Phần 24
Trương Siêu Quần tâm loạn như ma, bay nhanh phóng đi, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu liếc nhìn nhau, rồi cao giọng nói:
– Chúng ta ở đây chờ đợi đề phòng bất trắc xảy ra, giáo chủ có chuyện gì thì kêu gọi chúng tôi!
Trương Siêu Quần từ xa xa lên tiếng đáp ứng.
Chu Chỉ Nhược nói:
– Chúng ta không cùng đi theo vào sao? Vạn nhất bên trong có gì nguy hiểm thì còn ứng phó, bây giờ làm sao bây giờ?
Dương Tiêu mỉm cười nói:
– Giáo chủ võ công cái thế, bên trong ngay cả là có yêu quái ba đầu sáu tay, cũng chưa chắc làm được gì giáo chủ? Chu cô nương cứ yên tâm.
Tiểu Chiêu đột nhiên nói:
– Chỉ Nhược tỷ tỷ, Dương tả sứ nói là hảo ý đấy! Vừa rồi công tử ở bên ngoài kêu lên tên của 4 cô nương, nếu các nàng ẩn nấp ở trong mật thất, cùng công tử tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói, chúng ta có vào theo cũng không tốt lắm.
Chu Chỉ Nhược là tiểu cô nương thông minh, vừa nghe liền hiểu, gật đầu, dù trong lòng cũng có chút chua, Dương Tiêu nhìn Tiểu Chiêu liếc mắt một cái, nói:
– Tiểu Chiêu, ngươi lại đây một chút, ta có lời muốn hỏi ngươi.
Tiểu Chiêu trong lòng nao nao, đi lên theo Dương Tiêu ra khỏi gian phòng này, trong mắt Dương Tiêu tinh quang lóe ra, nhìn Tiểu Chiêu, Dương Tiêu hỏi:
– Ngày trước ngươi hoá trang xấu xí, đến Quang Minh đỉnh tột cùng là có ý đồ gì? Hiện nay không ai, ngươi hãy nói đi! Ưm… giáo chủ thích ngươi, ta chỉ hỏi để biết, tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi không cần phải sợ hãi.
Trong lòng Dương Tiêu lại nghĩ, nếu nàng ta đối với Minh giáo bất lợi, Dương Tiêu sẽ một chưởng đánh vong mạng nàng! Giáo chủ nếu có thương tâm cũng đành phải chịu, cùng lắm là sau này sẽ tìm cho giáo chủ mấy tiểu cô nương xinh đẹp bồi thường cho giáo chủ là được.
Tiểu Chiêu cúi đầu nói:
– Dương tả sứ, Tiểu Chiêu đối với Minh giáo tuyệt không có ác ý, về việc này, tiểu nữ không thể trả lời với Dương tả sứ.
Chợt thấy Dương Tiêu trong mắt hung quang chợt lóe, nàng kinh hoảng lui lại từng bước, lại nói:
– Nhưng việc này thì Trương công tử biết, tiểu nữ không hề hại đến Minh giáo.
Dương Tiêu sửng sốt, nói:
– Giáo chủ biết? Ngươi chớ có gạt ta, lát nữa ta sẽ hỏi với giáo chủ.
Tiểu Chiêu mỉm cười, xán lạn như hoa đào, kiều diễm, gật đầu nói:
– Tiểu nữ không hề gạt Dương tả sứ.
Dương Tiêu thấy nàng tươi cười, không khỏi ngẩn ngơ, có chút đăm chiêu, hỏi:
– Ngươi là người Trung Nguyên sao?
Tiểu Chiêu gật đầu, Dương Tiêu thấy nàng da trắng như tuyết, trong suốt như ngọc, mũi cao thẳng xinh đẹp tuyệt trần tuyệt luân, ngũ quan tinh xảo, trong thiên hạ, ít có người có sánh bằng, nhưng khuôn mặt của nàng, có vài ba phần không giống như người Hán, so với Tử Sam Long Vương Đại Ỷ Ti có vài ba phần tương tự, trong lúc nhất thời suy nghĩ trầm ngâm, im lặng không nói.
Trong lúc này, Trương Siêu Quần đã đi sâu vào bên trong mật thất, chợt nghe một tiếng nữ nhân giọng nói hắn phát run hỏi:
– Là ai đấy?
Giọng nói này còn trẻ, Trương Siêu Quần vừa nghe ra liền nhận được, đó là Tiểu Yến ! Mừng rỡ, hắn ấy một cây đuốc, hướng trong bóng đêm chạy đên, kêu lên:
– Tiểu Yến! Là ta đây! Ngươi không nhận ra tiếng của ta sao?
Ánh lửa chiếu rọi xuống, một cô nương xiêm y màu trắng ngồi dựa tường, đôi mắt rất kinh hoảng, nhìn thấy Trương Siêu Quần đi tới, cực kỳ sợ hãi, lưng dán vách tường, vẫn là cố gắng co rúm người lại, Trương Siêu Quần đau lòng cực kỳ, xông về phía trước vài bước, đem thân mình nàng ôm vào trong lòng ngực, ôn hòa nói:
– Đừng sợ, ta là Siêu Quần… có ta ở đây, không ai có thể thương tổn ngươi… !
