-“Úi…uhm…thôi em…em bú nữa là anh ra mất đấy”
Thấy Vinh nói như vậy thì Hà Anh cũng khẽ nhả con cặc của Vinh ra rồi mỉm cười mà nói
-“Bây giờ thì phục vụ em đi nào”
-“Không thành vấn đề!”
-“Em xoay người lại nào” Hà Anh lập tức xoay người lại, cô chống hai tay lên tường, nghiêng người rồi cong mông lên chờ đợi.
Vinh nhìn dáng người cô lúc này mà thẫn thờ, Hà Anh thật đẹp. Cô trần truồng khoe bày thân hình đầy đặn, làn da trắng bóc, bờ mông cong vút. Vinh cúi người xuống để nhìn rõ khe l.ồn mũm mĩm của cô. Những sợi lông đen nhánh đã dính nhẹp hết vào nhau rồi bết lên cái mu l.ồn căng phồng. Nó nhô hẳn lên phía trên trông khêu gợi vô cùng .Hai cái mép l.ồn thì vẫn còn khá hồng hào. Tay anh đã đưa vào nó, nó vẫn còn bót lắm, bây giờ anh đang sắp sửa được chiếm hữu nó. Anh vục mặt vào mông cô một lúc, hít lấy hít để hương vị của l.ồn cô, nó ngai ngái và rất nồng nàn. Cái mùi vị khiến anh mê say, muốn vĩnh viễn được cuốn mình trong nó.
-“Nhanh đi anh, cho vào đi” Hà Anh xoay người, trao cho anh ánh mắt cổ vủ.
Vinh lập tức đứng lên, anh nhìn và vuốt ve con cặc đang cứng ngắc của mình như chuẩn bị tinh thần để vào trận. Vinh biết mình đang gặp một con hổ cái, không cẩn thận thì sẽ bị cô nuốt chửng ngay. Vinh vỗ nhẹ vào mông Hà Anh, cô hiểu ý nâng mông lên. Hai tay Vinh nắm chặt cái eo thon, dùng cặc nhắm chuẩn cánh cửa l.ồn cô, mạnh mẽ dùng lực đâm phập một cái, cặc anh lập tức tiến vào một vùng đất vừa chật vừa mềm mại vừa ấm áp lại vừa nhờn nhờn.
-“Aaaa!” Hà Anh lớn tiếng kêu lên. Bởi vì Vinh xông vào quá mạnh mẽ, cặc anh đâm thẳng vào tử cung khiến cô không khỏi lớn tiếng kêu lên, l.ồn cô vì kích thích tột độ nên dâm thủy bắt đầu bắn ra.
Vinh ôm chầm lấy eo cô, để yên để chờ đợi Hà Anh.
-“Anh tiếp nhé”
Vinh vừa nói thì cũng hẩy người về phía trước, những thớ thịt trong l.ồn cô bao bọc chặt khít lấy cặc anh, cặc anh dập vào l.ồn cô không ngừng dừng lại. Hà Anh lại nhất thời hô lớn lên, thân thể không ngừng run rẩy, cô khẽ cong người của mình lên , chổng mông của mình ra đằng sau hơn để anh có thể đút con cặc vào sâu hơn nữa, trong miệng cô rên rỉ lẩm bẩm gì đó không ai biết.
-“Mau, Phong, đụ mạnh lên anh, em sướng quá” Hà Anh sướng đến mụ mị nên cô gọi nhầm tên chồng, cũng dể hiểu thôi, cô mới quen Vinh có mấy tiếng, không nhầm mới lạ.
Vinh dừng nắc cặc vào l.ồn cô, anh nghi hoặc hỏi cô.
-“Phong là ai thế em”
Hà Anh lúc này ngượng quá, ai ngờ lại hô tên chồng lúc làm tình với người khác.
-“Là chồng em, anh đừng dừng lại, đụ tiếp đi anh, l.ồn em đang sướng”.
Hà Anh nói to cổ vũ Vinh.
-“Anh đụ tiếp đây” Vinh cảm thấy nứng cực kì khi nghe cô gọi nhầm tên chồng mình, cảm giác ngoại tình với vợ người khác làm anh càng hăng hơn nữa. Anh dập cặc vào từ phía sau không ngừng.
