Phần 45
Vô Kỵ trong phòng bước ra thấy Triệu Minh đang đứng đợi mình thì ngạc nhiên vô cùng. Chàng cố làm vẻ tự nhiên mà hỏi nàng:
– Triệu cô nương có chi dạy bảo?
Triệu Minh không trả lời mà lại hỏi lại chàng:
– Công tử có rảnh không? Hai ta tìm một chỗ nào đó đàm đạo.
Vô Kỵ gật đầu một cái là Triệu Minh kéo chàng đi tới một quán nước nhỏ, khuất trong góc đường liền. Triệu Minh không nói ngay lý do nàng đi tìm Vô Kỵ mà nàng lại đưa chàng tới một quán vắng làm trong lòng chàng phập phồng, không yên. Kế hoạch cứu các vị anh hùng chính phái đang tiến hành hay đã bị nàng chặn bắt rồi? Nàng tới đây để trách khứ chàng chăng? Nhưng chàng thấy nàng không lộ vẻ gì là trầm trọng hay tức giận thì chàng hơi yên tâm mà đi theo nàng. Chàng liếc thấy mặt nàng tươi vui, hai má đỏ hồng, đôi môi mím lại như đang mỉm cười, hai mép cong lên như đang làm nũng trông dễ thương quá. Nàng như là một cô gái mới được người tình thưởng cho một cái hôn, phơi phới xuân tình.
Ngồi vào bàn xong là Triệu Minh kêu đem ra một lọ rượu Mỹ Nương và một dĩa thịt xào nấm. Vô Kỵ cười gợi chuyện:
– Chắc ngày thường cô không ăn uống đạm bạc như vậy đâu.
Triệu Minh mỉm cười nói:
– Hôm nay tôi không mời công tử ăn một buổi đại tiệc mà chỉ muốn ngồi nhắp rượu nói chuyện chơi với công tử một vài câu lông bông mà thôi.
Vô Kỵ hỏi nàng:
– Sao cô biết tôi ở đây mà tới tìm tôi? Thám tử của cô làm việc thật là nhanh chóng và có hiệu quả lắm.
Triệu Minh cười, nói nửa chừng:
– Tôi có người khắp nơi, việc gì tôi cũng biết…
Vô Kỵ nghe hơi dội lòng. Chàng sửa giọng nghiêm trang nói với Triệu Minh:
– Triệu cô nương đừng nên quá tự tin. Tôi thật ra đang lo lắng cho cô đó.
Triệu Minh nhướng mắt lên:
– Thế à… Công tử lo cho tôi cái gì?
Vô Kỵ nhìn thẳng vào mắt nàng, nói thật lòng mình:
– Vi Bức vương hành động rất là quái dị. Hôm qua ông ta dọa nạt cô như vậy, cô đừng nên xem thường. Tôi không muốn thấy cô bị vạch chém vào mặt.
Triệu Minh cười phá lên:
– Thế ra chung quy là công tử không muốn tôi phá hủy dung nhan của Chu cô nương thôi chứ gì?
Vô Kỵ vội bào chữa:
– Tôi quả tình không có ý đó.
Triêu Minh nheo mắt hỉnh mũi mà nói:
– Chu cô nương đẹp như tiên, tôi đây là con gái mà còn muốn mê nữa là. Nàng ta mà trở nên xấu xí, chắc sẽ có nhiều người buồn nẫu ruột…
Rồi nàng nhìn vào thẳng vào mắt Vô Kỵ, đôi môi cong lên như diễu cợt:
– Công tử có thấy là Chu cô nương rất là xinh đẹp không?
Vô Kỵ đang lúng túng không biết trả lời ra sao thì Triệu Minh hỏi tới một câu nữa làm chàng chới với:
– Tôi hỏi thật công tử nhé. Trong lòng công tử lúc nào cũng muốn Chu cô nương làm giáo chủ phu nhân phải không?