là chuối khô xào xạc, tiếng côn trùng đêm ngắt quãng, rả rích cùng gió đưa. Nó như vô tình che đi tiếng rên nho nhỏ cửa Dờ, cô đã không kiềm chế nổi bản thân nữa. Khi thấy hôn nhè nhẹ lên cổ, cắn vào cái dái tai cô nhay nhẹ, lưỡi thầy ấm áp mềm mại lướt trên tai trên cổ cô. Bên dưới do thầy nghịch vú cô, lên cái áo phông tốc ngược, phần dưới cơ thể trần truồng của cô hé lộ dưới trăng ngần…
Mà thầy cũng không hoàn toàn ngốc như cô nghĩ, thầy đã vòng tay xuống cởi quần mình từ lúc nào, chỉ khi cái con cu cứng nóng bỏng, nó cọ vào khe mông cô thì Dờ mới biết điều đó, nhưng thầy vẫn ngốc hay chưa từng làm chuyện đó, nên nó không khôn khéo như cái của bố. Dù đêm tối thế nào đi nữa, cũng biết tìm thấy cái khe nhỏ của bướm mẹ mà nhanh chóng chui vào, nhưng thầy thì khác, của thầy nó cứ trượt lên trượt xuống cái khe mông cô, thi thoảng đâm qua hai chân Dờ, và cái khúc thịt gân guốc đó miết lên khe bướm cô rờn rợn…
– Sướng!
Dờ tay bấu chặt vào thân chuối, cô cong người lên chân tay bủn rủn hẳn, không ngờ con trai âu yếm lại thích đến như vậy. Cô kẹp chặt chân lại giữ cái của thầy lại, cho nó chạy qua lại mép đùi, miết lên hai lái thịt nhỏ xinh của bướm mình, chưa bao giờ cô đang tận hưởng cái cảm giác ấy, sung sướng đê mê, quên đi cả nỗi sợ bị đám người xấu rình rập ngoài kia. Nó nóng bỏng và cứng, cái đầu cu thì mềm mại, như con rắn trườn qua khe chân cô thật thích…
– Ư… ư… ư…
Dờ thổn thức, cô run lên kẹp chặt cái cu cứng nóng của thầy lại, ưỡn người lên cô bặm môi nước từ trong cô ứa ra. Nó chảy cả theo khe đùi xuống thành dòng, ra khí rồi cô thấy người như lả đi chân tay rã rời. Hai chân cô cũng khẽ dang rộng ra, cái ấy của thầy được tự do hơn, lại sẵn nước nhờn trơn ướt, nó vô tình đâm ngược lên trên, tách mép thịt hồng hào nhỏ xinh của cô đâm mạnh vào trong bướm…
– Ư hự…
Dờ rên lên cắn mạnh cái cánh tay thầy đang chống vào thân cây chuối, khi đầu cu của thầy chui vào bướm cô căng chặt… Nhưng thầy đâu có dừng lại tay kia của thầy níu hông cô, rồi thúc vào mông cô khá mạnh…
Đau rồi…
… nóng… rát và nhoi nhói…
Dờ chịu không nổi rên lên khe khẽ:
– Á… a… đừng đừng thầy ơi… đau uuuuu…
Cũng may tiếng kêu không quá to, và bọn đầu gấu cũng đã nản, với buồn ngủ, nên chúng đã lục kéo nhau ra về khá xa rồi… Nên chúng không có nghe thấy tiếng cô kêu, chỉ có Dờ chiết điếng người, của thầy nó chật cứng một đoạn trong cô đau tức… Dờ hổn hển nghĩ thầm: “Híc… sao nó đâm vào đau như thế, vậy mẹ kêu là cũng đau sao… hu… hu…”
– Á… á… đau… đau… á…
Dờ bật khóc khi thầy ấn mạnh thêm cái nữa, nhưng cú thúc ngược chưa đủ làm cô mất trinh. Nhưng cửa mình cô đau nhói và có thứ gì nóng rực bắn lên liên tục trào vào trong cô, rồi thầy cũng buông Dờ ra và thở dốc. Dờ lúc này mới quay lại nhìn thầy, nói đúng hơn là cô tò mò về cái đấy, cái vừa chọc vào trong cô đau nhói. Giờ nó mềm xuống trông như một con giun to vậy, trong ánh trăng mờ tuy không thấy rõ. Nhưng cũng đủ để Dờ thấy nó như nào, cô sợ hãi nghĩ: “… to hơn cả của bố… nó chọc vào mình đau quá…”
Phố đêm đèn vàng hắt hiu, thị trấn khuya buồn vắng lặng…
Nhưng vẫn có một đám du đãng, đang tụ tập ở một góc đường nhỏ, chúng uể oải trong cơn đói thuốc, nhưng vẫn phải căng tai nghe đại ca của mình chửi. Đó chính là Đức Sẹo hắn gằn lên chửi đám đệ:
– Địt mẹ chúng mày! Có cái thị trấn cỏn con, mà không tìm ra con bé đó sao? Tao nuôi chúng mày phí thuốc, mẹ cái lũ ngu này… đêm nay bắt không được chúng mày chết với tao…
– Đại Ca! Chúng em cố hết sức rồi, với lại vã quá chẳng đi nổi. Đại Ca bơm cho mấy thằng em ít hàng chống vật đi… rồi bọn em lại chiến tiếp…
Đám đàn em kỳ kèo mặc cả với Đức Sẹo, đúng lúc đám chốt chặn ở nhà trọ cũng đi về. Chúng vừa đi vừa uể oải ngáp vặt kiểu thiếu thuốc, chúng đến nơi thì cũng vội vàng báo cáo:
– Đại Ca bọn em cũng từ nhà trọ nó về, khóa ngoài không có ai cả. Xóm trọ cũng chẳng có ai ở hôm nay hết… Mà Đại Ca… động viên chúng em tí đi… oải quá…
– Hàng… hàng… địt con mẹ chúng mày! Chỉ biết chơi là giỏi, thế bọn mày có quan sát chung quanh không? Có thấy gì lạ ở cái nhà trọ đó không?
