Phần 35
Tiểu Lý nghe nàng nói, mơ hồ cũng chẳng hiểu gì bởi những chuyện tình cảm của Quách Tương và Dương Quá thì Tiểu Long Nữ có từng kể sơ cho hắn nghe, nhưng có nhiều chi tiết nàng cũng không kể rõ hết được, thành ra có cái hắn hiểu, có cái thì không. Từ hồi lão Triệu đi tìm vợ con, chỉ còn Tiểu Lý và Tiểu Long Nữ ở với nhau, nhưng cũng không vì thế mà cuộc sống của họ nhàm chán. Cả hai cùng con gái mới sinh của mình sống giữa rừng hoang vắng, mà cuộc sống như trong chốn hồng hoang, hạnh phúc không gì bằng. Mặc dù vậy, Tiểu Long Nữ vẫn rất nhạy cảm. Nàng thấy dường như Tiểu Lý có điều gì chất chứa trong lòng, nên sau đó nàng cũng gặng hỏi. Tiểu Lý cũng thành thực kể.
Tiểu Lý nghe lão Triệu kể chuyện thì đôi lúc chạnh lòng, chợt nhớ thương đến hoàn cảnh của mình. Tiểu Long Nữ ở cùng Tiểu Lý bấy lâu mà chưa từng nghe hắn kể chuyện gia đình nên cũng tò mò lắm. Tiểu Lý kể hắn cũng không có cha. Từ khi sinh ra chỉ biết có mẹ mình thôi, và chỉ có hai mẹ con sống nương tựa với nhau. Tiểu Lý chỉ biết cha mình họ Lý, không nghe mẹ nói cha còn sống hay chết. Bà cũng không đặt tên cho hắn, chỉ gọi hắn là Tiểu Lý, chắc là gọi theo họ của cha mình thôi. Lúc Tiểu Lý lên năm, mẹ hắn qua đời. Hắn được người thân gửi cho lão Thiết mang vào Tuyệt Tình Cốc làm người ở, sau này sơn trang gặp nàng, hắn cùng nhóm người lão Thiết lưu lạc, mãi đến khi gặp Tiểu Long Nữ.
Nghe Tiểu Lý kể xong, Tiểu Long Nữ chợt có đề nghị:
– Hay là ta cùng nhau về bái tế mẫu thân của chàng nhé!
Tiểu Lý chau mày, nói:
– Phu nhân muốn vậy thật sao?
Tiểu Long Nữ gật đầu, nói:
– Chúng ta tuy không có danh là phu thê, nhưng kỳ thực ta cũng ta sinh con cho chàng. Ta cùng Bình Nhi về bái tế mẫu thân chàng, cũng là phải phép vậy.
Tiểu Lý gật đầu. Hắn lại nói:
– Nghĩ cũng đúng! Sẵn tiện chúng ta có thể về chăm sóc mộ phần của bọn lão Thiết. Kể ra, chúng ta rời khỏi Tuyệt Tình Cốc cũng đã lâu rồi.
Nói đến đây, Tiểu Lý chợt nhớ ra gì, liền nói:
– Nếu biết trước như vậy. Lúc lão Triệu nói đi tìm con, chúng ta cùng khởi hành với lão luôn có phải hay hơn không. Dù sao quê nhà của vợ lão cũng gần chỗ chúng ta.
Tiểu Long Nữ nói:
– Cũng do chàng thôi. Phải chi chàng sớm nói cho ta nghe thì tốt biết mấy. Chúng ta đã thân như thế nào rồi, mà giờ vẫn còn giữ chuyện trong lòng.
Tiểu Lý cười, rồi gãi đầu nói:
– Ta… ta cũng không muốn. Nhưng do ta nghĩ, phu nhân không muốn rời khỏi đây thôi.
– Sao chàng lại nghĩ vậy? – Tiểu Long Nữ hỏi.
– Thì tại lão Triệu, và cả con gái của nàng… nếu sau này tìm nàng thì họ cũng quay về đây. Lỡ không thấy nàng… họ sẽ lo lắng. – Tiểu Lý nói.
