Phần 126
Còn một lần nữa, lần này là em tự tay bóp chim…
Hai đứa đang xem phim thì gái đột nhiên quay ra hỏi em…
Gái: Thứ 6 này Hoàng có bận gì không?
Nghĩ nghĩ một lúc rồi em trả lời gái…
Em: Có, anh bận lắm.
Gái: Anh làm gì mà bận thế? Lại đi chơi chứ gì?
Em: Không, là tại anh bận qua nhà em xem phim chung
Gái nhìn em cười cười rồi tiếp:
Gái: Lại bắt đầu rồi đấy…
Em: Gì cơ? Anh bận thật mà, xem phim cùng em, nói chuyện với em thôi cũng đủ bận lắm rồi…
Gái: Dạ rồi, em hiểu rồi. Thế hôm đấy Hoàng bớt chút thời gian giúp em được không?
Em: Gì chứ giúp em thì bao nhiêu thời gian cũng được. – Câu này là em nhỡ mồm nịnh gái thái quá
Gái: Cũng không có gì khó đâu vì trước đây Hoàng có làm rồi mà. – Gái nói ẩn ý làm em hơi nghi nghi nha…
Em: Oh, mà làm gì là sao cơ Trang?
Gái: Hoàng giúp em… bê lễ nhá?
Em: Sặc, sao lại là anh?
Gái: Ơ kia, bê lễ với đỡ lễ khác nhau mà Hoàng.
Em: Tức là con trai thì bê còn con gái thì đỡ hả?
Gái: Dạ, đúng rồi.
Em: Thế mà anh cứ tưởng…
Gái: Hoàng cứ nghĩ linh tinh, thế thứ 6 Hoàng đi giúp em nhá?
Em: Oh, thế em không sợ anh đi bê lễ rồi gặp chị nào xinh xinh hả?
Gái: Dạ, nhiều chị xinh lắm. Nhưng để em biết Hoàng léng phéng với ai thì…
Em: Rồi, anh hiểu rồi…
Đến hẹn lại đi, sáng thứ 6 tuần đấy em qua nhà gái từ sớm, tầm 6h hơn gì đấy. Sửa soạn các kiểu rồi em với gái với cái Mai qua nhà ông anh họ của gái. Em cũng chẳng biết họ hàng như nào nữa, chắc là họ gần với gái đấy nhưng em không hỏi rõ nên đoán vậy thôi. Đi mất tầm 5 – 6 km mới đến nơi được.
Tới nơi thì thấy team bê lễ đông đủ cả rồi, chỉ đợi mỗi em thôi, ngại quá. Hỏi ra mới biết là mấy ông cùng team bê lễ với em toàn là họ hàng với chú rể tức là anh họ gái các bác ạ. Ngồi nói chuyện, uống nước với mấy ông này cũng vui vui.
Đến giờ hoàng đạo (8h) thì cả team thay phiên nhau chọn lễ để bê, may quá em được nhường cái lễ kẹo với thuốc lá, nói chung là nhẹ hơn cái lễ hoa quả.
Đứng bê cái lễ to tướng rồi tạo dáng chụp ảnh cùng chú rể trước khi đi mà nặng hết cả tay vẫn phải cố cho thợ chụp 4 – 5 kiểu, bê được ra đến xe thì cũng đỡ, được nghỉ rồi tí đến nhà gái lại phải bê tiếp. Lên xe lại ngồi nói chuyện với mấy ông cùng team bê lễ tiếp, được cái là mấy ông này lớn lớn rồi nhưng vẫn nghịch như quỷ các bác ạ. Mấy ông ấy bày trò đổi bao lì xì mới thâm nho chứ.
Anh 1: Ee bọn mày, lấy bao lì xì ra đây!
Ông này rút bao lì xì trong túi của mình ra rồi nói thầm với cả bọn, em thấy mấy ông kia cũng cười cười rồi rút bao lì xì của mình ra đưa cho ông đấy, còn em thì lúc đấy vẫn chưa hiểu lắm nhưng cũng lấy ra đưa cho ông ấy xem thế nào…
Thì thấy ông đấy rút hết tiền 100k ở trong bao lì xì ra, rồi từ trong túi quần bên kia ông ấy lấy 6 tờ 1k nhét vào từng bao lì xì một. Xong đưa trả lại bọn em bao lì xì đã tráo với tờ 100k lúc đầu. Vcl, hóa ra ông ấy tráo tiền bên trong các bác ạ. Để tí nữa mà đổi bao lì xì cho nhau hay còn gọi là “trao duyên” cho bên nhà gái thì bên đấy được 1k còn bọn em thì ẵm thêm 100k của họ ấy, thâm thật…
Em: Vãi, đổi thế này có sao không anh?
Anh 1: Yên tâm đi em, bọn anh đổi suốt mà có sao đâu…
Em: Thôi, để em đổi lại. Chứ để người ta biết ngại vl.
Anh 1: Ơ, mày nhát vl, bọn anh đổi mà có bị biết đéo đâu. Bọn bên đấy có bỏ ra xem luôn đâu mà sợ.
