Phần 29
Đem xiêm y của Chu Cửu Chân cởi bỏ, Trương Siêu Quần lập tức nhận ra, đây là cái ba lô của chính mình để lại ở Hồng Mai sơn trang, cái ba lô này chịu được nước, là loại đặc thù trong thời đại này còn chưa có chế tạo được, bên trong còn có điện thoại di động, khẩu súng ngắn cùng cả trăm viên đạn, bốn trái mìn nhỏ sát thương bộ binh cùng hai trái lựu đạn, nhìn thấy trang bị vũ khí thời hiện đại, Siêu Quần chợt nhớ tới ở thế giới kia vợ mình Cố Ngưng Hề, cũng không biết nàng có còn nhớ tới hắn không? Cũng có thể nàng đã quên hắn rồi…
– Thì ra không phải là mang thai, mà là có một cái bao ở trên người!
Đinh Mẫn Quân kinh hô một tiếng, đánh gảy sự suy tư của Siêu Quần.
Trương Siêu Quần đem cái ba lô này tháo ra, Cử Chân mang theo giấu cái này ở trong người, loại này đồ vật cũng đủ làm cho Cửu Chân mệt chết được, chẳng lẽ nàng muốn làm liệt sĩ sao? Trương Siêu Quần giờ phút này sự hoài nghi đã triệt tiêu hết, trong lòng vui sướng, vô cùng mừng rỡ.
Trương Siêu Quần đem Chu Cửu Chân đỡ ngồi dậy, song chưởng để phía sau lưng, đem nội lực chậm rãi chuyển vận, qua không lâu, Chu Cửu Chân bỗng nhiên “ ưm “ một tiếng, thân mình vừa động, Trương Siêu Quần vui mừng quá đỗi, dừng nội lực, ngồi vào trước mặt nàng, nhẹ giọng nói:
– Cửu Chân… Cửu Chân là ta đây.
Chu Cửu Chân mơ màng tỉnh dậy, đôi mắt to chậm rãi mở ra, vẫn chưa có nhìn rõ ràng ngồi đối diện là Trương Siêu Quần, nàng lắp bắp kinh hãi, hô:
– Ngươi… ngươi là ai?
Tiện đà sờ phía phần bụng mình, thấy rỗng tuếch, nàng lớn tiếng la lên:
– Đồ vật của ta đâu..
– Là ta đây… Cửu Chân… là ta… ta là Siêu Quần đây!
Trương Siêu Quần một tay đỡ lấy nàng ôm vào trong ngực mình..
– Siêu Quần?
Mở mắt ra nhìn một lúc, người thứ nhất mình thấy là nam tử yêu thương của mình, Chu Cửu Chân vui mừng đến ngẫn người, bỗng nhiên lại thấy phía sau lưng hắn còn có mấy cô nương tướng mạo xinh đẹp, trong đó vài người dung mạo tuyệt mỹ, không hề thua kém mình, Cửu Chân giật mình.
– Siêu Quần… các nàng là ai?
Chưa chờ Trương Siêu Quần trả lời, Chu Cửu Chân lại nhớ đến thảm hoạ trong nhà mình, trên mặt liền trắng bệch, nhìn lại chung quanh, thấy mẫu thân còn nằm trên mặt đất, lại thấy một bên là Võ Thanh Anh cùng Tiểu Phượng, nàng hu hu khóc òa lên, nghẹn ngào nói:
– Siêu Quần, huynh hãy báo thù cho gia đình muội… phụ thân… phụ thân đâu rồi?
Trương Siêu Quần đem nàng ôm chặt lấy, vuốt ve mái tóc, ôn nhu nói:
– Đừng sợ, có ta đây! Mẫu thân của ngươi không sao, chỉ là chưa có tỉnh lại mà thôi, đừng suy nghĩ nhiều, không có việc gì nữa đâu..
Chu Cửu Chân bị hắn song chưởng ôm chặt lấy, giãy dụa không được, trong lòng dần dần ổn lại, nhìn qua hướng Chu phu nhân nằm bất động, vẫn còn lo lắng, hỏi:
– Mẫu thân muội không có việc gì sao?
Trương Siêu Quần gật đầu mỉm cười, nói:
– Yên tâm tốt lắm, chắc chắn là không sao..