-“Anh đụ em sướng không, cặc anh sướng không em” Vinh vươn tay lên, nắm lấy bầu ngực mềm mại của Hà Anh. Bên dưới cặc anh vẫn nắc phầm phập vào l.ồn cô. Bên trên thì dùng sức vo, bóp, vê bầu ngực to của cô.
-“Mạnh, mạnh lên anh…nữa đi…chồng yêu của em” Hà Anh lớn tiếng kêu lên, chính cô cũng không biết mình đang nói cái gì. Cặc anh cứ húc mạnh vào l.ồn cô làm cô hưng phấn liên miên không dứt.
Vinh nghe Hà Anh lớn tiếng gọi nhất thời càng thêm kích động. Hai tay liều mạng chà xát, vê, nhéo hai bầu vú cô đến mức biến dạng. Phía dưới thì cặc anh dùng hết sức đụ dồn dập thẳng vào l.ồn cô, tiếng “nhóp nhép” liên tục phát ra nghe khá vui tai, Hà Anh trong miệng không ngừng rên to. Mỗi một lúc thì cơ l.ồn của Hà Anh càng ngày càng bóp chặt lấy cặc Vinh, Vinh nắc cặc dồn dập vào l.ồn cô như muốn trốn tránh sự trói buộc.
Một lúc sau thì Hà Anh không thể nào chịu được nữa, cô cong lưng của mình xuống đẩy cặp mông tròn lẳn của mình ra đằng sau phối hợp, một tay quàng lui muốn kéo Vinh vào.
-“Đấy sướng quá …đút vào nữa đi anh ..em sướng ui .,..nhấp mạnh nữa đi anh.. ứ ứ..sướng quá.. đã quá”
Vinh khẽ ôm cái eo thon nhỏ của Hà Anh mà nhấp thật mạnh thật mạnh .Nước nhờn cứ thế mà chảy ra nhiều thật nhiều , chẳng mấy chốc đã thành giọt mà nhỏ xuống sàn. Hà Anh càng sướng thì càng đẩy mạnh người về phía sau. Những tiếng pạch pạch khẽ vang lên nhẹ nhàng khi cặp mông căng tròn của Hà Anh va nhẹ nhàng vào đùi của Vinh.
Qua một thời gian,Hà Anh không nhịn được liền bấu chặt tay vào bên trong bức tường mà rên lên
-“Em ra rồi anh ơi ..tê hết cả l.ồn em rồi ư ư . ứ.. ứ sướng quá…hic sướng a.a..ui tê hết rồi .. ứ.s.”
Từng dòng nước ấm ám từ bên trong cái lỗ l.ồn của Hà Anh cứ thế mà chảy ra quấn quanh lấy con cặc của Vinh rồi chảy tiếp xuống bên dưới, Vinh vì thế càng nhấp mạnh hơn nữa khiến những âm thanh nhọp nhẹp càng vang lên to hơn.
Hà Anh đã ra nhưng Vinh còn chưa ra. Anh khẽ rút chầm chậm con cặc của mình ra, nước nhờn của Hà Anh cũng chảy xuống nền nhà. Khẽ quay lại dựa lưng vào tường Hà Anh thở hổn hển mà nói.
-“Đứng thế này em mệt quá”
Vinh ôm chặt lấy Hà Anh, hai người lại nút lưỡi nhau say sưa. Biết anh còn chưa ra, Hà Anh tựa vào tường hổn hển nói.
-“Nào, tiếp đi anh”.
Vinh một tay nâng một chân cô lên đặt ở khủy tay, sau đó đem cặc mình đâm mạnh vào l.ồn cô, cô đã xuất khí nên cặc anh vào rất trơn tuột. Lần này Vinh không tấn công mạnh mẽ như trước mà đụ cô rất nhẹ nhàng để chờ Hà Anh phục hồi. Cặc anh cứ nhẹ nhàng đụ cô. Thấy được sự quan tâm và chăm sóc của Vinh, Hà Anh vòng tay ôm lấy cổ anh, đồng thời cũng đưa đôi môi đỏ mọng lên mà mút chầm chậm lấy môi anh. Như hưởng ứng Hà Anh, tay còn lại của Vinh đưa xuống vuốt ve bờ eo cô, rồi đến cặp mông mềm mại của cô.
