Phần 10
Doãn Chí Bình ở suốt với nàng chỉ rời đi khi sắp đến khi trời gần sáng. Chàng theo thuỷ đạo bơi ra ngoài, cũng thừa dịp để mộc dục cho sạch sẽ cơ thể. Tối qua khi dự định vào Cổ Mộ, chàng đã để sẵn nơi chỗ kín gần đây bộ đạo bào của mình, đến lúc trở ra thì chỉ cần lấy mặc vào là lập tức y trang tề chỉnh. Chàng thong thả rảo bước trở về Trùng Dương Cung như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm nay với Doãn Chí Bình quả là ngày vui nhất đời của chàng khi cả sự nghiệp và tình duyên đều viên mãn. Chàng sẽ nhậm chức Trưởng Giáo và không lâu sau sẽ chính thức bái đường thành thân với Tiểu Long Nữ để nên duyên. Khác biệt môn hộ và trăm ngàn trắc trở tưởng rằng đó chỉ là mơ ước xa vời của chàng nhưng không ngờ cuối cùng lại trở thành sự thật. Lễ nhậm chức của Doãn Chí Bình cũng diễn ra đơn sơ và nhanh gọn.
Buổi chiều, toàn bộ môn hộ đã tề tựu ở Trùng Dương Cung. Hơn năm trăm đạo sĩ trong cung dàn thành hàng từ đại điện ra bên ngoài sơn môn mươi trượng, chỉ nghe tiếng chuông, tiếng trống rùng rùng, mấy trăm đạo sĩ cúi mình đón chào. Nhìn cảnh trang nghiêm long trọng đó, Doãn Chí Bình bỗng thấy phấn chấn, có mười sáu đại đệ tử hộ vệ hai bên, chàng trước tiên tới chính điện Tam Thanh khấu đầu ba vị Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Thái thượng lão quân, sau đó tới hậu điện khấu đầu trước di tượng tổ sư sáng giáo Vương Trùng Dương, rồi tới điện thứ ba, nơi Toàn Chân thất tử vẫn ngồi thương nghị, khấu đầu trước bảy cái ghế trống, cuối cùng trở lại chính điện.
Đệ tử thứ hai của Khưu Xứ Cơ là Lý Chí Thường lấy pháp chỉ của chưởng giáo chân nhân ra tuyên đọc, nói Doãn Chí Bình tiếp nhiệm chưởng giáo. Doãn Chí Bình quỳ xuống nghe chỉ. Lòng chàng không khỏi cảm kích trước ân tình của sư phụ nhưng đồng thời cũng thấy đôi chút hổ thẹn vì bản thân đã phạm môn quy giới luật. Bất chợt, Doãn Chí Bình liếc trộm thấy Triệu Chí Kính đang đứng một bên. Vẻ mặt của sư huynh chàng có phần quỷ dị, như thể đang mưu tính gì làm chàng bỗng nhiên chột dạ.
Doãn Chí Bình nghe pháp chỉ xong, đứng dậy, đang định nói vài lời khiêm tốn với chúng đạo sĩ, bỗng thấy từ bên ngoài có một đạo sĩ đi vào, nói to:
– Khải bẩm chưởng giáo chân nhân, có khách tới.
Doãn Chí Bình nhất thời không biết là ai, chỉ nói:
– Mời vào!
Đạo sĩ kia quay ra, dẫn hai người khách vào. Mọi người vừa thấy họ, đều hết sức kinh dị, Doãn Chí Bình càng kinh ngạc hơn, một trong hai người là quan viên Mông Cổ, người thứ hai là Tiêu Tương Tử, y từng gặp trong vương trướng của Hốt Tất Liệt.
Viên quan Mông Cổ sang sảng nói:
– Đại hãn bệ hạ có thánh chỉ, sắc phong cho chưởng giáo giáo phái Toàn Chân.