Tiểu Yến đôi mắt tròn xoe giờ đã tán loạn vô thần, bị Trương Siêu Quần ôm lấy, thân mình vẫn run rẩy không ngừng, Trương Siêu Quần nhói lòng, nàng còn tuổi trẻ mà bị nhìn thấy trải qua thảm án diệt môn như thế này, làm sao lại không sợ? Thân thể yếu ớt, nói không chừng cũng đã hỏng mất, Trương Siêu Quần nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, thì thầm an ủi, một hồi lâu sau, Tiểu Yến mới chậm rãi khôi phục lại, đột nhiên như là tỉnh, “hu… hu” lớn tiếng khóc lên.
– Khóc đi… khóc ra được thì tốt rồi…
Trương Siêu Quần nhẹ nhàng thở hắt ra, trong lòng hắn cũng an tâm một chút, khẽ vuốt đầu nàng, tuy rằng nóng lòng biết những người khác như thế nào, nhưng lại không dám hỏi, sợ kích động lại nàng.
Rất lâu… Tiểu Yến mới giảm bớt khóc thút thít nói:
– Công tử… đã đến thì tốt rồi, lão gia đã chết… Chu phu nhân… cũng đã chết… tiểu thư cùng biểu muội tiểu thư cũng đã chết… hu.. hu… tất cả bọn họ đều đã chết…
Trương Siêu Quần toàn thân chấn động, trong lồng ngực đau thắt lại, điều hắn lo lắng nhất, là đã xảy ra!
– Các nàng… thể các nàng đang ở nơi nào?
Trương Siêu Quần khổ sở đích hít sâu vào, cố nén đau thương trong lòng, hỏi.
Tiểu Yến chỉ chỉ bên cạnh cách đó không xa có một cánh cửa, Trương Siêu Quần run giọng hỏi:
– Các nàng đã chết lúc nào?
Tiểu Yến rơi lệ không ngừng, trong miệng nức nở, nói:
– Tiểu nữ cũng không biết, các nàng không còn động đậy… tiểu nữ gọi tên các nàng… các nàng không ai trả lời được nữa…
Trương Siêu Quần ngũ tạng nóng như lửa đốt, nhẹ giọng nói:
– Không có việc gì nữa, đừng sợ hãi, có ta ở đây…
Hắn nhẹ nhàng buông ra Tiểu Yến, hai chân lão đảo đi đến cánh cửa kia.
Một gian thạch thất ngầm, đang có năm người nằm, một nam bốn nữ, quả nhiên là vẫn không nhúc nhích, Trương Siêu Quần trong lòng rối loạn, tâm như tro tàn, đem cây đuốc gắn vào tường, chỉ thấy nằm ở phía bên ngoài là Tiểu Phượng, theo thứ tự là Vũ Thanh Anh, Chu phu nhân, Chu Cửu Chân cùng Chu Trường Linh.
Trương Siêu Quần cố nén bi thống, ngồi xổm xuống, sắc mặt trắng xám ôm Vũ Thanh Anh vào trong ngực, nước mắt đã là lã chả rơi xuống, nhớ tới ngày nào trong Hồng Mai sơn trang cùng với Tiểu Yến, Tiểu Phượng cùng ở trên giường liều lỉnh ẩu tả, nhớ tới ngoài dã ngoại trong hang động cùng Cửu Chân tình ý liên tục, mỹ nhân dựa vào chung thân cả đời, nhớ tới đêm hôm đó lấy thức thứ nhất Ngọc Nữ tâm kinh cùng với Chu phu nhân triền miên ân ái nhớ tới cùng Vũ Thanh Anh bên dưới u cốc vượt qua từng chút một, Trương Siêu Quần khóc không thành tiếng, bàn tay che miệng lại, không cho chính mình khóc lên thành tiếng.
Triệu Mẫn… Triệu Mẫn! Nếu việc này thật sự là ngươi hạ thủ, ta Trương Siêu Quần thề, nhất định phải tự tay giết ngươi, thay các nàng báo thù!
Không một tiếng động, hắn khóc một trận, Trương Siêu Quần thò bàn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp Vũ Thanh Anh với mái tóc daì tung xỏa, vuốt ve những sợi tóc mềm, tựa như còn có một tia nhiệt khí, Trương Siêu Quần trong lòng lại chấn động, vội vàng vươn tay để trước mũi nàng, hình như còn có hơi thở mỏng manh!
Trương Siêu Quần mừng như điên cuồng, cổ họng khàn khàn kêu lên, nước mắt lưng tròng.
– Thanh Anh! Thanh Anh! Muội không chết được! Muội phải sống…
Trương Siêu Quần vừa khóc vừa cười, hoa chân múa tay vui mừng, run rẩy buông nhẹ Vũ Thanh Anh, xoay người hướng đến phía Chu Cửu Chân.
– Cửu Chân!
Trương Siêu Quần cũng đưa ngón tay lên mũi nàng dò xét, hắn cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, vui mừng quả thực là điên rồi, từng người một đều thử qua, chỉ có Chu Trường Linh là không còn hơi thở, trước ngực xương cốt vỡ nát, đó là bị Đại lực Kim Cương chưởng làm vỡ nát tâm mạch, còn những người khác, tuy rằng đều là bị nội thương rất nặng, nhưng vẫn chưa chết.
Trương Siêu Quần tiếp tục ngơ ngác cười, hắn vận chân khí lớn tiếng kêu lên:
– Dương tả sứ ! Vi bức vương! Mau tiến vào đây cứu người..