Phần 10
Lúc Quách Tĩnh Hoàng Dung hai người ở trong rừng cây đi ra, Quách Phù tìm thấy mấy vỏ sò màu đỏ nhạt, nàng hưng trí bừng bừng kêu lên:
– Dương đại ca, mấy con sò này đẹp mắt không?
Trương Siêu Quần nhận lấy, thấy vỏ sò này dị thường xinh đẹp, trung gian hoa văn có ánh sáng đủ màu, hoặc là lấm chấm từng vòng nhỏ, cười nói:
– Đẹp lắm, Phù nhi ánh mắt của ngươi rất biết nhìn..
Quách Phù đang hưng phấn, chợt nghe được Trương Siêu Quần gọi mình là Phù nhi, không khỏi phương tâm mừng thầm, tim đập như hươu chạy, thẹn thùng vô hạn, cúi đầu nói:
– Dương đại ca… ngươi vừa rồi bảo ta là cái gì?
Trương Siêu Quần ngẩn ra, lập tức phản ứng, nói:
– À… là ta gọi sai, thật ngượng ngùng, tiểu sư muội.
Quách Phù đầu cúi càng thấp, lộ ra gáy ngọc xinh đẹp tuyệt trần..
– Dương đại ca, nhưng… ta lại thích ngươi bảo ta là… Phù nhi!
Quách Phù xấu hổ nói vừa dứt lời, liền quay đầu bỏ chạy, Trương Siêu Quần đứng ngây người, nhìn Quách Phù chạy xa xa nhỏ xinh bóng dáng, trong lòng vô cùng cảm khái! Chính là, nàng dù sao mới chỉ có mười bốn tuổi ! Tiểu cô nương mà biết cái gì a! Bổn đại gia dù như thế nào, cũng không có thể bụng đói ăn quàng như vậy…
Đang nghĩ ngợi, thì Quách Phù đang chạy vội tới chỗ một tảng đá lớn dọc trên bờ biển đột nhiên la hoảng lên..
Trương Siêu Quần cả kinh, bất chấp có thể lộ ra nội công, thả người phóng bay tới, vài cái nhún người đã đến bên tảng đá, Quách Phù đang ngơ ngác nhìn một tử thi, khi nghe được tiếng bước chân Trương Siêu Quần, nàng kinh hãi nắm chặt lấy bàn tay hắn.
Nhìn thấy cái tử thi kia, Trương Siêu Quần choáng váng mặt mày, toàn thân lạnh lẻo run rẩy, nước mắt trào ra, lớn tiếng kêu lên:
– Tiểu Chiêu! Tiểu Chiêu!
Bất chấp tất cả, hắn quỳ gối bên cạnh Tiểu Chiêu, lên tiếng khóc lớn, bàn tay run run vuốt ve khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, đôi môi tái mét, hai mắt nhắm nghiền, hắn đã từng lo lắng các thê thiếp của mình không có thể giống mình xuyên qua đến thế giới Thần Điêu, rồi lại lo lắng quá các thê thiếp mình sẽ nhập vào thân thể của ai khác thì sẽ không tìm ra, có gặp lẫn nhau cũng không thể nhận biết, lo lắng các nàng cách qua xa mà tìm không đến, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, sẽ phát sinh trước mắt tình huống như thế này.
Trương Siêu Quần đem Tiểu Chiêu ôm vào trong lòng, thương tâm muốn chết, miệng không ngừng kêu gọi tên của nàng, Quách Phù thấy hắn thương tâm khóc lóc, kinh nghi nói:
– Dương đại ca, ngươi nhận thức ra nàng sao?
Trương Siêu Quần làm sao còn có lòng dạ trả lời tường tận cho Quách Phù? Hắn vừa khóc vừa nói:
– Vô nghĩa, ta không biết nàng, chẳng lẽ ngươi nhận thức được?
Quách Phù nói:
– Chính là… ngươi bình tỉnh đừng khóc vội, nàng… nàng dường như chưa chết, vừa rồi ta nhìn thấy bàn tay của nàng nhúc nhích..
Trương Siêu Quần ngẩn người ra, trong lòng chấn động, vội vàng cúi đầu xem lại, ngón tay để lên mũi của nàng tìm hơi thở, quả nhiên vẫn còn có chút hô hấp mỏng manh, Trương Siêu Quần nhất thời mừng như điên, vừa khóc vừa cười, bàn tay đè lại trước ngực nàng, tay kia thì co thành nắm đấm xuống ở trước ngực nàng, cả thân mình Tiểu Chiêu dội bắn nẩy lên, liên tiếp hắn đánh hơn mười quyền, Tiểu Chiêu vẫn như trước không hề có phản ứng gì, Trương Siêu Quần lập tức cúi người, hà hơi thổi khí vào miệng nàng, Tiểu Chiêu vẫn vẫn không nhúc nhích, Trương Siêu Quần chưa từ bỏ ý định, đang muốn truyền chân khí cho nàng, đột nhiên ý thức được Quách Phù vẫn còn tại bên cạnh mình, nên hắn vội vàng nói:
– Phù nhi, ngươi chạy nhanh đi gọi Quách bá bá cùng Quách bá mẫu đến đây nhanh lên! Nhanh đi!