Trước những cú dập chầm chậm và nhẹ nhàng của Vinh và những cái vuốt ve đã khiến Hà Anh có lại cảm giác hưng phấn, hai tay cô dời xuống eo anh, ôm chặt lấy anh, Vinh ngừng đụ vào l.ồn cô. Anh tận hưởng những nụ hôn do Hà Anh mang lại, lưỡi cô lúc này đang mút chặc lấy cái đầu lưỡi anh. Dòng nước miếng ngọt ngào của Hà Anh làm Vinh thích vô cùng. Hà Anh buông eo anh ra.
-“Tiếp đi anh”
Được Hà Anh bật đèn xanh, Vinh không cần phải nhẹ nhàng nữa, anh bắt đầu nắc dồn dập vào l.ồn cô. Cảm giác hưng phấn của Hà Anh rất nhanh lại trào lên, Hà Anh liền phối hợp với Vinh. Mỗi lần anh nắc cặc vào thì người Hà Anh được anh nâng lên, cô cũng ưỡn người lên hưởng ứng, hai tay bấu chặt vào mông anh.
-“Đấy ..em sướng..sướng không thể nào chịu được nữa…cặc anh vào sâu quá”
Vinh lại ưỡn người thúc cặc lên, cặc anh đâm sau vào trong l.ồn cô làm Hà Anh sướng không thể tả, cô hét to rên rỉ.
-“Đút cặc mạnh vào aaa..nhấp mạnh vào nữa đi nào ..a”
Vừa nhấp cặc vào l.ồn cô, Vinh vừa há mồm cắn đầu vú cô, ra sức nhâm nhi thưởng thức.Hà Anh nhất thời lớn tiếng kêu lên, tự mình đưa tay vân vê một bên ngực còn lại. Mắt cô lờ đờ vì sung sướng, nhìn cảnh đó Vinh ra sức đút vào nhanh hơn nữa.
Hà Anh thấy đê mê cứng cả người ,bên trong l.ồn co bóp liên hồi như điện giật , cô ôm ghì lấy đầu anh, đầu cô thì ngả về phía tường, mông cô thì ưỡn về phía trước đón nhận, cô rú lên trong cơn khoái lạc:
-“Ối, sướng quá!.., .sướng qúa anh ơi!..Đụ em nữa đi! Đụ cái l.ồn em đi ,… mạnh lên nữa đi anh ơi ! Ối sướng qúa ,ối, ối !!!!.”.
Vinh lúc này cũng như đàn đã lên dây anh cố gắng ấn mạnh con cặc của mình vào sâu bên trong l.ồn cô thêm một chút nữa. Nước nhờn bên trong cái lỗ l.ồn cũng cứ thế mà ứa ra bao quanh lấy con cặc của anh.Những tiếng nhẹp nhẹp vang lên hòa cùng tiếng thở dốc và rên rỉ của cả hai.
Nhấp một chút nữa thì Vinh cũng không thể nào chịu được nữa mà xuất ầm ầm vào bên trong người của Hà Anh. Khẽ mút nhẹ nhàng lấy đôi môi đỏ mọng của Hà Anh anh rên lên trong tột độ khoái cảm.
-“hự…ư…đã quá…anh bắn đây”
-“Ư .,.. ư..em cũng sướng lắm anh ạ ..cho thật nhiều vào bên trong em đi…bắn vào nữa đi anh”
Vinh cố gắng đẩy con cặc của mình mạnh hơn một chút nữa cho nó tiến sâu vào bên trong đồng thời cũng xuất hết sạch ra trong l.ồn Hà Anh. Vinh mệt mỏi ôm chầm và tựa đầu vào ngực cô.
Một lúc sau đỡ mệt thì Vinh mới chầm chậm rút con cặc của mình ra ngòai. Cả hai cùng mệt nhoài nằm xuống sàn nhà, ôm nhau thở hổn hển.
-“Sao rồi, em sướng không”
Vinh nhìn Hà Anh nói. Mắt Hà Anh vẫn nhắm chặt, Vinh suy đoán cô vẫn đang đắm chìm trong khoái cảm còn dư lại.
-“Sướng…em mệt mõi rã rời…anh khỏe quá”
Hà Anh thở hổn hển nói.
-“Haha…mình làm cái nữa em nhé”
Vinh nhìn Hà Anh nói, anh giả vờ nâng chân Hà Anh lên.