Đoạn hắn đứng giữa đại điện, lấy ra một cuộn lụa vàng mở ra, tuyên đọc:
– Sắc phong cho chưởng giáo giáo phái Toàn Chân làm “Đặc thụ thần tiên diễn đạo đại tông sư, Huyền môn chưởng giáo, Văn túy khai huyền hoàng nhân quảng nhiều đại chân nhân, chưởng quản chư lộ đạo giáo sở…”
Đọc đến đây, thấy không có ai quỳ xuống nghe chỉ, hắn nói to:
– Chưởng giáo phái Toàn Chân tiếp chỉ!
Doãn Chí Bình bước tới cúi mình hành lễ, nói:
– Chưởng giáo tệ giáo Khưu Chân nhân đang tọa quan, hiện do tiểu đạo tiếp nhiệm chưởng giáo, sắc phong của đại hãn Mông Cổ không phải dành cho tiểu đạo, nên tiểu đạo không dám.
Viên quan Mông Cổ cười, nói:
– Ngọc ân của Đại hãn bệ hạ, Khưu Chân nhân vốn kính nể Thành Cát Tư Hãn, nay tuổi đã cao, không biết còn sống hay không. Sắc phong này vốn không định dành cho Khưu Chân nhân, ai làm chưởng giáo phái Toàn Chân thì cứ bái lĩnh sắc phong.
Doãn Chí Bình lại nói:
– Tiểu đạo vô đức vô năng, thực không dám bái lĩnh.
Viên quan cười, nói:
– Đừng khách khí nữa, hãy mau lĩnh chỉ.
Doãn Chí Bình nói:
– Vinh dự bất ngờ, tiểu đạo không dám nhận. Mời đại nhân vào hậu điện dùng trà, chờ tiểu đạo thương nghị một chút với các vị sư huynh đã.
Viên quan rất không hài lòng, cuộn thánh chỉ lại, nói:
– Cũng được! Không biết phải thương lượng bao nhiêu lâu?
Bốn đạo sĩ lo việc tiếp đãi tân khách bèn mời viên quan Mông Cổ và Tiêu Tương Tử vào hậu điện dùng trà. Doãn Chí Bình mời mười sáu đại đệ tử vào một phòng riêng.
Doãn Chí Bình không ngờ bản thân vừa tiếp nhiệm chức Trưởng Giáo, chưa kịp vui mừng thì đã gặp một mối nguy lớn như vậy rồi. Chúng sư huynh đệ của Doãn Chí Bình bị phân liệt làm hai phe, một phe nhất quyết không chịu sắc phong, phe thứ hai đứng đầu là Triệu Chí Kính cam lòng làm tay sai cho giặc Mông. Hai phe phân tranh rất quyết liệt, chỉ là việc bàn bạc mà đến nữa đêm vẫn chưa xong. Doãn Chí Bình trong lòng bồn chồn lo lắng vì lẽ giờ này thì thường chàng đã đến Cổ Mộ cùng Tiểu Long Nữ rồi. Đầu óc chàng chỉ còn nghĩ đến tình nương chứ không thiết thì việc hệ trọng này của bản giáo nữa.
Dẫu sao đi nữa, Doãn Chí Bình cũng sẵn tính cương liệt. Cuối cùng chàng dùng thân phận Trưởng Giáo để dẹp cuộc phân tranh và quyết định sẽ nói chuyện với sứ giả để từ chối sắc phong của người Mông Cổ, mặc cho hậu quả sẽ diễn ra thế nào. Triệu Chí Kính lúc này không còn gì có thể uy hiếp Doãn Chí Bình như xưa nữa nên trong lời nói không còn được chàng nể nang gì. Chàng dự định sẽ kết thúc sớm mọi việc để rời đi nên đuổi hết chúng huynh đệ đi hết, chỉ còn lại một mình chàng ở trong tẩm thất của Trưởng Giáo thôi.