Quách Phù liền quay đầu chạy, Trương Siêu Quần thấy nàng rời khỏi, vội lấy song chưởng đè lên trên ngực và bụng nàng, vận chân khí truyền vào trong cơ thể nàng, không bao lâu, Tiểu Chiêu thân mình động đậy, đôi môi anh đào hé mở, phun ra đầy nước biển…
Một tiếng “ um.. ” truyền vào trong tai Trương Siêu Quần, hắn vui mừng quá đỗi, không nhịn được cười rộ lên, nhìn khuôn mặt tái nhợ của Tiểu Chiêu đang động, đôi lông mi xinh đẹp tuyệt trần nhẹ nhàng nhấp nháy, từ từ mở to đôi mắt.
– Ngươi là ai! Đối với ta đang làm cái gì!
Tiểu Chiêu trợn mắt, thì nhìn thấy một tên thiếu niên gầy gò đang bên cạnh mình mặt mày hớn hở, hai tay hắn còn đặt ở trên hai bầu vú của mình, vừa thẹn vừa sợ, quát lớn… trước ngực hai bầu vú nàng càng thêm phập phồng.
– Ngươi… ngươi còn không lấy tay ra!
Khuôn mặt Tiểu Chiêu xinh đẹp hiện ra đỏ ửng một mảnh, mang theo tức giận, chẳng qua hiện giờ cô thể nàng cực kỳ suy yếu, thanh âm mỏng manh, do quýnh quánh, nàng lại hôn mê bất tỉnh.
Trương Siêu Quần kêu tên nàng hai tiếng, thấy hô hấp nàng vẫn đều đều, biết là không còn đáng ngại, nên cũng yên lòng, hắn biết Tiểu Chiêu nhìn thấy hắn thì giật mình lạ lẫm vì hình dáng hắn thay đổi mới 14 tuổi, nên cũng không thấy lạ, ngồi ở bên cạnh nàng, hắn mừng quá lại chảy nước mắt mà khóc.
Không lâu, Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung ôm Quách Phù phi thân tới, Hoàng Dung đem Quách Phù buông ra, đi thẳng đến bên cạnh Trương Siêu Quần, nhìn thấy trên bãi biển đang nằm một tiểu cô nương, nàng kinh ngạc cực kỳ. Hoàng Dung hỏi:
– Quá nhi, ai vậy?
Trương Siêu Quần đứng lên, nói:
– Đây là… là một bằng hữu tốt của điệt nhi, lúc còn ở Gia Hưng…
Hoàng Dung thấy dung mạo Tiểu Chiêu, không khỏi thốt lên nói:
– Thật là một tiểu cô nương mỹ lệ!
Quách Tĩnh cũng xông về phía trước tiến đến, bàn tay để ở trên mạch đập tìm tòi, hơi thở nàng đều đều, không có nguy hiểm gì đến sinh mệnh nên nói:
– Tiểu cô nương không có việc gì đâu.
Hoàng Dung gật gật đầu, trong lòng mặc dù thấy quái lạ, nhưng cũng không nhiều lời, ôm lấy Tiểu Chiêu, nói:
– Tiểu cô nương phải dùng nước ấm tắm rửa qua một chút, khu trừ hàn khí, nếu không sẽ bị hàn khí xăm nhập, Quá nhi, Phù nhi, hai ngươi chạy nhanh về nhà nấu thủy, đốt củi lẹ lên.
Nói xong Hoàng Dung dưới chân thi triển khinh công cùng Quách Tĩnh phóng nhanh rời đi.
Trương Siêu Quần buồn bực, rõ ràng là thê thiếp của mình, bì người cướp lấy ôm chặt làm cái gì? Hắn không dám sử dụng khinh công, nên đành phải cùng Quách Phù sóng vai mà chạy, đến phòng bếp, một người chuẩn bị nước, một người nhóm lửa, Quách Phù hỏi:
– Dương đại ca, ngươi kêu nàng là Tiểu Chiêu, nàng tên gọi Tiểu Chiêu sao?
Trương Siêu Quần vừa lấy nước vừa đáp:
– Đúng vậy!
Quách Phù sâu kín hỏi:
– Nàng nhìn qua thật đẹp, so với ta đẹp hơn nhiều, ngươi nói, sau này ta trưởng thành sẽ có xinh đẹp như nàng không?
– Đương nhiên, Phù nhi ngươi cũng rất đẹp, ngươi không biết sao?
Trương Siêu Quần cười nói, có thể gặp được Tiểu Chiêu, Trương Siêu Quần vô cùng vui mừng, tâm tình rất tốt, đến bây giờ mà hắn vẫn còn tưởng đang ở trong mộng.