Phần 41
Đoạn, Doãn Nhi dắt tay Mã Quan Tá, cả hai cùng lõa thể bí mật rời khách điếm, phi thân vào vạt rừng vắng vẻ gần đó để giao hoan cho thoải mái. Mã Quan Tá ra sức mạnh mẽ để mang cho Doãn Nhi những ái ân tột đỉnh. Hai người ái ân hoang dại, không ngừng nghĩ giây phút nào vì biết rằng sau lần này, cả hai lại phải chia cắt một thời gian.
Sớm mai khi Dương Quá thức giấc, hắn chỉ còn thấy Doãn Nhi ở cạnh bên đang lo lắng cho mình. Nàng trách hắn uống rượu quá độ nhưng cũng dùng khăn ướt lau mặt và khắp mình mẩy hắn. Doãn Nhi vừa chăm sóc cho Dương Quá nhưng cũng cố để ngăn không cho tinh dịch mà Mã Quan Tá vừa nãy xuất vào trong xuân cung nàng không bị nhiễu ra. Nàng dù võ công cao nhưng tinh dịch Mã Quan Tá rất nhiều, cứ thế nhiễu thành dòng chạy dọc theo đùi của nàng mà nhiễu xuống đất. Dương Quá vừa tỉnh rượu, say sưa mơ màng, lại được Doãn Nhi chăm sóc nên nhất thời không nhìn thấy tinh dịch đang nhiễu ra từ váy của nàng.
Sau khi Dương Quá thức giấc, mới hỏi Mã Quan Tá như thế nào? Doãn Nhi cho hắn hay là Mã Quan Tá vừa mới sang đây từ biệt nàng. Mã Quan Tá biết Quách Tương đã là thiếp của Dương Quá nên liền đã đưa phong thư Hà Túc Đạo gửi cho nàng, nhờ nàng chuyển lại cho Quách Tương. Dương Quá hoàn toàn không nghĩ ngợi gì nhiều.
Rời khách điếm, phu phụ Dương Quá nhắm hướng Chung Nam sơn đi một mạch hai ngày thì đến nơi. Lúc hội ngộ Quách Tương, Doãn Nhi nói nàng nghe là mình cũng đã hoài thai. Vừa nghe xong thì Quách Tương cũng vui mừng khôn xiết. Doãn Nhi tưởng rằng Quách Tương tấm lòng quảng đại, cũng đang vui cho mình. Nàng đâu hay Quách Tương cũng có tâm sự y chang như nàng. Hai nàng chẳng ai đang mang cốt nhục của Dương Quá hết, nhưng đều mặc cảm là đang lừa dối hắn ta. Nay nghe đối phương sẵn cũng có cốt nhục của Dương Quá rồi thì cảm giác “tội lỗi” của mình vơi đi phần nào, chẳng qua vui mừng thực cũng vì lẽ đơn giản ấy mà thôi. Dương Quá thì thấy hai người vợ của mình đều yêu thương nhau, vui mừng còn không kịp nên chẳng ưu tư lo phiền gì.
Quách Tương nhận được tin Hà Túc Đạo đã mất, nàng nhất thời bần thần. Doãn Nhi đưa nàng phong thư dài mà Hà Túc Đạo đã viết lúc sắp lìa đời. Thư hàm được dán kín nên tình thực những kẻ từng đưa thư như Mã Quan Tá hay Doãn Nhi đều chẳng biết được nội dung. Trong thư Hà Túc Đạo nhắc lại những kỷ niệm ngắn ngủi mà hắn và Quách Tương đã có dịp tương hội với nhau. Hắn dự định quay lại Trung Nguyên tìm nàng nhưng vì gặp nạn đành bỏ mạng, không quên hẹn nàng kiếm sau tái ngộ. Quách Tương như chết lặng trong lòng, nàng tỏ ra buồn vô hạn nhưng không dám khóc, sợ kinh động đến Dương Quá và Doãn Nhi. Nàng lặng lẽ đốt phong thư đi. Khi Dương Quá và Doãn Nhi hỏi, Quách Tương chỉ nhắc lại kỷ niệm về tiếng đàn, về phong thái về võ công của Hà Túc Đạo thôi, dĩ nhiên kỷ niệm về những phút ái ân nồng cháy giữa nàng và Hà Túc Đạo, nàng chỉ biết giữ kín cho mình.
