Phần 68
Trên rừng, Vô Kỵ vận sức vào tay, dùng chưởng lực đốn ngã luôn gần hai mươi thân cây. Xong, chàng cột chúng vào từng bó, ba cây vào một, mà kéo về.
Gần tới nơi thì chàng thấy từ đằng xa một thân người to lớn vạm vỡ đang nằm gục dưới đất. Chàng kinh hãi, biết ngay đó là Tạ Tốn. Chàng vội vã chạy đến thì thấy Tạ Tốn nằm bất động, mặt úp xuống đất, sau ót của ông có năm lỗ thủng, máu đỏ rỉ ra không ngớt. Tay chàng run run sờ lên chỗ máu me đó thì mới hay là năm lỗ thủng chưa đâm sâu vào óc, may mà chỉ làm rạn nứt miếng xương sọ mà thôi. Thương tích này, tuy trầm trọng, nhưng chưa đến nỗi làm chết người. Vì quả nhiên là Tạ Tốn đang hôn mê, hơi thở yếu ớt.
Chàng thừ người nhìn năm lỗ thủng sau ót của Tạ Tốn mà phân vân suy nghĩ không biết ai mà có thể ra tay một cách khủng khiếp như vậy. Vết thương cho thấy chắc chắn là ông bị năm ngón tay của hung thủ đâm vào rồi. Ngón đòn này thật là bá đạo, chàng chưa hề trông thấy bao giờ. Và cũng chưa hề nghe nói đến một thế võ ác độc như vậy lần nào cả. Rõ ràng là một thượng tầng công phu, hiếm có trên đời, hành sử bởi một cao thủ võ lâm cực kỳ mạnh bạo. Bị bấm lủng sọ một cách ghê gớm như thế, đủ năm lỗ, mà Tạ Tốn chưa chết thì một là vì ông có một cái sọ thật là cứng, hai là hung thủ chưa có đủ công lực để đâm thủng sâu vào cho vỡ đầu.
Tới đó, Vô Kỵ chợt giật thót mình – Chỉ Nhược! Nàng có bị gia hại hay không? Chàng liền đứng lên nhìn chung quanh mà tìm kiếm. Khi phóng mắt nhìn ra xa, nơi bãi biển, thì chàng đã thấy một con tàu lớn với nhiều người lố nhố đi lại. Những người đó rõ ràng là những binh lính nhà Nguyên. Kinh hãi, chàng phóng người chạy về thì gặp Chỉ Nhược đang ngồi quay lưng trên một thân cây. Chàng vừa mừng rỡ, vừa lo lắng, tiến tới nắm lấy vai nàng:
– Chỉ Nhược, em có sao không?
Chỉ Nhược quay lại, mặt nàng có vẻ bần thần, ngơ ngơ thì Vô Kỵ hỏi thêm:
– Em có bị gì không vậy?
Chỉ Nhược áp úng, ngập ngừng trả lời:
– Không… Không… Em…
Vô Kỵ nghe vậy liền nói:
– Quân Mông Cổ đã đến rồi, chúng ta sẵn sàng đối phó đi.
Chỉ Nhược nghe thế thì mặt nàng tái nhợt đi. Vô Kỵ phải trấn an nàng:
– Chúng nó đã nặng tay hãm hại nghĩa phụ rồi. Nhưng có anh đây, em đừng sợ.
Chàng vừa nói tới đó thì một tiếng oang oang đã vang lên:
– Trương giáo chủ! Tạ lão tiền bối! Chu cô nương! Mấy người có ở đây không?
Nghe chúng kêu la như vậy, Chỉ Nhược nắm ngay lấy tay chàng mà kéo xuống, như tìm một sự che chở mà hình như cũng muốn chàng im lặng trốn đi. Tiếng kêu lại vang lên một vài lần nữa. Vô Kỵ lắc đầu nhìn nàng ra chiều đừng lo, đoạn chàng lớn tiếng trả lời:
– Có chúng ta đây!
