Phần 123
Từ sau cái hôm em biết việc con bé đấy là em họ gái và nó lại còn đang cư ngụ ở nhà gái nữa, thì tần suất em có mặt ở nhà gái cũng giảm đi đáng kể. Đã thế tụi bạn cũng bỏ em mà ra đi nữa nên em lại càng cảm thấy cô đơn hơn
Cuối cùng em quyết định là thay vì những buổi đi chơi sang nhà gái như mọi khi, thì em sẽ ra net chơi game và cày mấy bộ film Hàn xẻng. Nhưng riết rồi như vậy gái cũng sinh nghi
Gái: Sao dạo này Hoàng ít sang nhà em thế?
Em: Ừm, tại anh bận coi mấy bộ film em giao cho nè, thời gian đâu nữa @@?
Gái: Thế Hoàng qua nhà em đi, em với Hoàng xem chung cũng được mà?
Em: Ơ thôi không cần đâu, em cứ xem đi. Anh mới coi đến mấy tập đầu thôi. Mà em thì coi hết lượt rồi nên em cứ xem đi, rảnh anh qua sau nha?
Gái: Hừm… anh toàn lấy cớ để đi chơi game chứ gì?
Em: Ơ không phải mà…
Gái: Thôi được rồi, đã thế từ bây giờ một ngày có 24h thay vì mỗi ngày anh xem 5 tập thì giờ anh phải xem 10 tập, được không?
Em: Sặc, trừ thời gian ăn – ngủ – nghỉ ra là một ngày anh còn 14h thức thôi, thế xem 10 tập/1ngày thì anh còn dư mỗi 4h thôi hả?
Gái: Đúng rồi, anh bảo là mới xem mấy tập đầu mà. Thế nên bây giờ anh phải xem nhiều hơn “một chút” để còn bắt kịp em nữa chứ! ?
Em: Eo… xem vậy… có ổn không Trang @@?
Gái: Dạ ổn, Hoàng yên tâm đi không sao đâu.
Vậy đấy, nói chơi chơi ai ngờ gái làm thiệt với em. Bảo sao em không ngu người cơ chứ, hết ăn – ngủ rồi hằng ngày em lại làm bạn với cái máy tính hoặc cái điện thoại
Nhưng cũng không vì vậy mà em gặp gái ít đi, vì tụi em vẫn rủ nhau đi chơi buổi tối đều đều. Mà đi chơi chỉ có riêng hai đứa thôi nhé, còn con bé em kia thì được em chủ trương cho ở nhà, hehe. Cơ mà như vậy hoài rồi con bé nó cũng nghi ngờ, vì cứ tối nào em với gái đi chơi nó cũng bị bỏ ở nhà một mình mà. Rồi cho đến một hôm…
Em: Trang ơi xong chưa? Lâu thế? – Đợi gái lâu quá nên em gọi hỏi xem thế nào.
Gái: Hoàng ơi, chắc hôm nay em không đi được.
Em: Ặc, sao thế? Nãy em còn bảo anh đợi chút mà?
Gái: Cái Mai nó bị ốm rồi đây này…
Em: Ơ, anh có nghe em nhắc tới đâu @@?
Gái: Thì vừa nãy em định đi mới biết này.
Em: Ừm, thế có sao không? Có cần anh giúp gì không?
Gái: Dạ cũng nhẹ thôi Hoàng, chắc không sao đâu.
Em: Hay Trang xuống mở cổng cho anh đi. Anh vào xem thế nào, đằng nào anh cũng tới rồi mà.
Gái: Vâng, thế Hoàng đợi xíu để em chạy xuống nhé.
Em đứng ở cổng đợi gái một tẹo thì gái chạy xuống mở cổng cho em vào, cất xe rồi đợi gái khóa cổng xong thì dẫn em vào nhà, tiếp theo là lên phòmg thăm con bé Mai kia. Gái với nó ở chung phòng luôn các bác ạ, lúc mới đi vào em còn thấy con bé đang hí hứng cầm cái điện thoại vừa cười vừa bấm bấm nữa. Thế này mà ốm cái mẹ gì chứ
Em phải đứng ở trong phòng cả mấy chục giây sau thì nó mới phát hiện ra là có sự xuất hiện của em, vãi xoài.