Dương Quá, Doãn Nhi và Quách Tương trong thời gian này hoàn toàn ẩn cư nơi Cổ Mộ. Một mình Dương Quá không thể lo lắng cùng lúc cho hai người phu nhân nên hắn đã tìm thêm mấy người thị nữ. Từ nay, những thị nữ này sẽ vừa chăm non dọn dẹp Cổ Mộ, cũng vừa chăm sóc cho thai kỳ của Quách Tương và Doãn Nhi. Nhờ có người ở nên trong Cổ Mộ không gian không còn u ám nữa mà trở nên vui vẻ ấm cúng. Thời gian này có lẽ là những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Dương Quá. Chỉ sợ rằng như cổ nhân đã nói, cảnh đẹp thường không thể lâu bền mà thôi.
Lại nói về Tiểu Long Nữ, sau chuyến hành trình dài cùng Tiểu Lý, cuối cùng nàng cũng về đến Tuyệt Tình Cốc. Tuy nhiên, trong Thuỷ Tiên sơn trang lúc này đã hoang tàng nên nhất thời giờ muốn gầy dựng lại cũng tốn một khoản thời gian. Nàng cùng Tiểu Lý trú tạm nơi khách điếm ở bên ngoài cốc, lại cậy nhờ vú nuôi chăm sóc tạm cho Bình Nhi để cả hai dễ bề đi lại. Sau khi tạm thời ổn định, nàng lấy số tiền vàng trong mật thất để thuê người sửa sang lại sơn trang làm nơi trú ngụ, nàng cùng Tiểu Lý liền tìm đến nhà cũ của hắn mà viếng mộ mẫu thân. Cùng Tiểu Long Nữ đi trên đoạn đường quê về nhà cũ, lòng Tiểu Lý không khỏi bùi ngùi xúc động. Hắn kể cho nàng nghe năm ấy nhà hắn rất nghèo, mẹ hắn thì bệnh tật liên miên không thể nuôi hắn mới gửi nhờ lão Thiết mang vào Tuyệt Tình cốc. Tiểu Long Nữ hỏi Tiểu Lý cha hắn là ai thì bản thân Tiểu Lý cũng không biết. Hắn từng nghe mẹ mình nói cha hắn là thư sinh mang họ Lý. Tiểu Lý không trách cha mình không lo lắng cho mẹ con hắn, hắn đoán rằng phụ thân hắn chắc cũng có điều chi khó nói mà thôi. Hai người đang nói chuyện khi vừa đến mộ mẹ Tiểu Lý thì thấy cảnh kinh ngạc. Nơi ấy đang có hương hoa bày biện tươm tất, lại có một người đang quỳ tế bái rất thành khẩn. Hai người lại gần thì nhanh chóng nhận ra người đang tế bái bên mộ là lão Triệu. Cả ba nhận ra nhau, không khỏi kinh ngạc. Lão Triệu nhìn Tiểu Lý một lượt rồi hỏi:
– Vậy ra, người trong mộ là mẹ ngươi sao?
Tiểu Lý gật đầu, cũng không khỏi ngạc nhiên hỏi lại:
– Lão nói về quê tìm lại vợ con, sao lại ở đây?
Lão Triệu khóc ròng, nói:
– Nàng đây… ta không ngờ nàng đã mất lâu rồi… ta thực là hối hận…
Ở bên mộ, ba người cùng ngồi xuống hàn huyên. Tiểu Lý thực không ngờ người thiếu nữ năm xưa trong câu chuyện lão Triệu đã kể, chính lại là mẹ của mình. Hắn hỏi lại:
– Nhưng sao mẫu thân luôn nói… phu quân mình là thư sinh mang họ Lý?
Lão Triệu cúi đầu, bày tỏ:
– Ấy là do ta. Năm ấy, vì sợ nàng biết ta là đạo sĩ, khi cần kíp lại đến đạo quán tìm ta thì hỏng việc nên ta mới nói dối nàng mình là thư sinh và mang họ Lý.
Lão Triệu im lặng thở dài, nhưng lại ngửa cổ cười vang:
– Ôi… nếu thực mọi chuyện như vậy thì ông trời cũng không bạc đãi Triệu Chí Kính này. Rốt cục ta đã có một hài nhi, nó bây giờ lại là một trang nam tử cao lớn như vầy rồi.
Tiểu Lý mắt ngấn lệ, vội quỳ xuống kêu lên:
– PHỤ THÂN!
Lão Triệu vội vàng đỡ hắn đứng lên, nói:
– Hài nhi… xin hãy đứng lên… phụ thân thực vui mừng lắm vậy!
Chứng kiến phụ tử lão Triệu và Tiểu Lý gặp nhau, Tiểu Long Nữ đứng cạnh bên cũng không khỏi bùi ngùi xúc động. Tiểu Lý quay sang nói với nàng:
– Phu nhân… ôi phu nhân! Vậy là bấy lâu nay ta đã ở cạnh phụ thân mình mà không hay biết.
