Phần 119
Em phải quay sang nhìn gái, ý muốn hỏi là anh nên nói như nào. Thì gái cắn môi nhìn em gật đầu, chắc là ý muốn bảo em cứ thừa nhận đây @@.
Em: Dạ… cháu là bạn trai của Trang ạ.
Nhạc mẫu: Ồ, ra vậy…!
Em: Dạ…?
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nhạc mẫu mà em thấy hơi rùng mình, và ngay sau đấy em liền quay sang nhìn gái để xác minh lại. Thì nhận ra khuôn mặt thất vọng của gái như muốn nói: “Anh chết chắc rồi! ”
Nhạc mẫu: Em chỉ nghi thôi, mà không ngờ…?
Nhạc mẫu quay sang nói với nhạc phụ, còn em thì vẫn chưa hiểu sự việc gì đang diễn ra nữa?
Nhạc phụ: Vậy là cháu và Trang đang yêu nhau?
Nhạc phụ nhíu mày nhìn em hỏi lại, như muốn xác nhận câu nói vừa rồi của em một lần nữa. Thôi nhỡ phi lao rồi nên phải theo, em trả lời như muốn khẳng định thêm lần nữa.
Em: Dạ vâng ạ.
Sau câu trả lời của em thì… gái cúi mặt luôn vẻ thất vọng lắm, bác gái thì cười đầy vẻ ẩn ý, còn bác trai thì nửa cười nửa khổ, còn em ngu hẳn ra
Nhạc mẫu: Rồi, giờ anh hỏi nốt đi. – Quay sang nói với bác trai.
Nhạc phụ: Thôi, hình như em muốn nói mà?
Nhạc mẫu: Vậy để em…
Sau màn đối thoại giữa hai người làm em chẳng hiểu gì, thì bây giờ tâm điểm lại quay sang em.
Nhạc mẫu: Thế này Hoàng nhé! ?
Nhạc mẫu: Chuyện hai đứa yêu nhau vốn dĩ hai bác cũng không cấm. Nhưng vì thời gian hai bác dành cho Trang rất ít nên hai bác không quản được. Mà tình yêu tuổi trẻ bây giờ nó bồng bột quá, cháu biết chứ?
Nhạc mẫu: Vậy nên giờ… cháu và Trang chỉ nên làm bạn thôi, được chứ?
Em: Dạ cháu biết là bây giờ hai bọn cháu còn trẻ vẫn chưa hiểu biết nhiều, nhưng bọn cháu thật lòng thương nhau.
Em: Khoảng thời gian hai bác không ở bên cháu thấy Trang thật sự rất khó khăn, vậy nên nếu có thể… cháu xin hai bác cho cháu được quan tâm đến Trang, được không ạ?
Em: Vì bọn cháu còn đi học nên có thể việc yêu bây giờ là không hợp lắm, nhưng cháu xin hứa sẽ không để nó ảnh hưởng đến chuyện học hành, ngược lại còn vì vậy mà việc học tập sẽ tốt hơn. Mong hai bác hiểu cho bọn cháu ạ…
Đậu, chẳng hiểu sao em hút được sức mạnh tinh thần ở đâu mà nói ra được những lời như thế, không biết hai bác nghĩ sao, chứ em thấy mình làm tốt rồi. Nói được là làm được…
Nhạc mẫu: Cháu còn nhỏ nên chưa hiểu hết được đâu Hoàng ạ.
Em: Dạ, cháu xin hai bác cho cháu một lần được thử sức mình ạ.
Nói rồi em thấy chẳng liên quan gì hết, bèn chữa lại cho hợp hơn @@!
Em: À… dạ, một cơ hội ạ @@!
Nhạc mẫu không thèm nhìn em mà quay sang nói với nhạc phụ rồi đứng dậy đi lên phòng luôn, rồi luôn…
Nhạc mẫu: Ý em thì em cũng nói cả rồi, còn anh thôi. Em mệt rồi, em lên phòng nghỉ trước đây.
Đợi đến khi nhạc mẫu đi khuất sau cầu thang, chỉ còn lại bác trai, Trang và em ở phòng khách, nhạc phụ mới mở lời.
Nhạc phũ: Hoàng đi ra đây với bác.
Nói rồi nhạc phụ đi trước, còn em thì lẽo đẽo theo sau. Tưởng nhạc phụ dẫn em ra mở cổng rồi đuổi về cơ, hóa ra là dẫn em ra bộ bàn đá ở ngoài vườn ngồi tâm sự. Gái thì vẫn đi theo sau em nãy giờ, sau khi em đã ngồi yên vị thì bây giờ nhạc phụ mới lên tiếng.
Nhạc phụ: Ơ con bé này đứng đấy làm gì, vào chuẩn bị đồ đi chứ?
Sau câu nói của bác trai thì gái đi vào nhà luôn, còn em vẫn chưa hiểu cái gì đang xảy ra nữa @@!
Nhạc phụ: Hoàng này, nãy bác gái nói vậy…
Em: Dạ cháu hiểu, nhưng cháu vẫn muốn xin hai bác cho cháu một cơ hội ạ.
Em không để bác trai nói hết câu mà đã chèn luôn vào, như thể là em sợ bác sẽ lại nói muốn cấm cản em và gái á, cơ mà bác trai chỉ nhìn em rồi cười…
Nhạc phụ: Hà hà, bác thì không muốn cấm cản gì cả. Chuyện để con bé phải sống một mình, tự nó một mình lo toan việc trong nhà như vậy là hai bác sai.
Nhạc phụ: Bác cũng chỉ muốn có người thật lòng quan tâm, chăm sóc con bé giúp hai bác, vậy thôi.