Tiểu Long Nữ suy nghĩ, rồi nói:
– Doãn Nhi đã cùng Dương Quá đi du sơn ngoạn thuỷ, biết khi nào mới về. Nếu Doãn Nhi muốn tìm ta… ngoại trừ nơi này cũng có thể về Tuyệt Tình Cốc… ta cũng không đi đâu rời khỏi hai nơi ấy. Về phần lão Triệu, dù có tìm được con hay không… chắc lão cũng sớm quay về đây. Chúng ta sợ lão không biết thì cứ để lại phong thư cho lão. Dẫu sao, lúc này Quách cô nương đang ở cạnh bên, chúng ta thì đều muốn tránh mặt nàng ấy, vậy nên ta đi về Tuyệt Tình Cốc lúc này, cũng là ý hay vậy.
Tiểu Lý cho là phải nên cả hai quyết định khăn gói lên đường. Trước khi đi, tối hôm ấy Tiểu Long Nữ không quên một mình trở lại Cổ Mộ. Nàng mang theo giấy bút để ghi lại những chiêu số trong Cửu Âm Chân Kinh mà Vương Trùng Dương khắc trên vách đá. Nàng đề phòng sau này khi cả hai không muốn quay về Chung Nam sơn nữa thì có thể có sách mà tu luyện Cửu Âm Chân Kinh. Xong đâu đó, sáng hôm sau họ mới lên đường sớm.
Thời thế lúc này bên ngoài đang binh quan mã loạn. Đại Tống đang bị bọn Thát Đát mưu toan xâm lược. Sau khi Mông Kha chiến tử ở Tương Dương, Hốt Tất Liệt mất một thời gian cũng giành được quyền Đại Hãn. Hắn ổn định quyền bính xong thì tiếp tục công việc còn đang dang dở của Mông Kha là xâm lược Trung Nguyên. Sức ép lúc này lên thành Tương Dương rất lớn nên gia đình của Quách Tĩnh đều ở đó mà chống giặc. Tiểu Long Nữ không muốn gây sự chú ý nên cùng Tiểu Lý ăn vận hết sức bình thường. Cả hai chỉ mặc áo vải quần thô như dáng của một đôi phu thu quê mùa thực sự, cùng dắt theo một người con gái sơ sinh mà bôn ba chạy giặc.
Thiên hạ loạn lạc, thật khác xa với hoàn cảnh an tịnh bồng lai mà bấy lâu nay Tiểu Long Nữ luôn trải qua nên nàng cũng có đôi chút ngột ngạt. Mới gần đây thôi, so với khoản một năm trước, khi mà nàng cùng Tiểu Lý đi từ hướng Tuyệt Tình Cốc về Chung Nam Sơn, nàng cảm thấy hoàn cảnh loạn lạc hơn nhiều. Dân tình đói khổ, chạy giặc Thát Đát khắp nơi. Dẫu chưa mất giang sơn về tay giặc nhưng nàng thấy đâu đâu trên lãnh thổ Đại Tống cũng đã có bóng dáng của người Mông Cổ rồi. Mặc dù cũng xót xa trước cảnh dân tình, nhưng nghĩ sức mình có hạn, lại thêm đã quyết tâm thoái ẩn, chẳng màng chuyện thiên hạ nên nàng và Tiểu Lý cứ lẳng lặng mà đi trên con đường của mình.