Em: Em thấy mệt hả? Có sao không?
Mai: Ơ chị, sao lại để người lạ vào đây?
Gái thì nhìn em cười trừ còn nó thì…
Mặt nó xị ra xong quay ra làu bàu với Trang, đã thế nó còn lấy một tay che trước ngực rồi tay còn lại thì kéo cái chăn lại để che nữa. Ôi trời, “làm méo gì có ngực đâu mà phải che chắn chi cho khổ hả em”. Em định nói vậy cơ mà thôi @@? Với cả phòng của gái có khi em còn vào nhiều hơn cả nó ấy chứ
Em: Ừm, thế em nghỉ ngơi đi cho khỏe.
Nói rồi em đi ra ngoài đóng cửa lại để cho gái chăm sóc nó ở trong, mệt gì mà vẫn dữ như quỷ vậy. Đang ngồi dưới nhà xem TV thì thấy gái với con bé Mai tung tăng đi xuống dưới nhà. Nhìn mặt con bé hớn hở thế kia là em thấy không an toàn rồi, em thấy bất an lắm rồi.
Gái: Hoàng!
Em: Hả, sao thế Trang? Mai bị làm sao hả?
Gái: Dạ không, Mai nói là khỏe rồi, nhưng lại muốn đi chơi…
Nhìn mặt gái cười khổ là em cũng hiểu dần dần rồi nha, không vui rồi nha Mai…
Em: Ừm, thế là tốt rồi, thế mình đi nha?
Gái: Vâng…
Nói rồi ba đứa chuẩn bị dắt xe, khóa cổng đi chơi. Cơ mà có mỗi cái xe @@!
Em: Nhưng giờ có mỗi một xe @@?
Mai: Chị Trang có xe mà anh!
Em: Ừm nhỉ, anh quên.
Nói rồi gái lại đi vào garage lấy xe ra, lúc gái đang định ngồi lên xe em thì con bé lại tiếp tục chơi lầy…
Mai: Chị… chị đèo em đi, em vẫn còn hơi mệt mà…
Nhìn mặt nó phụng phịu mà em thấy ớn lạnh hết người, mệt cái mẹ cháu mà mệt ấy. Nó đòi đi chơi rồi nó kêu mệt kia các bác ơi
Đến quán trà sữa quen thuộc của em với gái như mọi khi các bác ạ. Em với gái thì vẫn gọi những món quen thuộc, như kiểu trà sữa với đĩa hướng dương, rồi đến lượt con bé Mai cầm Menu…
Mai: Dạ… món này, món này, cái này, cái này nữa…
Nó chỉ chỉ một hồi mà chị nhân viên còn không ghi kịp, em nhìn lại thì thấy cái menu của quán được nó chỉ mặt gần hết luôn. Em méo hết cả mặt luôn các bác ạ… đéo biết nó có ăn hết nổi không mà nó gọi quá trời nhiều. Rồi hiểu luôn, may là hôm nay em nghĩ thế nào trước khi đi có cầm theo nhiều hơn mọi khi, chứ như mọi khi em đi chơi với gái có cầm theo nhiều tiền vậy đâu
Gái thì nhìn em cười khổ rồi lắc đầu, em thì chỉ dám cười cười nhìn lại rồi xua tay ra vẻ “không sao đâu”. Nhưng trong lòng thì đau hơn cắt, bị nó chơi lại cho quả thốn vãi, từ sau em không dám đánh giá thấp đứa em họ này của gái nữa đâu, huhu
Sau một hồi thì cũng tan tiệc, em lại làm nhiệm vụ tháp tùng hai chị em gái về nhà ăn toàn rồi cũng xin về luôn. Nhớ lại ban nãy mỗi thứ nó gọi ra mà nó ăn có một, hai miếng rồi để đó các bác ạ. Sướng hơn vua thử đồ ăn nữa cơ, đã thế nó còn nhìn em xong nháy mắt nữa. Ôi… ác mộng về đứa em vợ là đây hả trời ơi…?