Mặc dù thì giờ đã trễ, cũng chưa kịp chuẩn bị gì nhưng Doãn Chí Bình thấy vẫn phải ghé qua Cổ Mộ để gặp Tiểu Long Nữ. Chàng biết rõ dạo gần đây nàng mong muốn ở bên mình biết nhường nào. Doãn Chí Bình thay đổi áo dạ hành, dùng kinh công nhanh nhẹn rời khỏi Trùng Dương cung nhắm ngay hướng Cổ Mộ. Tuy nhiên, lúc chàng đến bên hồ nước, vừa định cởi bỏ áo dạ hành để lặn vào trong thì liền có người từ đâu bước lại nắm lấy tay mình. Chàng giật mình quay lại thì nhận ra đó là Triệu Chí Kính. Hắn ta cũng đang mặc áo dạ hành như chàng. Doãn Chí Bình bị phát hiện thì cả run, Triệu Chí Kính nói:
– Doãn sự đệ, đệ định đi đâu vậy?
Doãn Chí Bình ú ớ chưa kịp nói thì Triệu Chí Kính đã buông tay chàng, nói tiếp:
– Phải chăng đệ định vào Cổ Mộ gặp tình nương của mình đó hả?
Doãn Chí Bình nghe hắn nói đến đó thì giật mình, buột miệng nói:
– Sao huynh biết?
Với bản tính thông minh, chàng nhanh chóng nhận ra, nói:
– Vậy ra… tối hôm qua, Long mụi đã đúng. Là huynh phải không?
Triệu Chí Kính lộ vẻ khinh khi, nói:
– Coi kìa… giờ gọi “Long mụi” luôn kìa. Nghe thân thiết quá sức!
Doãn Chí Bình cả giận, liền nắm vạt áo của Triệu Chí Kính, nói:
– Triệu sư huynh! Huynh thật quá đáng. Sao huynh lại theo dõi đệ?
Triệu Chí Kính phủi tay Doãn Chí Bình ra, lùi lại nói:
– Ta không làm vậy thì làm sao bắt được tên phản đồ của Toàn Chân Giáo. Nhớ khi xưa, tên tiểu tử Dương Quá cùng lắm là làm chuyện phản nghịch, rồi theo phái Cổ Mộ… nghĩ lại tội trạng của nó còn không bằng ngươi lúc này!
– Đệ… đệ đã làm gì chứ? – Doãn Chí Bình hỏi.
– Ngươi còn dám nói. Té ra ngươi dám lừa gạt cả ta mà thông dâm với con yêu nữ kia. Giờ đây ngươi còn mặt dày nhậm chức Trưởng Giáo nữa. Ngươi không thấy xấu hổ sao?
Triệu Chí Kính hạch tội chàng có phần đúng nên Doãn Chí Bình không nói lại được câu nào. Cả hai đang nói đến đó chợt lại nghe tiếng gió lạnh buốt. Khi cả hai quay lại nhìn thì thấy ở đâu từ dưới mặt nước có người phi thân lên làm mặt nước xao động. Đến lúc kịp nhìn lại thì cả hai đều nhận ra đó là Tiểu Long Nữ. Nàng hình như vừa bơi ra, bởi trên người nàng lúc này đang hoàn toàn trần truồng. Nàng nhảy lên cao, tay cầm mũi kiếm lăm lăm đâm tới nhắm ngay hướng Triệu Chí Kính. Tên họ Triệu run sợ, xoay người tránh không kịp chỉ biết ngồi thụp xuống. May sao khi mũi kiếm vừa chạm đến ngực hắn thì Doãn Chí Bình đã la lên:
– Long mụi! Đừng!
Triệu Chí Kính ngẩng đầu lên. Ngồi bẹp xuống đất rồi lùi lại. Hắn thở phào vì mũi kiếm của nàng chưa đâm xuyên qua tim hắn. Tiểu Long Nữ quay sang nói với Doãn Chí Bình:
– Doãn lang! Hắn đã biết chuyện chúng ta. Chàng hãy để thiếp giết hắn!