Khi Tiểu Long Nữ và Tiểu Lý đi được khoản 2 ngày đường, hai người ngồi nghỉ chân bên một quán nước dựng tạm bợ bên đường. Cả hai đang ăn mặc khá cơ hàn, mặt mũi trét chút bùn đất để thêm phần thê lương. Họ ngồi co ro một góc nơi quán nước, nhìn chẳng còn ra một nhân vật giang hồ nào hết. Tiểu Long Nữ chẳng lấy làm khó chịu, trái lại nàng còn vui mừng vì hành tung của mình luôn được giữ kín. Lúc nàng cũng Tiểu Lý định rời đi thì từ đâu có hai người cưỡi hai con tuấn mã cùng ghé lại. Họ là một cặp nam nữ. Người nam dáng thô kệch, nhưng cao ráo, nhìn sơ nhân dạng khá quen mắt nhưng nhất thời Tiểu Long Nữ chưa thể nhận ra, nhưng trái lại người nữ kia vận bạch y mỏng manh, vừa ghé tới là nàng đã nhận ra ngay lập tức. Không chỉ có nàng, cả Tiểu Lý cũng tròn mắt. Hắn quay sang nói nhỏ:
– Phu nhân… đó chẳng phải là nữ nhi của người đó sao?
Tiểu Long Nữ tất nhiên nhận ra nữ nhân kia chính là Doãn Nhi, nàng ấy vận bạch y, với kiểu cách y hệt như nàng ngày xưa vậy. Dù nhìn thấy con mình, nhưng Tiểu Long Nữ ra dấu hiệu cho Tiểu Lý im lặng. Thay vì đứng lên rời đi, họ lại ngồi yên đó nghe ngóng.
Doãn Nhi có vẻ chẳng nhận ra mẫu thân mình cũng đang trong quán nước bởi Tiểu Long Nữ thấy nàng luôn bận bịu trò chuyện với tên nam nhân cao lớn kia. Tiểu Long Nữ nghe giọng tên ấy cười, rồi tiếng nói như thể là người Quan Ngoại, chứ chẳng phải là dân sống ở Trung Nguyên. Phải mất ít lâu, Tiểu Long Nữ mới gật gù, nàng buột miệng nói nhỏ:
– … thì ra là hắn… sao hắn lại ở đây?
Tiểu Lý nghe được, liền hỏi:
– Phu nhân biết tên kia sao?
Tiểu Long Nữ chỉ gật đầu, chứ không đáp lời Tiểu Lý. Tên nam nhân kia nàng nhận ra chính là Mã Quan Tá. Tên này trước đây là một trong số người thuộc nhóm cao thủ đi theo phò Hốt Tất Liệt. Dù làm việc cho người Mông Cổ nhưng hắn ít làm việc ác, Dương Quá luôn thân thiết với hắn nhất. Nàng nhớ trước kia khi có việc hắn còn đứng ra bên vực cho nàng và Dương Quá nữa kia. Trải qua mười mấy năm, nàng thấy Mã Quan Tá có hơi già đi, nhưng vóc dáng hắn vẫn còn cao lớn, người trông vạm vỡ khỏe mạnh vô cùng. Hắn vốn là người ở Tây Vực nên mấy chuyện ấy nàng thấy cũng bình thường.
Tiểu Long Nữ nghĩ chắc Mã Quan Tá cũng nghĩ Doãn Nhi chính là nàng. Nàng thấy Doãn Nhi và hắn có vẻ khá thân. Nàng nhìn Doãn Nhi có vẻ thích nói chuyện với hắn và giọng điệu nói chuyện với hắn cũng tỏ ra tình cảm. Tiểu Long Nữ dù hơi thắc mắc nhưng vì không muốn lộ thân phận, e sẽ có rắc rối nên rốt cục chỉ đành lặng lẽ quan sát.
Mã Quan Tá và Doãn Nhi dù không phải là kiểu đang ôm ấp nhau lộ liễu nhưng nhiều khi Tiểu Long Nữ thấy hắn cứ tìm cớ đụng chạm vào người Doãn Nhi, mà Doãn Nhi thì vận bạch y đơn giản, lại chẳng mặc trang phục lót bên trong nên nhiều cái động chạm, dù là vào mông, hay vào vai Doãn Nhi, Tiểu Long Nữ thừa biết hắn đã động được cái gì rồi. Thái độ của Doãn Nhi càng làm cho nàng ngạc nhiên. Nàng thấy nữ nhi của mình không tỏ ra khó chịu, đôi khi lúc Mã Quan Tá động chạm, Doãn Nhi chỉ đơn giản dùng ánh mắt của mình lườm hắn, có khi nàng ấy lại nũng nịu khi Mã Quan Tá cứ rờ rẫm mình mãi chẳng chịu buông. Tiểu Long Nữ nhìn thấy rõ ràng nữ nhi của mình có ý che dấu với xung quanh, mối quan hệ giữa Doãn Nhi và Mã Quan Tá có gì đó hơn mức bình thường.