Tiểu Long Nữ mặt hơi đỏ lên, miễn cưỡng nói:
– Ta xin chúc mừng phụ tử chàng!
Tiểu Long Nữ thấy hơi ngại ngùng vì trước nay nàng đều đã ân ái cả với lão Triệu và Tiểu Lý, bản thân nàng đã cùng giao hoan với cả hai cha con ruột mà không hề hay biết. Tiểu Long Nữ cứ suy tư, nhưng Tiểu Lý thì vui mừng, cứ nói luôn miệng:
– À… vậy là từ nay Bình Nhi phải gọi người là “gia gia” mới đúng.
Lão Triệu vuốt râu, cười nói:
– Đúng là duyên số… hèn chi trước nay ta đã luôn rất quý mến Bình Nhi…
– Thưa vâng… chính phụ thân còn đã đặt tên cho nội tôn của mình nữa! – Tiểu Lý nói thêm.
Tiểu Lý ngó qua thấy Tiểu Long Nữ hãy còn ngại ngùng, nhưng chẳng hỏi hang gì nàng. Sau đó nàng cùng Tiểu Lý đã đưa lão Triệu về, hội ngộ với Bình Nhi. Bình Nhi dù đã có nhũ mẫu chăm sóc nhưng nhất nhất lão Triệu vẫn dành phần ấy cho mình. Lão tỏ ra rất yêu quý đứa cháu gái này. Ai nấy cũng đều vui mừng, chỉ có Tiểu Long Nữ là ưu tư mà thôi. Tiểu Lý thấy, mới lại gần bên nàng, âu yếm hỏi:
– Phu nhân! Nàng lại cho điều chi lo nghĩ chăng?
Tiểu Long Nữ thở dài nói:
– Ta thực giờ không biết phải gọi lão Triệu thế nào nữa. Kể ra nếu lão là phụ thân chàng thì ta há phải gọi lão là “lão gia” ư… rồi… sau này sẽ ra sao?
Tiểu Lý cười, nói:
– Ha ha ha… thì ra nàng ưu tư việc đó ư. Nàng sao mau quên quá, trước đây ta và phụ thân đã chẳng phải nói, chúng ta rốt cục cũng chỉ là những “hạ nhân” của nàng… được hầu hạ nàng đã là phúc của phụ tử ta rồi. Dù chúng ta đã nhận nhau, nhưng ta nghĩ mọi chuyện vẫn không thay đổi… nàng muốn gọi phụ thân ta là gì cũng được mà…
Tiểu Long Nữ cũng cười, nhìn Tiểu Lý nói:
– Chàng cũng hay mau quên quá đó! Chẳng phải vừa rồi chính chàng cũng đã cậy nhờ ta thọ thai rồi sinh con dùm cho phụ thân của chàng đó sao?
Tiểu Lý chợt ngớ ra, rồi nói:
– Ừ nhĩ! Nếu như vậy, hài nhi mà nàng sinh ra đó… sẽ là đệ hoặc là muội của ta sao… vậy là ta sẽ có tiểu đệ, hoặc tiểu muội đó sao… vậy thật còn vui gì bằng!
Tiểu Long Nữ nhéo hông hắn, nói:
– Ôi… chàng thực có những ý nghĩ kỳ cục!
Tiểu Lý nắm tay nàng, nói:
– Ta nói thực đó phu nhân. Thực tâm ta mong rằng mối quan hệ giữa chúng ta sẽ không thay đổi. Nàng vẫn hãy để phụ thân được hoan ái cùng nàng. Phụ thân thời trẻ đã lăng lộn và khổ đau nhiều… giờ lão đã từng tuổi này rồi… cũng nên có cuộc sống an lạc, thoải mái…
Tiểu Long Nữ gật đầu:
– Thôi được rồi… dù sao mọi chuyện cũng đã lỡ… ta không nghe theo chàng thì còn biết làm sao nữa. Nhưng ta chỉ sợ… chúng ta không ngại… mà phụ thân chàng sẽ ngại thôi…
Tiểu Lý cũng ngẫm nghĩ, rồi nói:
– Chúng ta cứ để mọi chuyện tự nhiên thôi vậy.
Tiểu Long Nữ lại nói:
– Từ rày, ta phải đổi lại gọi chàng là Triệu lang rồi!
Tiểu Lý như nhớ ra gì, liền nói:
– Ừ nhỉ… ta thực mang họ Triệu cơ mà. Nhưng ta vẫn chưa có tên, ta lại phải nhờ phụ thân đặt tên cho ta thôi.