-“Á…thôi anh, bây giờ em chịu không nổi”
Hà Anh vội vã la lên, cô đã ra ba lần rồi, cô cũng phải nghĩ chút xíu chứ. Vinh cũng cười lớn lên trước sự sợ hãi của cô.
-“Đùa em thôi, anh có phải lợn giống đâu mà khỏe thế”
-“Dám trêu em ah” Hà Anh đấm vào ngực Vinh hờn dỗi nói. Cả hai lại quấn lấy nhau, trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn. Sau một lúc hôn nhau say mê thì Vinh buông Hà Anh ra.
-“Em chờ tí nhé”
Vinh nói xong rồi trần truồng chạy vào phòng ngủ, chẳng mấy chốc anh chạy ra với hai cái gối và cái mền trên tay. Vinh tắt đèn rồi ôm lấy Hà Anh, cả hai nhanh chóng đi vào giấc ngủ sau cơn mệt nhoài.
Chap 8 – Sự trùng hợp
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++++++++
Buôn dưa lê: Chap này viết hơi tình cảm và dài dòng, mấy bác chịu khó đọc tạm vậy. Vì sao em viết thế này em có giải thích ở bên dưới. Mấy bác thích Phong vào nhận hàng nhé.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++++++++
Tại Sài Gòn, sau chuyến bay Phong về đến căn hộ anh mới thuê trong này, sau chuyện lần trước với Bạch Yến Phong không còn dám thoải mái ở căn nhà của bà Loan nữa.
Vừa mở cửa bước vào thì nghe thấy tiếc hát nghêu ngao, Phong hơi bất ngờ khi nghe thấy giọng hát của người phụ nữ trẻ. Chìa khóa căn hộ này ngoài Phong thì chỉ có người lao
công do công ty thuê để dọn dẹp căn phòng hàng ngày. Phong không ở căn cộ của công ty nhưng vẫn sử dụng người giúp việc do công ty thuê. Nhưng người lao công kia là một
phụ nữ trung niên. Nghe tiếng bước chân thì người phụ nữ kia cũng quay lại, sau ít giây thất thần cô ta đứng dậy chào Phong rất lẽ phép.
-“Em chào cậu”.
-“Cô là” Phong nhìn kĩ cô ta thì thấy đây là một người phụ nữ đẹp chắc khoảng 26 hay 27 tuổi, dáng người cao, nhưng bộ dáng có vẻ lam lũ và
quê mùa. Liên mặc bộ đồ rộng thùng thình nên Phong không thể nhìn rõ dáng người cô, đây là thói quen mỗi khi Phong gặp phụ nữ đẹp.
-“Em tên Liên, em đến thay cô Hà dọn dẹp”
-“Oh, thế cô Hà bị gì hay sao mà cô phải thay”
-“Dạ, cô Hà có chút chuyện gia đình nên em thay cô ấy” Liên khá lễ phép và ngoan ngoãn, ở cô có sự rụt rè và khá ngại ngùng, Phong đoán chắc cô ta mới đi làm.
-“Oh, vậy cô làm đi” Phong để mặc Liên tiếp tục dọn dẹp rồi đi vào phòng. Đặt hành lý xuống, Phong tìm áo quần rồi đi tắm.
….
Sau khi tắm xong Phong cảm thấy khá đói bụng nhưng anh cũng không mấy quen với phố phường ở đây nên cũng làm biếng muốn đi ăn. Phong đi ra phòng khách thì thấy Liên
đang chuẩn bị thu dọn để ra về.
-“Liên nè”
-“Dạ, cậu gọi gì em” Phong khá buồn cười khi cô ta chỉ thua mình có vài tuổi mà cứ mở mồm gọi mình bằng cậu.
-“Cô bận gì không, tôi nhờ cô tí việc”
-“Dạ không, cậu cứ nhờ, nếu làm được em sẽ cố gắng” Liên mới đi làm buổi đầu nên không dám làm trái ý ông chủ, cô rất ngoan ngoãn và tò mò công việc mà Phong nhờ mình
làm. Cô sợ mình làm không được lại phật ý ông chủ.
-“Trong tủ lạnh luôn có thức ăn thì phải, cô nấu cho tôi vài món nhé”
-“Dạ” Liên thở phào và tỏ ra nhẹ nhõm khi biết mình chỉ phải nấu ăn.