Doãn Chí Bình xua tay nói:
– Xin nàng đừng động thủ. Hắn dù sao cũng là huynh đệ đồng môn của ta!
Triệu Chí Kính biết Doãn Chí Bình còn nghĩ đến tình huynh đệ liền lồm cồm đứng lên. Tên tiểu nhân nhanh nhẹn đứng nấp sau lưng Doãn Chí Bình. Chàng không thèm ngó đến hắn, chỉ chăm chăm hỏi thăm Tiểu Long Nữ:
– Sao nàng lại ra đây?
Trước mặt chàng, Tiểu Long Nữ không còn dữ dằn nữa mà lộ vẻ e thẹn, nói:
– Thiếp thấy đến giờ chàng vẫn chưa về… nên…
Doãn Chí Bình định nói gì nhưng ngó qua thấy Triệu Chí Kính cứ nhìn chòng chọc vào thân hình lõa lồ của Tiểu Long Nữ thôi. Doãn Chí Bình không biết là nàng vô tâm hay là vì lý do nào khác mà lúc này nàng chẳng quan tâm gì đến vẻ bề ngoài của mình hết cả. Chàng vội lấy thân mình che đỡ đi phần nào cho tình nương của mình. Doãn Chí Bình ra vẻ lo lắng, liền nói với nàng, giọng nhỏ nhẹ:
– Thôi! Nàng vào trong Cổ Mộ đi. Kẻo lạnh!
Tiểu Long Nữ nghe vậy, liền quay sang nhìn Triệu Chí Kính, quắc mắt nói:
– Vậy còn hắn thì sao?
Doãn Chí Bình vỗ về nàng, nói:
– Nàng cứ yên tâm trở vào đi. Ta sẽ tự thu xếp rồi vào với nàng.
Tiểu Long Nữ ngoan ngoãn gật đầu, nói:
– Dạ vâng! Vậy thiếp đợi chàng bên trong nhé!
Nói xong nàng quay đi. Thân hình trần truồng của nàng dần dần chìm xuống rồi khuất dạng sau làn nước phẳng lặng. Đôi mắt của Triệu Chí Kính vẫn dõi theo nàng mãi đến khi bóng nàng mất hút mới thôi. Doãn Chí Bình phải gọi thì hắn mới định thần lại. Hắn nói:
– Chúc mừng đệ. Dường như bây giờ đệ đã được như ước nguyện!
Doãn Chí Bình bất giác đỏ mặt, đáp:
– Đa tạ huynh. Là do đệ may mắn thôi. Đệ xin huynh hãy giữ kín chuyện này dùm đệ!
Triệu Chí Kính ra vẻ ưu tư nói:
– Việc ấy khó gì. Ta sẽ giúp đệ được như ý nguyện. Nhưng đệ cũng phải giúp ta chứ!
Doãn Chí Bình tỏ vẻ hiểu ý, liền nói:
– Chức Trưởng Giáo, đệ đã không màn từ lâu, chỉ muốn ngày ngày ở bên Long mụi không rời mà thôi. Đệ có thể nhượng lại cho huynh cũng không sao. Nhưng huynh phải hứa với đệ tuyệt đối không nhận sắc phong của bọn Thát Đát.
Nhắc tới việc này, đột nhiên Triệu Chí Kính lại nói:
– Việc ấy, nếu đệ muốn ta sẽ đồng ý, nhưng đổi lại… đệ phải giúp ta thêm một việc!
Doãn Chí Bình thấy nhẹ người, mừng rỡ nói:
– Chỉ cần huynh đồng ý thì thì bất cứ việc gì huynh muốn, tiểu đệ cũng sẽ làm theo.
Chẳng hiểu Triệu Chí Kính đã nói gì với Doãn Chí Bình mà từ xa thấy hai huynh đệ lại giằng co một lúc, phải nói chuyện một hồi mới thấy Doãn Chí Bình xiu xiu lòng lại. Chàng ngồi gục một chỗ nghe Triệu Chí Kính tỷ tê.