Tiểu Lý vui mừng như đứa trẻ, lập tức chạy đi tìm lão Triệu, nhờ lão đặt tên cho mình. Lão Triệu suy nghĩ rồi gọi tên con mình là Hoàn Phúc… là Triệu Hoàn Phúc, ý nghĩa là hạnh phúc tưởng mất đi rồi còn tìm lại được. Tiểu Long Nữ cũng cho là tên hay, từ nay nàng sẽ gọi hắn là Triệu lang. Tiểu Long Nữ nghĩ mọi chuyện thực đều do trời xanh sắp đặt. Nàng chẳng ngờ đi một vòng lớn cuối cùng nàng vô tình lúc đầu thì làm vợ của Doãn Chí Bình, đến về sau lại là con dâu của Triệu Chí Kính… đều là người của phái Toàn Chân hết cả. Nhưng dẫu sao đi chăng nữa khi chứng kiến gia đình của Triệu lang mình trùng phùng, nàng thực tâm cũng vui mừng khôn xiết.
Triệu Hoàn Phúc giữa đúng lời hứa. Lúc sau, Tiểu long Nữ thấy phụ tử của hắn nói gì với nhau không biết, nhưng liền mấy đêm sau thì lão Triệu đã cùng hắn với nàng hoan ái với nhau như xưa. Bình Nhi đã có nhũ mẫu chăm sóc hằng đêm nên ba người có thể thoải mái ái ân với nhau. Theo Triệu Hoàn Phúc nói, dù sao đi chăng nữa, hắn không muốn mối quan hệ giữa ba người thay đổi, vẫn tiếp tục cũng sống vui vẻ hoan lạc bên nhau như hồi còn ở căn nhà tranh gần bên Trùng Dương Cung. Lão Triệu vui mừng khôn xiết, lại thấy con mình hiếu thảo, thêm vui mừng khi con mình hiện tại đang có một “phu nhân” tuyệt vời như Tiểu Long Nữ thì còn điều gì hạnh phúc bằng. Lão thường nói:
– Năm xưa, thực lòng ta cũng hay ganh tỵ với Doãn sư đệ vì đã chiếm hữu được một mỹ nhân như Tiểu Long Nữ… giờ đây vật đổi sao dời… lại khiến cho nàng về với phụ tử của ta… thực là ông trời với ta không bạc vậy!
Những khi nghe lão nói vậy, nàng chỉ biết lắc đầu không biết nói gì. Triệu Hoàn Phúc dùng tiền vàng xây dựng lại sơn trang mới trong Tuyệt Tình Cốc, cùng gầy dựng lại cuộc sống như trước kia. Cả gia đình họ Triệu đều võ công cao cường nên lúc ấy chẳng sợ bọn tiểu tốt nào đến quấy phá nữa cả. Thuỷ Tiên Sơn Trang ngày trước giờ đã thành Triệu Gia Trang. Lão Triệu phụ trách quản lý gia nhân, coi sóc nhà cửa trong khi ấy Triệu Hoàn Phúc và Tiểu Long Nữ ẩn thân nơi mật thất, toàn tâm tu luyện Cửu Âm Chân Kinh.
Thời gian trôi qua, sau một năm thì lần lượt Quách Tương và Doãn Nhi cũng hạ sinh. Hai người đều sinh cho Dương Quá hai đứa con trai kháu khỉnh. Hai hài tử này chẳng biết giống ai nhưng vóc dáng khi sinh ra đều cao ráo, háu ăn và rất khỏe mạnh. Quách Tương sinh trước, về sau lại cùng bọn thị nữ giúp Doãn Nhi sinh con. Dương Quá rất đỗi vui mừng, nhưng hắn đâu biết trong tâm tư hai vị phu nhân của hắn đều đã thay đổi.
Quách Tương luôn đau đáu nỗi niềm vì đã lừa dối Dương Quá, sinh cho hắn đứa con mà không phải là con của hắn. Nàng đang đau buồn chẳng biết định lẽ nào thì thời may lại thấy Doãn Nhi cũng mang thai. Nàng cho rằng đó là do ông trời đã giúp mình bớt đi tội lỗi nên thực tâm nàng rất mực yêu thương Doãn Nhi bởi nàng luôn nghĩ chỉ có đứa nhỏ mà Doãn Nhi sinh ra mới thực là con của Dương Quá… trùng hợp thay… Doãn Nhi không hẹn mà gặp cũng lại có những suy tư y hệt như Quách Tương vậy. Hai nàng lại đều thấy Dương Quá cùng yêu thương đối phương như nhau, không thiên lệch chút nào nên tâm trạng đều được bớt đi phần tội lỗi. Sau khi sinh con một thời gian, sau khi sức khỏe hoàn toàn hồi phục, cả hai lại lặng lẽ bỏ đi gần cùng lúc mà không để lại thư tín gì.
