Phần 11
Quách Phù hai mắt loang loáng, trên mặt nói không nên lời sự vui sướng, dưới ánh sáng ngọn lửa bốc lên chiếu rọi, khuôn mặt Quách Phù mềm mại trong trắng lộ hồng, thẹn thùng đáng yêu, nhìn thấy Trương Siêu Quần cũng phải ngẫn người, tiểu cô nương này toàn thân như là ngập nước, nếu có thể sờ sờ trên cái âm hộ non tơ này, nói không chừng có thể khắp nơi đều tiết ra dịch nhờn..
– Dương đại ca, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?
Quách Phù ném thêm vào bếp lò thanh củi gỗ, không dám nhìn lấy Trương Siêu Quần hỏi.
– Có gì cứ hỏi, làm gì mà khách khí vậy?
Quách Phù chần chờ một chút, cắn môi dưới, như là lấy thêm dũng khí, nói:
– Dương đại ca, ta vừa rồi nhìn ngươi ôm Tiểu Chiêu, ngươi… ngươi còn hôn lên miệng của nàng, các ngươi là bằng hữu tốt, hay là khác… vậy? Ưm.. ta tin tưởng Dương đại ca không phải người xấu, chính là… chính là hiếu kỳ mà thôi…
Quách Phù giọng nói càng ngày càng nhỏ, đến khúc sau, nếu không lắng nghe thì sẽ chẳng rỏ..
Trương Siêu Quần thầm nghĩ: tiểu nha đầu này cũng ganh sao? Hắn giải thích nói:
– Đó là ta đây cứu người! Người bị đuối nước, thường thường lồng ngực thiếu dưỡng khí, cứu người chính là lấy chính dưỡng khí của mình, thổi vào trong miệng nàng, phương pháp này rất hữu dụng, lần tới nếu có người nào bị giống như vậy, ngươi nhớ rõ cũng dùng loại phương pháp này cứu người, đồng thời dùng một bàn tay để trước ngực, tay kia thì dùng sức đánh lên, có thể bức ra nước đọng lại ở trong bụng trào ra, đã biết chưa?
Quách Phù nghe qua không hiểu cái gì là dưỡng khí, nhưng cũng không để ý tới, lại hỏi:
– Các ngươi không phải… không phải là… phu thê chứ?
Không đợi Trương Siêu Quần trả lời, Quách Phù bỗng nhiên nở nụ cười, nói tiếp:
– Ta là nói quá nhiều lời, ngươi còn nhỏ như vậy, Tiểu Chiêu ít nhất so với ngươi cũng lớn hơn 3, 4 tuổi, nàng làm sao mà là thê tử của ngươi được, cũng không biết vì sao ta lại hỏi bậy bạ cái gì đâu…
Trương Siêu Quần thầm nghĩ: cái gì mà nhỏ như vậy! Ta mà nhỏ? Tuổi ta cùng với cái dưới háng không cái nào nhỏ hết.. !
Gặp Quách Phù hai tròng mắt đưa mắt ẩn tình, trong lòng hắn vừa động, nhận thấy bốn bề vắng lặng, hắn cười hắc hắc, nói:
– Phù nhi ngươi vì cái gì mà quan tâm đến Tiểu Chiêu như vậy? Chẳng lẽ… nói, … chẳng lẽ ngươi thích ta?
Quách Phù vô cùng xấu hổ, ngay cả hai bên tai cũng đỏ lừ, cong miệng nói:
– Ai mà thèm thích tiểu quỷ như ngươi chứ.. !
– Oa, nguyên lai tiểu quỷ đều là tuấn tú như ta vậy! Đây là lần đầu nghe nói.
Trương Siêu Quần ngồi xổm xuống, láu lỉnh nhìn Quách Phù, tiểu cô nương này tuy rằng còn chưa có hoàn toàn phát dục, nhưng xem ra tương lai là một tiểu mỹ nhân bại hoại đây, tiểu cô nương quý mình, thì có cái gì không tốt đâu?
Quách Phù cúi đầu, đôi mắt to nhìn lên đôi giầy thêu của mình, phương tâm loạn khiêu, liếc mắt thấy Trương Siêu Quần đang nhìn chằm chằm mình, lần trái tim nàng đập cơ hồ nhảy ra khỏi lồng ngực..
– Này.. thích một người thì không có gì e lệ cả, phải dũng cảm một chút, Quách bá mẫu lúc trước truy Quách bá bá cũng đâu có xấu hổ gì đâu… Đến đây! Thích ta, thì cứ hôn ta một cái đi!
Trương Siêu Quần đúng là có mặt dày thần công, đã tu luyện đạt đến lô hỏa thuần thanh, so với hắn tu luyện Cửu Dương thần công còn cường đại hơn nhiều, hắn đưa mặt để sát kế bên Quách Phù, tựa hồ đợi nàng đến hôn..
Quách Phù thất kinh, tay chân như nhũn ra, sợ hãi chạy thoát ra khỏi nhà bếp.
Trương Siêu Quần cười, cũng không đuổi theo nàng, hắn lo tăng thêm củi gỗ trong bếp lò, miệng nói:
– Phù nhi, ngươi nếu không hôn ta, thì bây giờ ta mang nước ấm đến cho Tiểu Chiêu đây nhé.
Hắn đứng dậy, đi đến chậu nước nấu, đã nóng bốc hơi sương mù…
– Dương đại ca xấu lắm! Không hôn… không hôn… có chết cũng không hôn!
Quách Phù mặt đỏ bừng, dậm chân không thuận theo.
Trương Siêu Quần ha ha cười, tiểu nha đầu này cũng có ý tứ, trên bếp hơi nước tràn ngập, Trương Siêu Quần thấy nước đã sôi nói:
– Phù nhi, giúp ta đem thùng đến lấy nước.
Quách Phù hừ một tiếng, ngẩng đầu lên nói:
– Không chơi với Dương đại ca bại hoại nữa!
Trương Siêu Quần cười nói:
– Ta là chính là người tốt đấy.
Hắn mỉm cười đi đến bên cạnh nàng, thò tay nắm lấy cái thùng gỗ còn chưa lấy nước, bỗng nhiên ở trên mặt nàng hôn lên một cái, hắn ngẩng đầu thì thấy Quách Phù hãy còn vuốt bên gò má nơi hắn hôn lên, ngơ ngẫn cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì, đang muốn trêu ghẹo nàng vài câu, thì Quách Phù bỗng nhiên quay đầu hướng ra phía ngoài bước đi.
Trương Siêu Quần kêu lên:
– Phù nhi, ngươi đi đâu vậy?”
Quách Phù như là không nghe hắn gọi, Trương Siêu Quần Thầm nghĩ: chắc là tiểu cô nương được ta hôn lên một cái nên bị ngu người ra?
Hắn lắc lắc đầu, tiếp tục múc nước cho đến đầy thùng, xách lên hướng ra phía ngoài, lúc đi qua cửa phòng Hoàng Dung thì nghe Hoàng Dung kêu lên:
– Quá nhi, mang nước vào đi!