Ở bên kia thuỷ đạo, Tiểu Long Nữ đang ngồi ngay cửa chờ đợi tình lang của mình. Lòng nàng không an cứ nhấp nhổm hết đứng lên rồi ngồi xuống. Nàng trở vào thuỷ động đã một lúc, thân mình không còn ướt át nữa nhưng nghĩ lại xung quanh chẳng có ai nên nàng không thèm mặc lại y phục. Tiểu Long Nữ chờ thêm chút nữa thì nở nụ cười mừng rỡ khi thấy từ bên dưới nước xao động và như có người đang trồi lên. Nàng nhận ra Doãn lang của mình. Chàng vừa khoả thân để theo đường thuỷ đạo đi vào, nhưng ngay giây khắc sau, nụ cười của nàng vụt tắt khi nàng nhận ra Triệu Chí Kính đang trồi lên ngay phía sau. Trên người hắn dĩ nhiên cũng hoàn toàn trần truồng như Doãn lang của nàng.
Nhìn thấy tình lang, Tiểu Long Nữ liền xáp lại. Nàng chỉ liếc nhìn sơ tên Triệu Chí Kính thôi chứ không dám nhìn trực diện hắn. Nàng kéo tay Doãn Chí Bình lại, nói:
– Doãn lang! Mừng chàng đã về! Còn tên họ Triệu kia, sao lại…
Nàng nhìn gương mặt Doãn Chí Bình có vẻ ngại ngần. Chàng xua tay nói:
– Việc ấy… ta sẽ từ từ nói với nàng. Giờ… chúng ta vào trong tẩm thất đã!
Nói rồi chàng nắm tay nàng cùng đi. Nàng thấy chàng đưa tay có ý mời Triệu Chí Kính cùng bước theo cả hai. Nàng để ý ánh mắt của tên họ Triệu rất gian tà, lúc hắn đi phía sau cứ nhìn chòng chọc vào thân thể nàng làm nàng thấy nhột nhạt không yên. Cả ba đi chút xíu thì đã đến nơi, chỗ này là chỗ mấy hôm nay Tiểu Long Nữ và chàng đang ăn ở với nhau.
Triệu Chí Kính vào đến bên trong thì chễm chệ tìm chỗ ngồi. Trong khi ấy hai người cùng kéo nhau lại bên giường. Tiểu Long Nữ nghe Doãn Chí Bình chậm rãi kể lại mọi chuyện đã diễn ở ngoài Trùng Dương Cung. Vừa nghe chàng kể nhưng ánh mắt nàng cũng không quên đề phòng Triệu Chí Kính. Ánh mắt hắn tham lam cứ nhìn xoay vào từng chỗ trên cơ thể nàng. Mà lạ lùng thay, không giống khi nãy, lúc Triệu Chí Kính nhìn vóc dáng lõa lồ của nàng thì Doãn Chí Bình có ý che chắn lại, còn hiện tại dường như chàng không còn quan tâm việc ấy nữa, thể như chuyện ba người đang cùng trần truồng ở chung một gian phòng là điều rất đỗi bình thường vậy. Tiểu Long Nữ nghe chàng một hồi thì nói:
– Vậy rồi, chàng định lẽ nào?
Doãn Chí Bình mỉm cười nói:
– Còn định lẽ nào nữa. Ta có thiết gì chức vị nào đâu, giờ chỉ muốn suốt đời luôn ở bên mụi mà thôi. Sẵn vậy thì ta sẽ tìm cớ rồi truyền chức Trưởng Giáo cho huynh ấy là xong.