Dương Quá đang sống trong hạnh phúc thì lại bàng hoàng nhận tin dữ. Hắn không biết vì lý do gì mà hai vị phu nhân của mình đột ngột rời bỏ hắn trong cùng một đêm. Dương Quá để lại hai đứa con cho bọn thị nữ ở trong Cổ Mộ chăm sóc, riêng mình thì đi khắp nơi, lần này không phải vì “Tiểu Long Nữ” không thôi mà còn tìm Quách Tương nữa.
Trong những năm nay ấy, cũng là khi Hốt Tất Liệt đã đổi tên Mông Cổ là Đại Nguyên và quyết tâm nghiền nát thành Tương Dương hoàn thành giấc mơ chinh phục Trung Nguyên. Nhóm cao thủ đại chiến Tương Dương năm xưa đều đã già, một số thì tản mác đi hết, cuối cùng chỉ còn gia đình Quách Tĩnh vẫn trước sau trấn thủ, bảo vệ cho một dãi giang sơn phía nam. Cả gia đình họ Quách đều ở Tương Dương để chống giặc, duy chỉ có mỗi Quách Tương là lưu lạc không biết tông tích mà thôi.
Khi Bình Nhi được 5 tuổi, cũng là lúc quân Nguyên công hạ thành Tương Dương. Cả nhà họ Quách cùng tử tận. Dương Quá khi biết tin cũng hết lòng giúp sức cho Quách Tĩnh, chàng thậm chí còn cho Quách bá bá của mình mượn cả thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm mà chàng luôn yêu quý, nhưng cũng không thay đổi nổi tình hình. Quách Tĩnh và Hoàng Dung chiến tử nhưng cũng kịp làm một đôi đao kiếm, ẩn dấu bí cắp võ học trong ấy, mong lưu truyền đến đời sau, tìm được người tài giúp cho thiện hạ.
Dương Quá sau đấy từng gặp lại Quách Tương khi nàng đang lang bạt giang hồ. Hắn giao thanh kiếm Ỷ Thiên cho nàng, như của hồi môn mà cha nàng đã trao tặng. Thời gian dần trôi khiến Quách Tương không còn ngại ngùng mà kể rõ đầu đuôi cho Dương Quá nghe. Hắn nghe xong thì thấu hiểu, nhưng cũng muôn phần đau khổ. Lúc ấy, Dương Quá mới thôi không tìm Quách Tương nữa mà chỉ đi tìm “Cô cô” của mình. Dương Quá từ dạo ấy hoàn toàn tuyệt tích. Thanh đao Đồ Long mà hắn giữ cũng thất lạc theo, sau này gây bao sóng gió trên chốn giang hồ. Quách Tương giữ được bảo kiếm Ỷ Thiên. Về sau nàng xuất gia đi tu, đến năm 40 tuổi thì lên núi Nga Mi lập ra môn hộ mới, gọi là Phái Nga Mi.
Tiểu Long Nữ ẩn cư ở Triệu Gia Trang tại Tuyệt Tình Cốc sống cuộc đời thanh nhàn. Mặc dù nàng vẫn hay hoan ái với hai phụ tử lão Triệu nhưng trái với sự trông đợi của Triệu Hoàn Phúc, sau đấy nàng vẫn không thể thọ thai thêm. Dù dung mạo vẫn như thiếu nữ đôi mươi nhưng thực chất lúc này Tiểu Long Nữ đã ngoài tứ tuần, đã vào thời kỳ mãn kinh nên chuyện sanh nở không thể nào có được. Tuy vậy, họ Triệu không lấy đó làm buồn mà càng thoải mái hơn. Cả nhà họ Triệu đúng thực sống trong cảnh hoan lạc. Bình Nhi ngày càng lớn khôn, những người lớn trong nhà không thể mãi giữ cảnh lõa thể như xưa nên chỉ vào mật thất giao hoan bí mật với nhau. Đến khi Bình Nhi được 10 tuổi thì lão Triệu qua đời do tuổi già. Triệu Hoàn Phúc dù đau buồn nhưng cũng rất vui vì đến đoạn cuối cuộc đời của lão Triệu, hai phụ tử họ đã có cơ hội nhận mặt nhau và cùng có những ngày tháng hạnh phúc.