Em: Dạ, vậy là… hai bác đồng ý cho cháu quen Trang ạh?
Nhạc phụ: Cũng không hẳn như thế…
Em: Ơ dạ… là sao ạ?
Lúc này bác trai mới ngoắc ngoắc tay gọi em lại gần rồi thầm thì vào tai em, lời nói nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng cũng đủ làm em như muốn bùng nổ…
Nhạc phụ: Chỉ mình bác thôi, bí mật nhé…! .
Em: Là… là sao ạ?
Nhạc phụ: Là vậy!
Em vẫn còn đang ngơ ngơ chưa hiểu chuyện gì thì lại nghe giọng gái ở ngay sau, hoảng quá.
Gái: Xong rồi bố để cho Hoàng về sớm nhé, mai còn phải đi học nữa ạ.
Gái: Mẹ con mà biết thì lại mắng con đấy, con chuẩn bị phòng khác cho bố luôn rồi. Con vào nhà đây, xong thì gọi con dọn ạ.
Nhạc phụ: Ừm, mẹ mày mà biết thì xong luôn cả bố nữa chứ riêng gì mày đâu =)).
Nói rồi bác trai cười ẩn ý với gái, mà gái hình như cũng hiểu nên cười rồi đi vào nhà luôn.
Em định hình lại thì hóa ra là gái mang một mâm toàn là đồ nhắm với rượu ra, rồi luôn. Giờ thì em hiểu câu “hôm nay anh được như ý nhé” của gái hồi chiều này như nào rồi .
Rồi ngay sau đấy em chẳng kịp nghĩ gì thêm nữa…
Nhạc phụ: Cháu uống được chứ?
Em: Dạ… cũng được ạ.
Nhạc: Ừm tốt, bác tưởng cháu không biết uống nữa thì thôi hỏng luôn chứ.
Em: À dạ… cháu mời bác.
Nói rồi em cầm chén rượu lên cụng cái cốp với nhạc phụ luôn.
Nhạc phụ: À thế chuyện lần trước Trang có nói với cháu chưa?
Em: Dạ… chuyện nào ạ?
Nhạc phụ: Chuyện hoa hoét ấy?
Em: À… Trang có nói với cháu rồi ạ.
Nhạc phụ: Đấy, khổ thế đấy. Nhỡ vì hồi xưa có hứa với cả mẹ nó rồi nên năm nào cũng phải thế, khổ lắm.
Em: Dạ…
Nhạc phụ: Mà cũng nhờ có cháu nên mới có bó hoa bù vào, không thì chắc bác lại phải nghe mẹ nó càu nhàu.
Em: Dạ… chắc là bác cháu mình có duyên nên thế, hihi ^^
Tiện thể lấy lòng nhạc phụ luôn. Vì sau này có khi em phải trường kì kháng chiến nhiều lắm đây.
Nhạc phụ: Mẹ nó lúc nãy nói thế thôi, nhưng mà vẫn thương cái Trang lắm, cháu đừng để ý.
Em: Dạ… cháu hiểu ạ.
Nói rồi em với bác trai lại cụng chén, cứ một câu là cụng một chén, lại uống một chén rượu, thế nên rượu vào sốc lắm.
Nhạc phụ: Mà lúc nãy nhờ cháu nên từ giờ bác được uống ít rượu đi, được về nhà nhiều hơn và được dịp mua hoa tặng mẹ nó suốt ngày nữa!
Em: Ơ… sao lại nhờ cháu ạ @@?
Rồi bác trai từ từ giải đáp thắc mắc của em. Thì hóa ra từ “nhờ có em” là như này. Chẳng là nhạc phụ và nhạc mẫu có giao kèo. Một người thì bảo em với Trang chỉ là bạn, người thì đoán em với Trang đang yêu nhau. Cuối cùng thì nhạc phụ ở bên kèo em với Trang chỉ là bạn và lập ra giao kèo như thế kia với nhạc mẫu. Nên lúc nãy mới xảy ra tình trạng đấy.
Em: Dạ… cháu không biết ạ @@!
Nhạc phụ: Thế nếu biết thì cháu định trả lời như nào =))?
Em: Thì… cháu vẫn trả lời như thế ạ.
Nhạc phụ: Ahh, được… giỏi. Uống đi cháu.
Em: Dạ… mời bác ạ.
Lan man cứ chén bác, chén cháu như thế đến gần 10h em mới được thả để về. Người em lúc đấy muốn xỉu luôn rồi, cơ mà vẫn phải tỏ ra tỉnh táo mà không buột miệng rồi chẳng may thốt ra lời nào bất kính thì chết. Bác trai thì nhìn vẫn tỉnh lắm, chẳng có biểu hiện gì say cả. Đúng kiểu dân kinh doanh tiếp khách nhiều
Cũng nhờ có gái giải thoát em nên mới về được nữa…
Gái: Thôi bố với Hoàng đứng dậy đi, muộn rồi mai con còn phải đi học sớm nữa. Nãy mẹ cũng hỏi rồi đó.
Nhạc phụ: Ừm, thế nốt chén cuối chứ nhỉ?
Em: Dạ vâng ạ, cháu mời bác nốt chén rồi cháu xin phép về ạ.
Rồi nốt chén đấy em được thả cho về, ơn trời gái đây rồi… Về đến nhà em cố lết xác đi tắm rồi đi ngủ. Gái có nhắn tin…
Gái: Anh ngủ sớm đi, mai đi học buổi đầu tiên đấy. Qua đón em nữa, đừng có đi muộn…
Em: Ok sir! .