Tiểu Lý đi theo nàng đã một thời gian, sau này khi thấy Tiểu Long Nữ có những cử chỉ kỳ lạ thì không có ý kiến gì. Lúc Mã Quan Tá và Doãn Nhi rời đi, họ cũng lặng lẽ bám theo phía sau. Mã Quan Tá cùng Doãn Nhi đi ngược hướng với họ, dù đi bằng hai con tuấn mã nhưng họ di chuyển thong thả. Tiểu Long Nữ và Tiểu Lý giờ đều đã có khinh công phi phàm nên việc bám theo họ chẳng lấy gì làm khó khăn. Họ đi đến một thị trấn nhỏ, chỉ đặt một gian tư thất duy nhất trong một khách điếm. Tiểu Lý và Tiểu Long Nữ bám sát theo họ, cả hai vậy là cũng lấy một gian tư thất trong khách điếm nhưng hai gian phòng không nằm sát nhau.
Tiểu Long Nữ dù trong dạ đã có đáp án bằng những gì nàng quan sát, nhưng thực tâm nàng vẫn ngổn ngang trăm mối. Nàng không hiểu vừa qua giữa Doãn Nhi và Dương Quá đã xảy ra chuyện gì để thành ra nông nổi. Doãn Nhi từ nhỏ sống cùng mẹ dưới Đoạn Trường Nhai, khi lớn lên chỉ nhìn thấy Dương Quá đầu tiên, nàng ấy đã quyết tâm thay mẹ để chắp nối mối tình với Dương Quá. Dương Quá thời gian qua chẳng mảy may nghi ngờ, luôn tưởng nàng là Tiểu Long Nữ và yêu thương hết mực, vậy rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Lý vào đến tư thất mà thấy Tiểu Long Nữ vẫn còn bồn chồn lo lắng. Nàng chẳng màng đến Bình Nhi nữa, cứ đi qua đi lại mà ngóng về phía của Doãn Nhi. Tiểu Lý thấy thế mới tự chăm lo cho Bình Nhi mà chẳng phiền đến nàng nữa. Xảy lúc ấy trời cũng tối, không gian của khu khách điếm đang tĩnh lặng chợt lại nghe những tiếng kêu não ruột. Nếu là người thường nghe qua thì nghĩ đó là tiếng mèo kêu, nhưng Tiểu Lý và Tiểu Long Nữ biết đó là tiếng kêu của nữ nhân phát ra khi họ cực khoái lúc giao hoan. Tiếng kêu ấy lại phát ra từ phía phòng của Doãn Nhi. Hai người nhìn nhau, Tiểu Lý đề nghị:
– Bình Nhi dù sao cũng đã ngủ rồi. Hay là ta cùng phu nhân đi thám thính xem thế nào?
Tiểu Long Nữ lúc mới thì gật đầu, sau lại can, nói:
– Thôi… hay là chàng cứ ở đây lo cho con đi. Để ta đi một mình là được!
Tiểu Lý đoán chắc nàng ngại, nên cũng gật đầu:
– Vậy cũng được. Phu nhân xin cẩn thận nhé!
Nói rồi Tiểu Long Nữ mở cửa rồi nhẹ nhàng phi thân về phía trước để lại Tiểu Lý một mình trông coi Bình Nhi. Tiểu Long Nữ nhảy phốc một bước là đến phía trước ngay tư thất của Doãn Nhi và Mã Quan Tá đang trú ngụ. Nàng hạ thấp người, nhìn quanh rồi mở một bên cánh cửa phòng ra ngó vào trong. Cửa sổ vừa mở, một mùi mô hôi nồng nặc xộc ra, cái mùi đặc dị pha lẫn chẳng thể nào lầm được. Bên trong phòng ánh sáng loe loét của cái đèn dầu trên bàn. Tiểu Long Nữ vừa ngó vào là nhận ra thân hình của Mã Quan Tá.