-“Ah, nhớ đừng bỏ nhiều đường quá nhé…tôi không ăn ngọt được như người miền Nam”
-“Dạ vâng”
-“Nhớ nấu cơm cho 2 người ăn nhé”
-“Dạ” Liên khá tò mò không biết ông chủ còn mời ai đến ăn cơm vào giờ này nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều, nhanh nhẹn đi vào bếp nấu ăn.
Hơn nửa tiếng sau Phong nghe mùi thơm bay vào trong phòng ngủ, vừa nhìn mấy món ăn ngào ngạt ở trên bàn ăn thì chảy nước miếng. Tuy rằng chỉ là những món đơn giản nhưng
hương vị thơm phức.Liên từ trong nhà bếp đi ra, mang theo một tô canh rau đặt giữa bàn.
-“Do vội quá nên em chỉ làm mấy món, cậu ăn xem có được không” Liên khoanh tay đứng bên bàn, hai tay vân vê góc áo, trong lòng có vẻ hồi hộp nhìn Phong ăn.
Phong gắp một miếng rau xanh, nhai ngồm ngoàm rồi khen cô:
-“Rất ngon, vị rất vừa miệng”
-“Dạ, thế thì cậu ăn nhiều một chút” Thấy Phong khen ngợi mình, Liên mới thở phào nhẹ nhỏm, cô vội vàng bới cơm thêm cho Phong. Phong đang đói nên ăn khá vội vã. Ăn
xong nửa bát cơm mới nhớ đến Liên, thấy Liên vẫn khoanh tay đứng bên cạnh bàn.
-“Ngồi xuống ăn cùng đi, làm một hồi chắc cô cũng đói rồi” Phong nói với Liên, chỉ thấy Liên liên tục lắc đầu nói.
-“Em không đói”
-“Không đói cũng phải ăn, cô làm cơm cho 2 người ăn mà, để thừa thức ăn thì phí, ngồi đi”
Thấy thế, Liên cũng không dám từ chối nữa, cô ngồi xuống rụt rè ăn bên cạnh Phong.
-“Cô đi làm lâu chưa” vừa ăn Phong vừa không quên hỏi cô.
-“Dạ, em cũng mới đi thôi, cô Hà giới thiệu cho em vào làm”.
-“Ah, Liên nè, tôi ít khi vào đây, một tháng chỉ vào khoảng 1 tuần thôi, cô rảnh thì cuối tháng đến nấu ăn giúp tôi nhé” Phong khá hài lòng với tay nghề nấu ăn của cô nên cũng
muốn thuê cô giúp việc dài hạn cho mình.
-“Dạ em hiện tại chỉ đi giúp việc theo giờ thế này thôi, cũng không bận gì. Cậu thuê thì em đi…nhưng” Nhìn Liên khá ấp úng, Phong phì cười.
-“Cô yên tâm, tôi sẽ trả công cao mà”
-“Dạ”
…
Ăn cơm xong, Liên hấp tấp dọn dẹp rồi rửa bát. Nhìn cô làm việc luôn tay Phong liền nhắc nhở.
-“Cô không cần vội thế đâu, từ từ làm cũng được”
-“Không, em không mệt” Liên quay lưng lui, lấy tay gạt tóc che ở mắt vui vẻ trả lời anh.
Phong cười rồi ngồi ở bàn ăn, ăn trái cây nhìn Liên đang làm việc một cách vội vã. Thấy Liên không ngừng nhìn đồng hồ với vẻ lo lắng, Phong nghi ngờ hỏi.
-“Sao cô nhìn đồng hồ liên tục thế, có việc gì gấp ah”.
-“Dạ không, không có việc gì” Thấy Liên có vẻ ấp ủng và lảng tránh, Phong lại gặng hỏi thì Liên mới rụt rè trả lời.
-“Em sợ lỡ chuyến xe bus”
Phong lại cười vì vẻ hiền lành và sự rụt rè của cô gái quê.
-“Căn hộ này còn có một phòng ngủ nhỏ, tôi không dùng, khi nào cô thấy tiện thì cứ ở lại, tôi không phải yêu râu xanh đâu”
-“Dạ, em không dám, em trông cậu có vẻ là người tốt”
-“Sao lại có vẻ, tôi chính là người tốt đấy, ah, trước khi về cô vào phòng tôi một chút nhé, tôi có việc nhờ cô”
——————————————————————————————————————–
Tại Hà Nội.