Đức Sẹo vằn mắt lên hỏi, rồi cũng hào phóng vứt ra mấy phân hàng cho đám đệ. Hắn vừa ném xuống đất vừa chửi:
– Có nhiêu đó chơi chống vật đi, rồi xem có gì kể lại anh mày nghe, hôm nay không bắt được chết cả nút, nói đéo gì hàng với họ mà chơi…
– Có anh… hình như em để ý ở cửa nhà trọ nó có phơi quần áo ướt, hình như là váy… đúng rồi có cái váy với áo anh ơi…
Một thằng đệ của hắn chơi thuốc xong đột nhiên thốt lên vậy, khiến cho Đức Sẹo hắn mừng rõ, đập “bốp” lên vai thằng đệ mà nói:
– Thế là chuẩn không cần chỉnh, chỉnh không cần sửa, vì sửa là hỏng ha ha… chúng nó vẫn ở đó thôi. Quay lại nhà trọ thằng thầy giáo mà úp sọt… Anh em chúng mày nhanh nhanh lên rồi chiến…
– Dạ anh…
Đám đệ có thuốc rồi cũng đã phấn chấn hào hứng cùng la lên như vậy…
– Thầy biết võ à dạy em đi…
Dờ đỏ mặt lúng túng đứng trước mặt thầy nói, trong ánh sáng điện rõ ràng trong phòng. Đối diện nhau làm cô xấu hổ, nhất thấy cứ nhìn cô đắm đuối. Lúc đó làm trong bóng tối đỡ ngại, giờ vào phòng đối diện nhau, cô làm sao mà không ngượng được. Thầy Hưng cũng có vẻ bối rối lắm, thầy ngập ngừng nói:
– Xin lỗi em… lúc đó quả thật thầy… thầy không kiềm chế được… thầy… thầy!
– Thôi… đừng nói nữa… em không muốn nghe… thầy dạy em không, em muốn biết để khỏi bị bắt nạt… hu… hu… thầy không thương em ý gì, thầy được xong chán em luôn à… hu… hu…
Dờ tủi thân bật khóc tức tưởi, làm cho thầy Hưng càng bối rối tệ. Chẳng còn cách nào đến bên cô, cầm lấy tay cô chỉ cách ra quyền và tạo thế đánh. Vừa dạy thầy vừa nói:
– Võ học không phải để đánh người, cũng không phải để tự vệ, võ chính là rèn luyện tính kiên trì bản thân em hiểu không?
– Từ chối hiểu…
Dờ ương bướng đáp, nhưng cô thông minh, nên lĩnh hội khá nhanh mấy chiêu thức, chỉ là không thực sự thuần thục lắm. Chừng hơn một giờ đồng hồ trôi qua, cô đã học và nhớ được kha khá thế võ, đến nỗi thầy Hưng cũng phải trầm trồ nói:
– Em ở lớp học đã giỏi rồi, mà giờ học võ cũng nhanh thật, em đúng là thiên tài võ học đấy! Vừa xinh lại vừa giỏi…
– Xinh giỏi! Thì được gì chứ… thì thầy vẫn có thèm mang lợn với trâu bò đến cho bố mẹ đâu. Đợi em ăn cái lá ngón cho nó chết đi, thầy đừng có khóc mộ em đấy…
– Em nói gì thầy không hiểu, tai sao em phải chết chứ, trên bản cần trâu bò thế sao, giờ có máy cày, máy gặt rồi mà?
Thầy Hưng ngơ ngác nhìn Dờ nói vậy, làm cô càng buông vùng khỏi vòng tay thầy nói:
– Đã thế em đi chết thật luôn…
– Đừng… đừng…
Thầy vội kéo Dờ giật ngược lại, thế là cả hai ngã đè lên nhau trên sàn nhà. Cô còn đang hoảng hốt, thì thầy đã vùng dậy tháo quần ra, rồi tốc ngược cái áo phông của cô lên. Thầy banh đùi cô ra, cầm cái cu nóng bỏng dí vào khe bướm cô, khiến cho Dờ vừa hoảng vừa xấu hổ. Thầy lại muốn địt rồi… nhưng thầy địt đau… hu… hu… biết làm sao giờ…
Sợ hãi Cô lấy hai tay lên che mặt xấu hổ nói:
– Hu… hu… Thầy ơi… đừng mà… Dờ còn đau lắm… thầy đừng… đừng thầy ơi… em… rát… đừng chọc nó vào em nữa hu… hu…
Nhưng lời nói của cô vô hiệu, thầy vẫn đang kiên trì ấn nó trong cô đau nhói. Cô đâu biết thầy tuy là nhát gái, khờ khạo thật, nhưng ít nhất những gì thầy biết qua phim sex, cũng đủ làm cho thầy biến cô thành đàn bà… nên Dờ chỉ còn biết oằn lên, cong người bấu chặt lấy tay thầy mà chịu trận. Cô trân mắt nhìn thẳng mặt thầy, trong khi bên dưới bướm cô con cu thầy đưa ra, đưa vào đâm mỗi lúc một sâu trong bướm cô nhoi nhói… Nhưng đúng lúc đó ngoài ngõ xa, tiếng chó sủa lại nhặng lên, theo tiếng chân người bước dập dồn.