Tiểu Long Nữ nở nụ cười mừng rỡ, nhưng Doãn Chí Bình lại nói tiếp:
– Dù là vậy, ta vẫn muốn huynh ấy hứa với ta sẽ không nhận sắc phong của quân Thát Đát. Triệu Sư Huynh cũng đã đồng ý với ta… chỉ có điều… huynh ấy muốn ta giúp một chuyện…
Tiểu Long Nữ đưa đôi mắt ngây thơ hỏi:
– Hắn… à không… huynh ấy muốn điều gì vậy chàng?
Doãn Chí Bình tằng hắng, nhìn Triệu Chí Kính, rồi nói với nàng:
– Đêm qua huynh ấy thấy ta và muội ân ái thì cũng hào hứng lắm. Vậy nên giờ huynh ấy cũng muốn cùng muội ân ái một lần…
Tiểu Long Nữ nghe xong liền đứng bật dậy, hỏi:
– Sao chứ?
Doãn Chí Bình thấy vậy liên quấn quýt xua tay:
– Xin nàng đừng nóng giận. Huynh ấy đã nói chỉ một lần này thôi. Huynh ấy hứa sẽ không còn làm phiền chúng ta nữa…
Tiểu Long Nữ dù rất tức giận. Nàng hận không thể một kiếm đâm chết tên tiểu nhân đê tiện này cho thoã. Nhưng ngặt nỗi Doãn Chí Bình lại bảo vệ cho hắn làm nàng không sao ra tay được. Nàng nghe tình lang nói, rồi cũng quay sang nhìn Triệu Chí Kính. Bất giác mặt nàng đỏ lựng. Nàng thấy tuy hắn ngồi nhưng hai chân hắn dạng rộng dường như muốn khoe cho nàng thấy dương vật của mình. Dương vật của hắn không được cạo dương mao sạch sẽ như của Doãn Chí Bình nhưng nhìn cái phần ló ló lên, nàng thấy sao mà lạ lùng lắm. Chẳng hiểu sao, bất giác nàng lại nói:
– Thôi được rồi. Thiếp đã nói mọi thứ của thiếp giờ đều đã thuộc về chàng… kể cả tấm thân này… chàng muốn sử dụng sao thì… thì tùy chàng vậy!
Doãn Chí Bình nghe nàng nói mà thấy trong lòng cũng ngổn ngang vô cùng. Chàng không thể suy nghĩ thêm nữa chỉ còn biết làm theo những gì đã hứa với Triệu Chí Kính thôi. Tên họ Triệu ngồi trần truồng trên ghế thấy đôi tình nhân cứ nói chuyện to nhỏ một hồi lâu rồi lại thấy Tiểu Long Nữ quay ra liếc nhìn mình. Mỗi lần nghĩ tới nàng, nhớ tới võ công cao cường của nàng mà Triệu Chí Kính không khỏi lo sợ, nhưng giờ đây nỗi sợ ấy dường như tan biến đi đâu hết khi hắn ngắm nhìn tấm thân khêu gợi của nàng.
Triệu Chí Kính thấy nàng liếc nhìn thì còn cố ý khoe ra dương vật mình, lúc lắc như diễu võ dương oai. Hắn ngồi chờ một hồi thì thấy Doãn Chí Bình đứng lên tiến lại chỗ mình. Chàng ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh bên hắn. Riêng Tiểu Long Nữ thì sau đó mới đứng lên khỏi giường và chầm chậm tiến lại. Nàng có vẻ còn ngại ngùng, hất một bên tóc để che bớt một bên nhũ hoa lại, phần bên dưới nàng lấy tay hơi che chắn, nhưng những việc đó có vẻ vô ích vì nãy giờ Triệu Chí Kính đã nhìn đủ những gì hắn muốn thấy rồi.
Doãn Chí Bình ngại ngùng nhìn hắn gật đầu. Hai sư huynh đệ hiểu nhau rồi nên không cần nói gì thêm cả. Doãn Chí Bình thấy Tiểu Long Nữ đứng tần ngần, liền nói:
– Long mụi… phiền mụi đêm nay hãy hầu hạ Triệu sư huynh cho tốt nha. Giờ ta đi…
Chàng nói tới đó định nhỏm dậy thì Triệu Chí Kính ngăn lại:
– Kìa Doãn sự đệ. Đi đâu mà vội. Hãy cùng ta tận hưởng ái ân. Long cô nương chắc cũng muốn như vậy mà… phải không?