Tên này người quan ngoại, hồi ấy khi gặp hắn lần đầu cùng bọn Kim Luân lúc đến Tuyệt Tình Cốc thì vốc người của hắn đã luôn nổi bật rồi. Tiểu Long Nữ đoán chắc hắn phải cao cỡ tám thước, dáng vẻ thô kệch nhưng vạm vỡ. Tiểu Lý của nàng dáng vẻ cũng chẳng kém ai nhưng nhìn cũng phải thấp hơn Mã Quan Tá một bậc. Hắn lúc này ngồi chễm chệ trên ghế, Tiểu Long Nữ chỉ kịp nhìn tấm lưng trần của hắn thôi. Trong khi đó, Doãn Nhi thì uốn éo đứng trước mặt hắn. Tiểu Long Nữ thấy nữ nhi của mình toàn thân lõa lồ, mình mẩy đượm đầy mồ hôi như Mã Quan Tá. Tiểu Long Nữ nhìn gương mặt con đỏ hồng, đầy vẻ xuân tình chẳng còn thiết gì đến xung quanh.
Doãn Nhi chầm chậm bước đến gần Mã Quan Tá. Nàng ấy nhảy phốc lên ngồi trên đùi hắn, hai chân nàng dang rộng hai bên. Tiểu Long Nữ nhìn từ sau lưng Mã Quan Tá nên chẳng rõ ở phía trước. Nàng chỉ thấy khi Doãn Nhi hạ mình xuống từ từ, nàng ngửa cổ ra vẻ thống khoái lắm. Khắp người Doãn Nhi run lên bần bật, hai tay nàng bấu chặt bên vai, giữ lấy cổ của Mã Quan Tá để làm điểm tựa. Tóc Doãn Nhi xõa bung ra. Nàng ấy vừa ngồi thụp xuống là đã rên rỉ lên, tiếng rên văng vẳng khắp khách điếm thực là tiếng kêu của nàng quả chẳng sai.
Doãn Nhi chủ động nhấp nhô trên vùng hạ thể khi Mã Quan Tá chỉ ngồi yên hưởng thụ. Tiểu Long Nữ nhìn phản ứng của con, nàng thấy Doãn Nhi ra chiều rất khoái cảm. Hai tay nàng trượt tới lui, chỉ còn vùng khuỷu tay tì lên hai bên vai Mã Quan Tá, hông nàng sàng qua sàng lại trên bụng hắn, mắt nàng nhắm lại đê mê. Hết sàng được một lúc lâu, Doãn Nhi ra chiều không chịu nổi ưỡn cong người nhấp mạnh liên tiếp, nàng mê mẩn nhổm lên rồi dập xuống, miệng há ra thở hổn hển, nàng rên rỉ:
– Mã huynh ôi… ta chết mất… dương vật huynh thật to lớn…
Mã Quan Tá chẳng thèm nói năng gì. Hai bàn tay hắn cầm vào hai bầu nhũ hoa của Doãn Nhi theo đà nhún nhảy của nàng. Doãn Nhi hứng tình, hăng hái cứ nhấp nhổm lên xuống, tuy vậy lúc này dường như nàng sắp đến giới hạn nên lực nhún nhảy của nàng yếu dần. Mã Quan Tá chắc cũng hiểu ý, bấy giờ hắn không dùng tay cầm ngay nhũ hoa của Doãn Nhi nữa, thay vào đó hắn ôm lấy nàng. Hai khuỷu tay của Mã Quan Tá đỡ ngay phía dưới khuỷu chân của Doãn Nhi làm hai đùi của nàng dựng lên, hai bắp chân bị gom lại vắt vẻo.