Sáng chủ nhật.
Đoạn này vốn viết về Hà Anh nhưng em viết chưa ưng ý, với lại sợ các bác đọc Hà Anh liên tục lại chán nên tạm thời chưa để vào.
——————————————————————————————————————–
Tại Sài Gòn.
Sáng chủ nhật, ở nhà buồn chán một mình nên Phong lái xe dạo quanh tìm nơi ăn sáng. Chiều mai Liên mới chính thức chuyển qua nên sáng nay không có ai chuẩn bị bữa sáng
cho Phong. Ăn sáng xong, không biết làm gì, Phong chạy xe loanh quanh thành phố. Trong vô thức anh chạy đến nơi ở của Bạch Yến, xe Phong dừng ở bên đường. Ngồi trong xe
anh nhớ tới Bạch Yến. Anh không biết cô có còn giận anh không.
-“Dạo này mình làm sao ấy nhỉ, cứ thấy gái đẹp là loạn cả lên” đang ngồi trên xe chán nản thì Phong nhìn thấy chiếc tắc xi đậu ở trước xe mình, từ trong xe Bạch Yến bước ra.
Trên tay cô còn xách đủ thứ bao bị, có lẽ cô vừa đi siêu thị về. Phong do dự không dám ra chào Bạch Yến, khi Phong mới yêu Hà Anh, anh cũng biết được Bạch Yến là người đáo
để như thế nào. Phong yên lặng nhìn Bạch Yến bước về phía tòa nhà chung cư.
-“A-” Khi Bạch Yến bước chân lên tầng cấp thì cô liền té ngã, mấy cái túi rơi xuống đất, mấy cây củ liền rơi ra, hoa quả lăn đi rất xa. Bạch Yến ngã rất đau, cô chuẩn bị lồm cồm
ngồi dậy thì Phong đã vọt tới bên cạnh giúp cô đứng dậy, vẻ mặt kích động hỏi:
-“Em không sao chứ”
Bạch Yến chuẩn bị nói tiếng cám ơn thì phát hiện người giúp cô là ông anh rể trời đánh thánh đâm, mặt cô liền cau lại, tức giận chửi ngay ông anh rể khốn nạn.
-“Ai cần anh giúp, anh đến đây làm gì”
-“Anh đến thăm bé Bún” nghe đến tên con gái Bạch Yến liền dịu giọng, không nói năng gì. Cô tránh khỏi tay Phong rồi nhặt đồ rơi cho vào túi. Phong cũng phụ giúp Bạch Yến
nhặt vào mặc dù cô khó chịu ra mặt khi anh giúp. Bạch Yến từ chối hành động muốn xách giùm túi đồ của Phong, cô khó nhọc đi về hướng thang máy.
….
Vừa bước vào cửa thì Phong đã nghe thấy tiếng bé Bún kêu réo lên vui sướng.
-“Mẹ, mẹ đã về, Bún đói” Bé Bún chạy ra thì nhìn thấy Phong, cô bé lại reo lên chạy về phía anh.
-“Dượng, bế…bế Bún đi” Phong cúi xuống, dang rộng vòng tay ôm chặt lấy bé Bún, nhấc bổng cô bé lên xoay tròn, khiến cho cô con gái bé bỏng không ngớt những tiếng cười
giòn tan. Khi Phong đi nước ngoài Bún chỉ hơn 1 tuổi, chưa đến 2 tuổi nên cũng không quá nhận biết anh. Phong về đã sắp được nửa năm, bé Bún được mẹ đem ra Hà Nội cũng
mấy lần, thêm với mấy lần anh vào Sài Gòn, thành ra dạo này bé Bún đã quen thuộc với Phong. Phong rất giỏi chơi với trẻ con, anh lại chưa có con gái nên rất yêu thương bé Bún,
huống gì cô bé này thực sự rất đáng yêu.
Phong hôn chụt vào má cô bé mấy phát thật kêu, rồi bồng cô bé ngồi xuống trên đùi mình.
-“Bé Bún nhớ dượng không ?”
-“Có ạ” Phong nhìn bé Bún thì chợt nghĩ đến Bạch Yến đang giận mình, có thể lấy lòng Bạch Yến thông qua cô bé con này là hay nhất. Phong hơi lo sợ với tính cách của Bạch
Yến, không biết cô có nói gì với Hà Anh không. Phong nhìn Bạch Yến đang lúi húi dưới bếp thì bồng bé Bún xuống bếp.