– Còn phụ thân đâu? Muội còn nhớ rõ ràng là cùng nhau vào đây cùng phụ thân mà, phụ thân có sao không?
Chu Cửu Chân co rúm người lại, ôm chặt lại lấy Trương Siêu Quần, giống như sợ hãi hắn đột nhiên tan biến đi vậy.
Trương Siêu Quần ngập ngừng, không biết nên nói như thế nào tin dữ này, nàng vừa mới vừa tỉnh lại, thân thể cực kỳ suy yếu, nếu lại nghe được phụ thân đã chết, sợ rằng không chịu nỗi được, đang do dự, Tiểu Chiêu bỗng nhiên xen vào nói:
– Vị tỷ tỷ này… cứ yên tâm, phụ thân tỷ không có việc gì, tiền bối dẫn theo người của công tử đuổi theo bọn hung đồ rồi..
Trương Siêu Quần quay nhìn Tiểu Chiêu rất cảm kích, tiếp lời nói:
– Đúng vậy, Chu bá bá rất nhanh sẽ quay trở lại.
Chu Cửu Chân gật đầu, nói:
– Các nàng đều là thuộc hạ của huynh sao? Ai cũng đều rất đẹp a! Nhưng Võ Đang… phái Võ Đang đâu có nữ đệ tử?
Chu Cửu Chân nghi hoặc hỏi.
Trương Siêu Quần lén nhìn Tiểu Chiêu, Cử Chân lúc này tình thần vẫn chưa ổn định, nếu mình nói cho nàng biết, tất cả đây đều là phu nhân của mình hoặc là sắp thành… phu nhân, cũng không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì…
– Đúng rồi… chúng ta đều là thuộc hạ của công tử, công tử chính là giáo chủ Minh giáo đấy.
Tiểu Chiêu giòn giã nói.
Chu Cửu Chân ánh mắt lộ ra kinh ngạc.
– Minh giáo? Là lũ ma đầu giết người không gớm tay kia? Huynh… huynh như thế mà lại trở thành giáo chủ Minh giáo? Kia không phải là Ma… Ma giáo sao?
Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Việc này về sau từ từ sẽ nói cho muội biết, trước tiên muội hãy kể rốt cuộc Hồng Mai sơn trang đã xảy ra chuyện gì? Các người sao lại đồng loạt bị thương? Có biết là đối đầu với ai không?
Chu Cửu Chân mờ mịt nói:
– Muội cũng không biết, ngày ấy muội cùng mẫu thân còn có Thanh Anh đang luyện quyền pháp mà huynh dạy, đột nhiên ngoại viện ồn ào, có người kêu to” giết người… giết người… ”! Chúng ta liền chạy nhanh ra ngoài để xem chuyện gì, đi đến khúc quanh hành lang, thì thấy Kiều Phúc đang dìu phụ thân bị thương, hộc máu không ngừng, Kiều Phúc nói là bên ngoài có cướp, cứ gặp người liền giết, còn đánh phụ thân bị thương, chúng ta định đi ra ngoài liều mạng, phụ thân nói không được, bảo là những người này không phải là kẻ cướp bình thường, mà là võ lâm cao thủ, phụ thân mang theo chúng ta hướng vào phía mật thất chạy, nào ngờ có một người áo xanh đuổi tới, trước mặt hắn, phụ thân không dám nhận nhất chốt mở ra cơ quan bí đạo, chúng ta đồng loạt tiến lên động thủ, nhưng người này võ công rất cao, trước một chưởng đánh chết Kiều Phúc, sau đó, đánh toàn bộ chúng ta bị thương, không ai đỡ nỗi hắn quá ba chiêu, cuối cùng chỉ có Thanh Anh là võ công tốt nhất, cùng người nọ liều mạng đến mười chiêu, người nọ rất là ngạc nhiên, nói: “ ngươi là người của phái Nga Mi? “ Người này thật sự hồ đồ, Thanh Anh muội làm gì mà là đệ tử của phái Nga Mi…
Chu Cửu Chân không rõ, Trương Siêu Quần đã cùng Võ Thanh Anh học cuốn thứ nhất Cửu Dương thần công nội công đương nhiên so với những người khác phải lợi hại hơn rất nhiều, năm xưa Cửu Dương thần công phân ra thành ba phần, Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi mỗi môn phái một phần, Võ Thanh Anh là nữ tử, đương nhiên không phải là hòa thượng hay đạo sĩ, cho nên người áo xanh kia là đoán nàng là người của phái Nga Mi, trong lòng hắn không khỏi thầm kêu may mắn, cũng may lúc trước là cùng nàng cùng tập luyện Cử Dương thần công, nếu không chính xác tất cả đều chết ở dưới tay người áo xanh rồi.