Tiểu Long Nữ thấy Mã Quan Tá kêu lên một tiếng rồi bất thần hắn ngồi xổng dậy, kéo luôn cả thân hình của Doãn Nhi theo. Hai chân Doãn Nhi vắt trên hai cánh tay của hắn, chỉ có phần hạ bộ của hắn và nàng luôn kết nối với nhau. Mã Quan Tá thở hồng hộc, hắn hẩy tới lui làm cái phần dính giữa hai thân hình va vào nhau. Tiểu Long Nữ trông mà không khỏi xót xa. Nữ nhi của nàng giờ chẳng khác nào món đồ chơi trong vòng tay Mã Quan Tá hết. Tên người Tây Vực này thật cao lớn, mạnh mẽ, hắn vừa hẩy hẩy làm dương vật mình ra vào xuân cung Doãn Nhi bên dưới mà hai chân cho thể đi lại thoải mái.
Tội nghiệp Doãn Nhi, nàng cứ rướn cao người lên, hai tay câu lấy cổ Mã Quan Tá như sợ té. Phần trên cả hai dính chặt, phần dưới thì ra vào nhịp nhàng. Tiểu Long Nữ kinh ngạc, cổ họng nàng khô rốc làm cứ nuốt nước miếng liên tục. Hai tấm thân trần truồng trong phòng bóng nhẫy quằn quại mê ly. Mã Quan Tá đi một vòng chán chê thì đặt mông Doãn Nhi lên bàn. Hắn nhóm chân một cái là đã nhỏm cao hơn cả cái bàn. Lúc này, trong ánh sáng lờ mờ, Tiểu Long Nữ mới có dịp mục kích dương vật Mã Quan Tá. Hèn chi nãy giờ hắn và Doãn Nhi giao hoan nhưng Tiểu Long Nữ tuyệt nhiên không nghe những âm thanh phầm phập, thực ra tại dương vật hắn quá to, vào không hết trong người Doãn Nhi nên hai phần hạ thể không tiếp xúc nhau, không phát ra âm thanh đó. Cảm giác của Doãn Nhi lúc này Tiểu Long Nữ có thể thấu hiểu, năm xưa khi nàng còn ở với Công Tôn Chỉ, cũng đã từng thưởng thức niềm đam mê này, cảm giác vừa sung sướng vừa đau thốn không sao quên được.
Tiểu Long Nữ thấy ở trong phòng, Doãn Như cứ nghiến răng lại, đầu óc quay cuồng. Hai chân cô kẹp thật chặt lấy hông Mã Quan Tá. Hắn cũng nhấp điên cuồng làm cái bàn nhỏ bé rung rinh. Rồi phút chốc sau, Mã Quan Tá thở hắt ra. Doãn Nhi lúc ấy trân mình đón nhận thứ gì đó nóng bỏng đang tuôn trào trong thâm cung của mình. Âm đạo nàng co bóp dữ dội. Cả hai đê mê sung sướng ôm chặt lấy nhau như không bao giờ muốn rời ra. Tiểu Long Nữ ở ngoài có thể nhìn thấy chất dịch trắng trào ra chỗ âm vật và dương vật đang tiếp xúc nhau.
Tiểu Long Nữ ở đó quan sát một hồi chỉ còn biết lặng thinh. Nàng bất giác bối rối, chẳng còn biết phải làm gì nữa. Lúc nãy sang đây, Tiểu Long Nữ vốn dĩ định xem tình hình rồi hẹn nữ nhi của mình hỏi chuyện xem phải quấy thế nào, giờ xem chừng chẳng còn thời giờ nữa. Mã Quan Tá nằm úp lên mình Doãn Nhi một lát xong thì nhỏm dậy. Hắn rút dương vật ra làm tinh dịch trắng đục nhiễu nhão hết xuống sàn nhà. Hắn cúi mình, bế thốc cả thân hình nhỏ bé trắng trẻo của Doãn Nhi lên, nàng nằm gọn hết trong vòng tay của hắn. Đôi mắt Doãn Nhi để mê như đã ngủ, Mã Quan Tá cứ thể đỡ nàng ấy lần giường. Tiểu Long Nữ xem đến đoạn ấy thì khép cánh cửa sổ lại, nàng lẳng lặng quay về tư thất theo lối cũ.
