Phần 102
Đang nằm nhà chuẩn bị ăn tối thì thấy tin nhắn của thằng Nguyên.
Nguyên: Làm lành chưa con chó?
Em: Vãi, mày nói gì nghiêm trọng thế, tí tao mới đi mà @@!
Nguyên: Ừ, cố lên nhé con trai!
Em: Cảm ơn lòng chó nhé
Nhắn tin cho nó xong thì em cũng lấy đồ đi tắm, rồi xuống nhà ăn cơm tối, xong xuôi thì chuẩn bị sang nhà Quỳnh.
Em: Bố ơi, con đi sang nhà bạn tí rồi về nhé?
Daddy: Ừ, đi đứng cẩn thận đấy.
Bước mở đầu hoàn hảo coi như cũng xuôi xuôi đấy
Chạy xe sang nhà Quỳnh mà em chẳng dám đi nhanh, vừa đi chậm vừa nghĩ cách xem nên nói như nào, rồi tự nghĩ ra tình huống căng quá thì sẽ phải làm sao, bla bla…
Xàm xàm một tí thì cũng đến nơi, em dựng xe xuống rồi đi từ từ lại phía cổng chính để bấm chuông, bấm xong hồi chuông mà nghe tim đập cứ “Binh binh” trong lồng ngực. Có tiếng dép đi ra, là thời điểm này đây
Mở cửa ra là bác gái, không phải Quỳnh @@!
Em: Cháu chào bác ạ!
Bác gái: Ừm, vào nhà đi cháu.
Em: Dạ – Em dắt xe vào theo.
Bác gái: Đến gặp Quỳnh hả cháu?
Em: Vâng ạ.
Bác gái: Hầy, hai đứa mới gặp lúc chiều mà đã nhớ rồi à =))?
Em: Ơ, không phải đâu ạ @@!
Bác gái: Quỳnh nó ở trên phòng đấy, lên đi Hoàng.
Em: Ơ dạ, cháu đợi ở đây cũng được ạ.
Bác gái: Thế để bác lên gọi cho nhé?
Bác gái nhìn em âu yếm vãi, không ngờ bác troll em ghê vậy, vốn dĩ biết bác vui tính rồi, cơ mà em không tính đến tình huống bị bác troll
Em: Ơ thôi ạ, để cháu tự lên gọi ạ @@!
Nói rồi em mới bước từng bước lên cầu thang, run chân lắm, phải mấy năm rồi em mới đặt chân lên lại mấy bậc cầu thang này.
Đứng trước cửa phòng Quỳnh rồi em mới lấy lại bình tĩnh để gõ cửa…
Quỳnh: Mẹ ạ, cửa không khóa đâu mẹ ơi.
Em: Là tớ, Hoàng đây @@!
Không gian đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường luôn…
Được tầm thêm 10s nữa thì cửa phòng mở ra, là Quỳnh.
Quỳnh: Sao… sao Hoàng lại ở đây?
Vẻ mặt của Quỳnh thì ngạc nhiên, hết sức ngạc nhiên luôn các bác ạ. Tại vì em đến đột nhiên, em còn không nói với Quỳnh là em đến nữa. Cơ mà em còn ngạc nhiên hơn, vì Quỳnh ra mở cửa cho em cơ mà lại không mặc áo bra. Mặt Quỳnh ngạc nhiên 1 thì em phải là 3, đậu xanh. Em mới là người thấy bất ngờ đấy @@!
Em: À… à thì, tớ đến chơi. Mà tớ xuống nhà trước nhé
Như nhận ra cái điều bất ngờ đấy, Quỳnh gật gật đầu rồi đóng cửa phòng lại. OMG!
Ngồi đợi dưới nhà mà hồi hộp quá, lại còn ngồi cạnh bác gái mới bất ổn chứ, đỡ là hình như bác trai không có nhà, may nữa là Quỳnh không để em phải đợi lâu…
Tính bài rút lẹ thôi, chứ ngồi nói chuyện xin lỗi với Quỳnh mà có mặt bác gái, thì em bị troll chết mất.
Em: Cháu xin phép đi ra đây với Quỳnh một lát ạ…
Mặt Quỳnh thì cứ ngơ ra không hiểu gì hết, vừa mới xuống mà, em lại còn chưa nói gì nữa
Bác gái: À, hóa ra anh chị có hẹn đi chơi à =))?
Bác gái: Nhớ đưa nó về sớm cho bác đấy nhé!
Em: Dạ @@!
Bác vừa nói vừa cười, em không biết nên vui hay buồn đây x_x
Nói rồi em xin phép ra trước, còn Quỳnh thì đi theo sau.
Em: Quỳnh ra trước mở cổng đi.