Chu Cửu Chân tiếp tục nói:
– Khi người áo xanh nói xong lời này, liền đánh ngay một chưởng về phía Thanh Anh muội, làm nàng văng bay ra ngoài, lúc đó muội hoảng hốt chợt nhớ tới huynh có để lại đây 1 cái túi, bên trong có ám khí rất là lợi hại, muội lấy ra, nhắm ngay người áo xanh phóng ám khí, loại ám khí này quả nhiên là lợi hại, người nọ võ công cao như vậy, cũng không ngăn cản được ám khí này, bị đánh trúng té ngã trên mặt đất chảy rất nhiều máu, cũng không biết là sống hay chết, chúng ta cũng không nhìn, liền chạy vào trong mật thất, sau đó thì hôn mê bất tỉnh…
Trương Siêu Quần nghẹn họng nhìn trân trối, nói:
– Muội… muội nói cái gì là ám khí? Có phải là cái này..
Hắn lấy trong ba lô ra khẩu súng ngắn Browning.
Chu Cửu Chân nghiêm nghị nói:
– Đùng rồi… muội xin lỗi, chưa có sự đồng ý của huynh đã lấy ám khi của huynh, trước đây muội chỉ là tò mò, lấy ra xem chơi, có một ngày, không cẩn thận chạm vào cái chốt này, một tiếng vang xuyên qua tường một cái lổ, muội chỉ biết thứ này rất lợi hại, không nghĩ tới sau này dựa vào nó mà cứu được mạng.
Trương Siêu Quần mừng, sợ lẫn lộn cười nói:
– Bảo bối của ta, muội thật là quá thông minh, lại biết nổ súng! Lão Thiên ạ.. không có việc gì đâu, muội cũng không cần giải thích, cũng may là muội không có tự làm bị thương chính mình, vì chỉ cần sơ xẩy một chút là có thể tự mình đẩy vào chỗ chết, may mắn… may mắn…
Nói tới đây, Siêu Quần nghĩ lại mà sợ, nhớ đến còn mấy trái mìn cùng lựu đạn, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn không ra hình dung nỗi, nếu Chu Cửu Chân không phải là tò mò với khẩu súng ngắn Browning, mà là đối với lựu đạn, mìn sinh ra hứng thú, táy máy tay chân… hậu quả tất nhiên là không chịu nổi! Chỉ riêng về uy lực của lựu đạn chưa nói tời mìn, đừng nói là một cô nương nũng nịu, chính là có đến chín, mười cô nương như thế cũng tan xác..
– Làm sao vậy? Có phải là mấy thứ này rất nguy hiểm? Một đám cục sắt, muội không biết là cái gì, nên không dám lộn xộn.
Trương Siêu Quần cười khổ một tiếng, nói:
– Cũng may là muội không động vào, nếu không thì nói như thế nào đây, cái cục sắt này uy lực so với ám khí thì lợi hại gấp trăm lần, đừng nói là người, cho dù là một bầy sói đến, cũng có thể nổ cho tan tành.
Các nàng nghe hắn nói đến sự nguy hiểm, ai cũng hiếu kỳ, Tiểu Chiêu là người đầu tiên vươn tay sờ soạng trên trái lựu đạn, sợ tới mức Trương Siêu Quần vội nhanh đem trái lựu đạn bỏ lại vào trong ba lô, nghiêm mặt nói:
– Các người cần phải nhớ kỹ, từ nay về sau, cho dù tình huống xấu như thế nào, mấy thứ này cũng không thể lộn xộn, sẽ chết người đấy!
Các nàng thấy hắn nói quá trịnh trọng, đều gật đầu đáp ứng.