-“Bún thích chơi với dượng không” Vừa vào bếp thì Phong đã hỏi bé Bún thật to như muốn Bạch Yến nghe.
-“Có ạ” bé Bún nhanh nhảu trả lời, cô bé liên tục cựa quầy trong lòng Phong.
-“Thế trưa nay cho dượng ở lại ăn cơm với nhé” Phong vừa nói vừa nhìn Bạch Yến, cô cũng đang quay lại nhìn Phong chơi với bé Bún. Ít khi Bạch Yến thấy bé vui như vậy, Quân
rất thương con gái nhưng anh là người khô khan, không giỏi cách cưng chiều và chơi với cô bé như Phong.
-“Dạ” bé trả lời rất ngoan theo ý mình làm Phong thích thú bồng cô bé lên, dụi đầu vào bụng cô bé làm bé cười khúc khích.
-“Nhưng mẹ bé Bún nấu cơm ít lắm, dượng không có phần, bé đi xin mẹ dùm dượng nhé” Phong đặt cô bé xuống đất, vỗ nhẹ vào mông cô bé, khuyến khích cô bé đi xin mẹ.
Không phụ lòng Phong, bé Bún nhay nhảu chạy đến ôm lấy chân mẹ Bạch Yến, đôi mắt to tròn nũng nịu nhìn Bạch Yến.
-“Mẹ ơi, mẹ nấu cho dượng ăn với nhé” Nhìn ánh mắt của bé Bún đang xin mình khiến Bạch Yến không thể nào từ chối con gái. Thế là nguyên ngày hôm đó Phong dày mặt ở lại
nhà Bạch Yến đến khuya mới về. Hết lí do bữa trưa rồi đến buổi tối.
Quân, chồng Bạch Yến cũng đi công tác bên Trung Quốc mấy ngày trước, chắc cũng hai tuần nữa mới về nên mấy ngày nay dường như ngày nào Phong cũng qua nhà Bạch Yến
vào bữa tối. Mấy ngày đầu Bạch Yến không thèm nói với Phong một câu nhưng sau đó cô cũng phải mở lời nói chuyện với anh sau khi Phong dùng chim mồi bé Bún ra nhử. Nhìn
con bé cứ bu lấy ông anh rể đốn mạt làm Bạch Yến hết sức tức tối, như là nuôi ong tay áo vậy. Những ngày sau đó, có lúc Phong không cần Bạch Yến nhờ mà cũng tự động đi
đón bé Bún ở nhà trẻ, lúc thì giúp cô sửa cái bóng đèn. Có hôm hai dượng cháu tự tiện đi chơi đến tối mới về, Phong chỉ nhắn tin cho Bạch Yến rồi lặng mất làm Bạch Yến hết
sức tức tối…Những ngày như vậy cứ diễn ra liên tục cho đến khi bà Loan vào Sài Gòn thăm Phong.
——————————————————————————————————————–
Khoảng 10 ngày sau khi Phong vào Sài Gòn.
Đang ngồi làm việc ở trong phòng thì Phong nghe tiếng gọi của Liên:
-“Cậu ơi, có bà tên Loan đến thăm”
Phong nghe đến bà Loan thì anh bật ngay dậy rồi ra khỏi phòng.
-“Cô ấy đâu”
Nhìn Phong có vẻ gấp gáp nên Liên trả lời nhanh.
-“Em không biết bà ấy có phải người quen của cậu không nên nói bà chờ ngoài cửa”
-“Uhm” Phong nói nhanh với Liên rồi đi vội ra cửa, vừa đi mấy bước thì anh quay lại dặn Liên.
-“Cô vào tạm trong phòng mình đi, có gì thì tôi gọi” Liên hơi ngạc nhiên trước lời dặn của Phong nhưng cô cũng không hỏi nhiều, liền gật đầu đồng ý rồi ngoan ngoãn đi vào
phòng mình khóa cửa lại. Vừa đóng cửa phòng tim cô không khỏi đập nhanh hơn, nhớ lại người phụ nữ xinh đẹp mà cao sang ngoài cửa, ông chủ lại không cho cô ra ngoài thì dù
có ngốc cô cũng biết giữa 2 người đó sẽ xảy ra chuyện gì.
….