Nói xong chàng nắm tay Chỉ Nhược đi xuống bãi. Tên thuyền trưởng liền lên bờ, cung kính cúi chào Vô Kỵ rồi mừng rỡ nói:
– Tiện hạ xin kính chào Trương giáo chủ và cô nương. Chúng tôi được quận chúa phái đi tìm cho ra giáo chủ để rước về đất liền, nay gặp được rồi thật là may mắn. Thế còn Tạ lão tiền bối và một cô nương nữa đâu, xin cho phép tiện nhân được gặp mặt.
Vô Kỵ thầm nghĩ:
– “Tên này nói láo hay thật. Nếu chúng nó không ra tay hãm hại nghĩa phụ thì còn ai vào đây nữa. Vậy mà còn giả bộ thăm hỏi.”
Vô Kỵ liền nói:
– Đây là Chu cô nương, còn Linh Nhi thì đã bị một ác nhân hạ sát mà qua đời nhiều ngày trước rồi.
Rồi chàng nói thêm, mắt nhìn tên ta như để dò hỏi:
– Nghĩa phụ tôi vừa mới bị một ác nhân khác ám toán, đang bị trọng thương nên không ra đây được.
Tên thuyền trưởng nghe thế thì kinh hãi:
– Ai mà dám vọng động làm cái chuyện ghê gớm như thế. Xin giáo chủ cho tiện nhân rước lão tiền bối lên tàu chữa trị, rồi xin kính mời giáo chủ cùng Chu cô nương theo tiện nhân về lục địa luôn.
Thấy tên ta đóng kịch tài như thế thì chàng cười mũi một cái.
Chỉ Nhược vội kéo Vô Kỵ ra xa rồi ngần ngại nói với chàng:
– Đại ca, những tên giặc này không phải là người lành đâu. Chúng đã do Triệu cô nương phái đến thì chắc chúng có gian mưu gì đó mà thôi. Mình đừng theo chúng nữa.
Vô Kỵ bèn nói:
– Thứ nhất, nghĩa phụ đang bị trọng thương, cần phải có thuốc săn sóc ngay. Thứ nhì, ta cứ tùy tiện theo chúng về đất liền, khỏi cần phải đóng tàu bè nữa. Miễn là chúng ta lo dự phòng cẩn mật thì chúng không làm gì được. Em cứ sửa soạn lên đường đi. Còn anh sẽ đưa nghĩa phụ lên tàu. Em nhớ là lúc nào cũng đi theo sát bên anh. Để coi Triệu cô nương phen này còn có quỷ kế gì.
Chỉ Nhược cực chẳng đã đành nghe lời chàng.
Vô Kỵ đi tới tên thuyền trưởng mà nói:
– Được rồi, chúng ta sẽ đi với ngươi. Nhưng bây giờ hãy đưa nghĩa phụ ta lên tàu trước đã.
Tên thuyền trưởng mừng rỡ, hạ lệnh cho ba bốn tên lính theo Vô Kỵ giúp chàng đưa Tạ Tốn lên tàu. Chỉ Nhược sửa soạn xong cũng đi theo. Hai người tới viếng mộ của Linh Nhi lần cuối rồi lên tàu đi luôn.
Sau đó, lênh đênh trên mặt biển một ngày, mọi người đã tới đất liền trong đêm thứ hai. Trong những ngày đó, Vô Kỵ các người được tên thuyền trưởng Mông Cổ đối đãi rất là cung kính, trọng hậu. Thế nhưng chàng bảo Chỉ Nhược lúc nào cũng đề cao cảnh giác, giữ mình cẩn thận nên vì biết kẻ ác thủ đã ra tay đâm thủng năm lỗ sau ót Tạ Tốn cũng có mặt trên con tàu này thôi. Vậy mà trong suốt cuộc hành trình không có chuyện gì xảy ra.
Đáp bến giữa lúc đêm khuya thanh vắng rồi, tên thuyền trưởng bèn thưa với Vô Kỵ:
– Xin kính mời giáo chủ ghé thăm vương phủ, quận chúa đã có lời dặn từ trước rồi.