Tiểu Lý thấy nàng về phòng liền đến đón. Nhìn vẻ mặt nàng, hắn hỏi:
– Chuyện gì mà phu nhân có vẻ trầm tư vậy?
Tiểu Long Nữ chỉ lắc đầu. Nàng nắm tay Tiểu Lý bất giác vén váy mình lên để Tiểu Lý sờ vào hạ bộ. Tiểu Lý thấy ở đó dâm thuỷ của Tiểu Long Nữ đã chảy lai láng. Hắn hiểu ý vội đỡ lấy nàng, bắt đầu chăm sóc cho nàng.
Tiểu Long Nữ muốn tìm dịp hỏi han Doãn Nhi nhưng mãi vẫn không có. Mã Quan Tá ân ái với Doãn Nhi từ đêm đến cả sáng. Hai người ấy gần như đóng cửa chỉ giao hoan trong phòng chứ không hề đi đâu ra ngoài hết. Tiểu Long Nữ cũng chẳng dám manh động, cũng chỉ ở cạnh bên đó mà canh chừng. May sao đến lúc gần trưa, Tiểu Lý ngó qua thấy Mã Quan Tá mặc quần áo ra ngoài, hình như là để mua thức ăn cho Doãn Nhi. Tiểu Long Nữ thấy có cơ hội bèn chẳng ngần ngại mà lại gần. Nàng đứng ngoài, suy nghĩ chốc lát thì gọi cửa phòng. Ở bên trong, vừa nghe tiếng gõ cửa đã lục đục, có tiếng của Doãn Nhi:
– Mã huynh đã về rồi à? Sao nhanh thế?
Vừa mở cửa ra, Doãn Nhi đã thấy Tiểu Long Nữ lù lù trước cửa. Nàng rất đỗi ngạc nhiên. Bản thân Tiểu Long Nữ cũng ngạc nhiên không kém, mình mẩy của Doãn Nhi ướt đẫm mồ hôi, xiêm áo xộc xệch, nàng ấy đang đứng mà tinh dịch còn nhiễu từng giọt ở dưới chân. Mã Quan Tá đâu chẳng thấy, chỉ thấy mẫu thân làm Doãn Nhi ấp úng:
– Mẫu thân! Sao… sao người lại ở đây?
Doãn Nhi trợn tròn mắt. Tiểu Long Nữ nghiêm mặt, nói:
– Việc ấy ta phải hỏi con mới đúng?
Nói xong nàng điềm nhiên đẩy cửa đi vào. Doãn Nhi vội khép cửa, chạy lại bên mẫu thân của mình. Tiểu Long Nữ nhìn quanh, gian tư thất nồng nặc mùi mồ hôi và tinh khí của nam nhân. Dâm dịch của cả hai tưới ướt khắp nơi, bàn ghế không cái nào còn sạch sẽ hết. Nàng hỏi:
– Sao con lại đi với tên họ Mã kia? Còn Dương Quá đâu rồi?
Doãn Nhi ấp úng:
– Một lời… thật khó phân tỏ cùng mẫu thân…
Tiểu Long Nữ nghe Doãn Nhi nói vậy, cũng cho là phải. Mã Quan Tá đi mua đồ chắc cũng nhanh chóng về, cả hai khó nói chuyện với nhau được lâu. Vậy nên Doãn Nhi hẹn nàng tối hôm nay, nàng chưa có dự định rời khỏi khách điếm này sớm. Cả hai ước hẹn xong thì Doãn Nhi mở cửa cho nàng rời đi, không lâu sau thì Mã Quan Tá quay trở về.
Buổi tối như đã ước hẹn, Tiểu Long Nữ chờ nữ nhi của mình ở một nơi vắng vẻ bên ngoài khách điếm. Nàng chờ ít lâu thì Doãn Nhi đến, nàng ấy cũng chỉ đi có một mình. Thấy vậy, Tiểu Long Nữ liền hỏi:
– Con đi như vậy, tên họ Mã không hỏi gì sao?
