Phần 8
Bữa cơm tối đã xong khá lâu rồi, Lương Nhị ăn cơm vội vội vàng vàng, rồi chạy biến đi đâu không rõ, Thùy Nhu ngồi uống trà trong phòng ngủ, suy nghĩ không biết hắn ta có viết xong trong tối nay hay không, chén trà bên cạnh đã nguội lạnh mà nàng không biết.
– “Mình cho hắn viết 5 lần, nhiều quá ư?”
– Chị dâu.
– Cậu hai.
– A, chú hai, cậu viết bài xong rồi sao?
– Đương nhiên! Nếu không em đến đây làm gì.
Lương Nhị đưa sấp giấy cho Thùy Nhu, có Thúy, người hầu của Thùy Nhu ở đây, hắn cũng không dám dở trò gì.
– Nhanh vậy sao? Ồ! Thật ngay ngắn sạch đẹp, khác hẳng hồi chiều. Là thật cậu tự viết sao?
Thùy Nhu nhìn bài chép chữ của Lương Nhị nghi ngờ.
– Thật mà, do chính tay em viết. Có con Hoa với thằng Nô hầu em làm chứng. Không tin chị cứ đi hỏi tụi nó.
– Ừm.
Thùy Nhu nhìn nhìn, hắn nói chắc như vậy, chắc không nói dối rồi.
– Ủa, sao mực này kỳ kỳ…
Thùy Nhu xăm xoi mây tờ giấy.
– Mấy chữ này không phải viết bằng bút lông! Cậu dùng gì thế?
– Hehehe, em biết chị sẽ nhận ra mà. Em dùng cái này nè.
Lương Nhị đưa ra trước mặt Thùy Nhu một cây bút, thân là của bút lông nhưng đầu bút lại là một cục đen đen.
– Đây là…
– Bút than. Em gắn viên than thay cho lông. Viết dễ hơn nhiều. Đây, chị xem.
Lương Nhị cầm bút quẹt quẹt lên tờ giấy.
– Ả! Thật hay!
Thùy Nhu reo lên, nàng như một đứa trẻ, giật lấy cây bút trên tay Lương Nhị, thích thú viết viết lên giấy.
– Thúy, ngươi chạy đến nhà bếp, lấy một cục than nhỏ, mảnh đến đây cho ta, à, rồi tìm luôn một cây bút lông cũ nữa.
– Vâng.
Lương Nhị nhìn Thúy chạy đi, cười nham hiểm, hắn cố ý điều con nhỏ đó đi mà.
– Chị dâu! Như vậy tối nay…
Lương Nhị nói lấp lửng, một tay vuốt nhẹ cánh tay trắng nõn của Thùy Nhu, tay kia, tìm cách luồn vào cổ áo nàng.
– Hứ! Vô lại…
Thùy Nhu khẽ đánh vào cái tay hư hỏng kia, nhưng Lương Nhị không chịu thua, hắn kéo Thùy Nhu để nàng ngồi lên đùi mình.
– Hồi chiều, ai đó đã nói gì ấy nhỉ?!
Thùy Nhu khẽ liếc nhìn ra cửa, không có ai, nàng nhẹ nhõm tựa vào người Lương Nhị, để hắn vòng tay ôm eo nàng.
– Đồ oan gia! Ngươi chỉ toàn nghĩ đến chuyện đó thôi!
– Chuyện gì cơ?
– Thì… thì… chuyện nam nữ.
– Đó là do có người làm cho ta thần hồn điên đảo, mê đắm tâm can!
– Xí… Dẻo miệng… Ưm…
Lương Nhị nâng cằm Thùy Nhu lên, nàng hiểu ý khép mắt, hé môi chờ đợi.
Chụt chụt…
– Chú hai… Cậu… hôn thật hay…
Thùy Nhu vòng tay vít cổ Lương Nhị, cặp mắt long lanh nhìn hắn.
Cộp cộp cộp…
– Mợ cả, cậu hai, em về rồi!
Con Thúy làm Thùy Nhu và Lương Nhị giật bắn, Thùy Nhu vội nhảy nhỏm về ghế của mình, không quên, chỉnh sửa lại quần áo và đầu tóc.
– Thúy, đây là…
– À, em kêu nó lấy đấy, để em làm cho chị một cây bút than.
Lương Nhị cầm lấy than và bút lông từ tay Thúy, chăm chú gọt gọt, cắt cắt, gắn cục than vào thân bút, Thúy đứng sau lưng Thùy Nhu, không nhận ra mợ cả của mình, đang say mê nhìn cậu hai với ánh mắt đầy tình cảm, của người con gái dành cho tình lang của mình.
– Xong rồi đây. Chị dùng thử xem.
Thùy Nhu nhận cây viết, vui vẻ viết vẻ lên tờ giấy.
– Cảm giác thế nào?
– Um… viết rất vững, hay nhỉ!
– Hahaha, đương nhiên rồi. Hàng của Lương Nhị này mà lại, phải vừa to, vừa cứng chắc.
– To? Cậu hai, em thấy cây viết này có to đâu.
– Hahaha!
Con Thúy thơ ngây, chỉ có Thùy Nhu biết Lương Nhị đang nói đến cái gì, đỏ mặt nguýt dài hắn.
– Thôi! Em về đây!
Lương Nhị rời đi, vừa đi hắn còn ư ử giai điệu nào đó.
Canh ba, Lương Nhị nằm ngáy khò khò trên giường hắn, không biết hắn đang mơ thấy gì mà cười thật gian. Trong căn phòng ở đông viện, một thiếu phụ, nằm trên giường tức tối.
– Tên vô lại! Tên dâm tặc! Oan gia! Sao giờ này hắn còn chưa tới!?