Chỉ muốn đi ngay khỏi chỗ này mà tìm quần hùng Minh giáo, Vô Kỵ nhìn ra màn đêm mà từ chối:
– Ngươi hãy nói lại là chúng ta rất cảm ơn sự cứu giúp của Triệu cô nương. Nhưng chúng ta phải có việc rất gấp cần phải đi ngay nên không thể gặp cô ta được.
Nói như vậy mà tự dưng không hiểu tại sao, trong thâm tâm, chàng lại thầm mong muốn được thấy mặt nàng, ôm lấy nàng. Rồi những hình ảnh ái ân âu yếm giữa hai người lại hiện lên trong đầu. Nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp như hoa, thân hình nóng bỏng như núi lửa của Triệu Minh là chàng cảm thấy bồi hồi, rộn rã. Chàng liếc nhìn Chỉ Nhược một cái thật nhanh, nhận ra là tuy Chỉ Nhược đã cùng chàng làm tình mê mỏi nhiều lần, nhưng Triệu Minh cũng là người đã khiến cho chàng mê say, day dứt. Chưa một lần nào làm tình với Triệu Minh, chưa một lần nào khám phá vào động thiên thai, nhưng chàng thấy rõ là những lần ôm nhau trần truồng, sờ vú mó chim, hôn môi nút lưỡi, bú cu sục củ, giữa chàng và Triệu Minh đã là những lúc khoái lạc nhất trên trần đời. Triệu Minh, với khuôn mặt xinh đẹp, với bộ ngực khiêu dục, với thân người hấp dẫn, quả nhiên là người con gái đã đưa đến cho chàng những cơn sung sướng ngập lửa, cháy tình.
Nhưng rồi nghĩ tới lòng dạ độc ác, tàn nhẫn của nàng là lòng chàng nguội lạnh ngay. Mặt chàng đang mơ say, đằm thắm thì hình ảnh Linh Nhi nằm gục chết thảm thương trên tay chàng với vết đâm thủng ngực hiện lên trong tâm trí. Mắt chàng liền biến đổi, trở nên lầm lì, chai cứng. Làm sao mà đối diện với Triệu Minh cho được? Chàng lại sợ là chàng sẽ nóng giận ra tay giết nàng để trả thù cho Linh Nhi ngay lập tức nên chàng không muốn (hay không dám?) Gặp nàng trong lúc này nữa.
Từ chối không muốn đi gặp Triệu Minh xong, chàng cầm cái nến soi đường tiến tới nơi Tạ Tốn đang nằm đắp chăn thiêm thiếp mà nhẹ nhàng, cẩn thận đỡ ông lên. Bỏ mặc tên thuyền trưởng ngẩn ngơ đứng há hốc miệng.
Bất ngờ, dưới bóng tối lờ mờ của cây đèn cầy, trong chăn có một bàn tay thò ra mà nắm chặt luôn lấy cườm tay của chàng. Đồng thời, một luồng khí lạnh căm ào ạt chuyền sang người chàng như thác lũ, sóng cồn. Chàng vừa giật mình kinh hãi thì trên lưng đã bị đánh liền hai phát chưởng kinh hồn khiến người chàng lạnh run, bung ngửa người ra sau. Cái nến trong tay chàng bắn tung lên, văng ra xa tới tận góc phòng. Chàng nhận ra ngay cái khí lạnh vô song từ cườm tay và phát chưởng trên lưng chính là Huyền Minh chân khí của hai lão Hạt Bút Ông và Lộc Trượng Khách chứ không sai. Hai lão bí mật trốn trên thuyền mấy ngày nay mà chàng không hề biết.
Bị đánh lén như vậy, chàng vừa thoáng lo nghĩ tới sự hiểm nguy của Tạ Tốn, nghĩa phụ của chàng, và Chỉ Nhược, người yêu của chàng, thì chàng đã ngã gục xuống, mê đi, không còn biết trời đất gì nữa…