Doãn Nhi bẽn lẽn gật đầu, nói:
– Thưa không? Con chỉ nói hắn chờ trong phòng… hắn… cũng không hỏi gì con hết…
Tiểu Long Nữ cũng gật đầu, nàng hỏi tiếp:
– Vậy còn Dương Quá thì sao? Con với hắn… có mâu thuẫn gì sao?
Doãn Nhi lắc đầu. Để Tiểu Long Nữ không thắc mắc lâu hơn nữa. Nàng chủ động kể hết mọi chuyện cho mẫu thân nghe.
Chuyện kể đến từ sau khi nàng và Dương Quá gặp nhau, nàng thay thân phận mẹ mà ở bên hắn, cùng hắn vượt bao hiểm nguy chốn giang hồ. Sau cùng như đã ước hẹn với nhau, hắn cùng nàng quy ẩn giang hồ, ngao du sơn thuỷ. Cuộc sống của cả hai rất vui vẻ, tuy nhiên đời sống tình dục thì nhợt nhạt vô cùng. Dương Quá tuổi đã gần 40, nhiều năm bôn ba giang hồ làm hắn khá mệt mỏi. Ngoại trừ đêm đầu tiên dưới Đoạn Trường Nhai, còn lại sau này hầu như lâu lâu nàng và Dương Quá mới ái ân một lần, mà lần nào cũng vậy, Dương Quá xuất tinh xong là mệt mỏi ngủ khò. Doãn Nhi chưa trãi nhiều sự đời nên xem việc ấy cũng bình thường, đời sống vì vậy mà không nhiều xáo trộn.
Mãi đến lúc khi Doãn Nhi vô tình gặp lại Quách Tương lúc nàng ấy bị nạn. Nghe Quách cô nương kể chuyện, Doãn Nhi không khỏi thương cảm. Lại sẵn nhớ lời mẹ dạy, nàng đã giúp cô ấy nên duyên cùng Dương Quá, sau lần ấy chỉ một tuần trăng, Quách Tương đã thọ thai. Tiểu Long Nữ nghe đến đoạn này thì gật gù:
– Thảo nào, Lý lang cứ nói dạo này nhìn cô nương ta khá lạ… thì ra là do đã thọ thai. Thật là vui mừng cho họ Dương vậy!
Doãn Nhi cũng gượng cười, nhưng mặt không khỏi u sầu. Nàng ấm ức nói:
– Thực tâm con cũng rất vui mừng cho muội ấy, nhưng mẫu thân biết không? Nữ nhi cũng thực buồn tủi. Con ở gần Dương lang đã lâu vậy mà vẫn không kết quả gì, Quách muội đến chưa đầy tuần trăng đã làm cho nhà Dương lang có hậu. Con thấy mình thật vô phúc…
Doãn Nhi thiếu điều muốn nấc lên, nhưng Tiểu Long Nữ lại vỗ về con:
– Thôi con ạ… con cái thì cũng do ý trời hết cả… khó mà cưỡng cầu. Nhưng Dương Quá vẫn thương yêu con nhiều mà… đúng không?
Doãn Nhi gật đầu:
– Huynh ấy vẫn trước sau như một. Tình cảm của huynh ấy chỉ luôn dành nhất nhất cho “cô cô” của huynh ấy mà thôi. Biết chuyện Quách mụi thọ thai, huynh ấy cũng sợ con buồn nên cũng đã an ủi con rất nhiều…
Tiểu Long Nữ gật gù, nói:
– Dương Quá cũng thật tâm lý vậy!
Nàng lại chợt nhớ đến Mã Quan Tá, bèn hỏi:
– Vậy còn tên họ Mã… sao con lại gặp hắn?
Nhắc tới Mã Quan Tá, Tiểu Long Nữ thấy hai má Doãn Nhi hồng lên, nàng kể tiếp.