Hắn nói xong quay sang nhìn nàng. Tiểu Long Nữ cũng gật đầu. Nàng có vẻ thấy cô độc nếu bị Doãn Chí Bình bỏ lại đây với tên họ Triệu, còn Triệu Chí Kính cũng không tự tin khi nghĩ đến võ công cao cường của nàng. Hắn sợ nếu nàng lỡ may động thủ mà không có Doãn Chí Bình ở đây bảo vệ thì hắn khó toàn mạng. Cảm giác kích thích xen lẫn run sợ làm Triệu Chí Kính thấy hào hứng vô cùng. Thấy Doãn Chí Bình và Tiểu Long Nữ đều tần ngần, Triệu Chí Kính cười nham nhở rồi ngồi dựa lưng ra, nói:
– Vậy thì bần đạo không khách sáo nữa. Mời Long cô nương hãy dùng miệng mà chăm sóc cho dương vật của bần đạo đi!
Tiểu Long Nữ đỏ lựng mặt. Nàng thấy xấu hổ muốn chết đi, nhưng nhìn qua ánh mắt van nài của Doãn Chí Bình thì nàng không đành lòng. Nàng đành cắn răng quỳ xuống trước tên tiểu nhân họ Triệu. Tiểu Long Nữ vén mái tóc ra sau, ngồi vào giữa hai đùi đang dạng rộng của Triệu Chí Kính. Tay nàng bắt đầu nâng lên đỡ nhẹ nhàng lấy dương vật hắn. Nãy giờ nàng thấy dương vật của Triệu Chí Kính khá to, nhưng nhìn ra không rõ, giờ ướm trên tay mới thấy nó quả thực to hơn cả dương vật của Doãn lang.
Bất giác, chẳng đợi ai sai bảo. Bàn tay nàng vuốt ve nhẹ theo chiều dọc để ướm thử. Tay kia nàng vén mớ dương mao của hắn cho nằm rạp xuống. Triệu Chí Kính nãy giờ chắc đã động tình lắm. Nàng vuốt ve xíu thôi mà thấy dương vật hắn dựng đứng, thẳng băng rồi. Nàng say mê nhìn, chốc lại như nhớ ra nhìn mới quay sang nhìn tình lang mình với vẻ đầy ái ngại. Doãn Chí Bình mới đầu quay mặt đi, không nỡ nhìn tình nương mình hầu hạ kẻ khác, nhưng không hiểu sao chàng cũng thấy tò mò, lúc sau cũng nhìn theo chăm chú.
Triệu Chí Kính được Tiểu Long Nữ dùng tay vuốt ve dương vật nên bắt đầu thở phì phò, đầu ngã ngửa. Hắn hối thúc:
– Ôi… thật thoải mái quá. Bàn tay cô nương thật mềm mại… nào… hãy ngậm vào miệng đi!
Hắn nói như ra lệnh, bất giác Tiểu Long Nữ răm rắp nghe theo. Nàng nhỏm mình, cúi đầu há tới, nhưng còn ngại nên chưa dám ngậm lại. Thấy thế Triệu Chí Kính thốc tới làm dương vật căng cứng của hắn chui tọt vào miệng nàng. Tiểu Long Nữ hốt hoảng thì hắn còn kịp nắm lấy đầu nàng cứ thế xốc xốc về phía hạ bộ mình. Triệu Chí Kính làm một hơi năm bảy cái mới chịu buông tay ra. Doãn Chí Bình nóng ruột định đứng lên nhưng hắn đã quay sang trừng mắt nhìn chàng làm chàng không dám động thủ nữa.