Lúc ra khỏi nhà, ngồi trên xe em rồi mới hỏi.
Quỳnh: Cậu định làm gì đấy?
Em: Hả?
Quỳnh: Sao tự nhiên đến nhà tớ rồi rủ đi chơi là sao?
Em: À, tớ có chuyện muốn nói chút thôi.
Đến quán cf quen thuộc, chọn cái bàn cũng quen thuộc nốt, mà hầu như cái bàn nào cũng quen cả. Bắt đầu vào vấn đề chính được rồi…
Em: Chuyện hôm qua… tại tớ ốm nên có nói mấy câu như vậy với Quỳnh.
Em: Quỳnh cho tớ xin lỗi nhé.
Quỳnh: Ừm, không sao, tớ cũng quên rồi.
Em: Cảm ơn Quỳnh… chăm tớ lúc ốm nhé @@!
Quỳnh: Vừa mới xin lỗi, giờ đã cảm ơn rồi là sao Hoàng ơi =))?
Em: Thì vậy… @@!
Quỳnh: Mà thôi, tớ cũng quên rồi. Không sao đâu!
Em: Thật hả @@?
Quỳnh: Ừm.
Em lúc đấy cứ ngu ngu, chẳng biết nói cái gì nữa cơ chứ. Ngồi thêm một lúc nữa thì đèo Quỳnh về.
Về đến nhà em mang chuyện ra kể với thằng Nguyên và nó chốt cho em một câu xanh rờn.
Nguyên: Mày ngu vl! .
Và sau này em nghĩ lại thì thấy… EM NGU VCL! .
…
Buổi tối hôm đấy về em mới giật mình nhớ ra một chuyện, chẳng là sáng hôm ở ngoài đảo, em đã chuẩn bị nhắn tin cho gái về cái anni 2 tháng của bọn em rồi, vì ở xa nên không tổ chức được nên định nhắn tin cho gái, rồi nhờ thằng bạn đi đặt hoa giúp. Cơ mà thế méo nào sáng hôm đấy lại quên mất, chiều thì bị cảm nắng nữa mới khổ. Chung quy lại là cái anni 2 tháng của bọn em chẳng có gì đặc biệt cả
Tối hôm ở nhà Quỳnh về mới nhớ ra thì muộn mất rồi, thế là em lại vội vàng nhắn tin cho thằng Hiếu, nhờ nó đi đặt giúp bó hoa, rồi nhắn tin cho nó nội dung để ghi lên tấm thiếp.
Dặn đi dặn lại nó rồi em mới dám đi ngủ, sáng hôm sau dậy tầm 7h, ăn sáng xong mà em cứ bồn chồn, không biết nó giúp mình chưa, cơ mà đến tầm 9h thì có tin nhắn của gái, vậy là mọi việc xong rồi.
Gái: Em nghĩ anh quên hẳn rồi…
Em: Do anh bận quá, xin lỗi em nhá.
Tuần gì không biết nữa, qua giờ em phải xin lỗi hoài.
Gái: Dạ, không sao mà. Chỉ cần anh luôn nhớ đến em là được rồi, cảm ơn anh.
Em: Lúc nào anh cũng nhớ đến em mà, nên em đừng lo gì cả, ở nhà ngoan nhá. Đầu tháng sau anh về với em.
Gái: Dạ, em yêu anh.
Sến súa quá, em cắt đoạn tin nhắn thế thôi, không các bác lại bảo sến. Mà yêu nhau nhắn tin ai chẳng thế nhỉ ?
…
Rồi còn chuẩn bị chiều lại có cái hẹn họp mặt với đám bạn, họp hành ăn uống về cái vấn đề hậu đi biển của nhóm em.
Em: Chiều nay mấy giờ, ở đâu vậy mày? – Em gọi cho thằng Thăng hỏi cụ thể.
Thăng: 3h sang nhà tao rồi chuẩn bị, ok?
Em: Ừm, ok rồi.
Thăng: À mày qua đón Quỳnh nhé?
Em: Ờ, tao biết rồi, còn gì nữa không?
Thăng: Nhà mày còn gì ăn được thì mang sang đây nữa là ok…
Em: Còn cc tao nè!
Thăng: Mày ăn được thì mang sang đây.
Em: Thôi nhảm quá, tao tắt máy dưỡng sức chiều qua.
Nói rồi em tắt máy luôn, cơ mà nó vẫn còn cố chửi với em một câu, thằng này nhây y hệt em vậy đó. Chuỗi ngày em ở nhà là một chuỗi những bữa trưa sida, ngày thì nấu mì ăn, ngày thì đi ra quán, có ngày còn ra ngồi net bỏ luôn cả bữa trưa, nghĩ lại những ngày gái còn ở đây mà thèm.