Em: Nhưng cứ kiểu gì ấy anh ơi…
Anh 1: Vui thôi mà em, chứ tiền quan trọng gì. Mày phải nhìn lúc bọn con gái nó rút bao lì xì ra mà thấy có mỗi tờ 1k ấy, buồn cười vl luôn =)))
Thấy ông ấy nói thế nên em cũng thinh thích, thế là em quyết định để nguyên 1k trong bao lì xì đấy các bác ạ, tuy có hơi run nhưng em vẫn muốn thử một lần cho biết. Vâng, “thử 1 lần cho biết”…
Đến nơi thì tụi em xuống xe bê lễ đi trước, cứ đi một đoạn lại dừng lại chụp ảnh, em thề là tay em mỏi méo chịu nổi luôn rồi, nhưng may là cuối cùng cũng đến nơi. Thấy mấy chị bên nhà gái mà em vừa mừng, vừa hồi hộp. Mừng là không phải bê nặng nữa, còn hồi hộp vì không biết là tí ra sao
Sau màn đỡ lễ, trao lễ, chụp ảnh các kiểu thể loại thì đến màn “trao duyên”. Mấy ông kia thì trao cho mấy bà đỡ lễ cùng hết rồi, còn mỗi em là chưa trao thôi
Anh 1: Kia, chú ra trao duyên đi còn gì?
Em: Dạ…
Anh 1: Mạnh mẽ lên cu, lớn rồi sợ cái đéo gì?
Thế là em lấy hết can đảm ra “trao duyên” các bác ạ. Chị kia cũng vui vẻ nhận lời đề nghị rồi trao đổi bao lì xì với em, trao xong lúc quay lại chỗ ngồi em thấy tội lỗi vcl. Đã thế bây giờ em mới để ý là gái cũng đi theo đoàn ăn hỏi các bác ạ, nãy xe đông nên em không để ý lắm hoặc là gái ngồi xe khác, giờ thì thấy gái đang ngồi nhìn nhìn soi em rồi.
Anh 1: Đấy, thế xem nào =)) – Ổng cười cười vỗ vai em.
Rồi từ xa gái tiến lại gần chỗ em với mấy ông anh đang ngồi uống nước.
Gái: Em thấy rồi nhá! – Gái nói làm em giật mình thon thót…
Em: Hả, thấy… Trang thấy gì cơ?
Gái: Em thấy nãy Hoàng ra xin số chị xinh xinh kia rồi nhá!
Anh 1: Haha, thôi em để cho nó tự nhiên đi, trao duyên thôi mà em…
May quá, em còn tưởng gái biết là em tráo bao lì xì chứ. Nói rồi mấy ông kia bỏ đi đâu ấy, để lại em với gái ngồi nói chuyện với nhau, khung gian riêng tư, hí hí.
Đang ngồi nói chuyện thì thấy từ xa có luồng hàn khí lạnh hết cả sống lưng, em quay lại đằng sau thì không thấy ai cả. Nhưng lúc quay lại đằng trước thì em thấy “mấy chị xinh gái trong team đỡ lễ” đang tiến tới bàn em đằng đằng sát khí. Thôi bỏ mẹ rồi, biết thế em không trao duyên còn hơn, đã thế gái còn đang ngồi đây nữa, xong em rồi. Em đéo biết giấu mặt đi đâu nữa, xung quanh thì toàn người lớn, đã thế bên cạnh em còn có gái nữa
Gái: Hoàng sao thế?
Em: À không sao… – Mồm nói không sao nhưng em biết là có biến cmnr
Y như rằng mấy chị đứng ngay trước mặt em, chẳng nói chẳng đừng gì một chị giơ tay xòe ra trước mặt em luôn. Em cũng hiểu ý nên rút cái bao lì xì trong túi ra đưa trả luôn cho bà chị đấy…
Chị 1: Mấy anh kia đâu rồi bạn?
Em: Em không biết chị ơi, chắc ra ngoài kia rồi.
Vừa nói em vừa cúi mặt, đm nhục nhã vl. May mà mấy bà ấy nói chuyện nhỏ nhẹ không làm ầm lên. Nghe xong câu trả lời của em là mấy bà chị ấy đi luôn không cần nhìn lại, còn gái thì nhìn em như kiểu vẫn chưa hiểu gì.
Gái: Sao đấy Hoàng?
Em: Không sao…
Đến cả việc trả lời gái mà em cũng cúi mặt xuống bàn nữa các bác ạ, nhục méo dám nhìn gái. Nhưng mà trước những tình tiết vừa xong thì gái cũng dần dần hiểu ra là có chuyện nên gắng hỏi em. Cuối cùng em vẫn phải khai ra mọi việc với gái, nghe em nói xong thì gái chốt một câu xanh rờn.
Gái: Em không ngờ đấy!
Nói rồi gái đi ra ngồi với con bé Mai ở bàn phía xa luôn, còn em thui thủi đi ra xe đứng đợi đến tận lúc về. Đã thế lúc về mấy ông ấy nhìn thấy mặt em thiu thỉu như cứt ngâm còn trêu em.
Anh 1: Anh quên mất không bảo mày đi trốn, tại thấy mày đang nói chuyện với cái Trang nên bọn anh quên, anh xin lỗi nhá…
Đậu xanh ông ấy xin lỗi em mà mặt cười tươi vl ra.
Em: Thôi, không sao đâu anh. Thế anh có gặp mấy mụ kia không?
Anh 1: Không, bọn anh trốn kĩ lắm, hehe. – Rồi luôn, thế là có mỗi mình em dính.
Rồi liền một tuần sau đấy gái giận méo thèm nghe điện thoại của em luôn, nhắn tin thì trả lời hời hợt. Đợt đấy em còn tưởng là mình tạch hẳn luôn rồi chứ.
Nhưng mà cũng may là sau một thời gian bị gái hờ hững thì em cũng thoát và được hưởng sự khoan hồng… rồi gái chỉ nói mỗi câu là:
Gái: Em biết 100k không nhiều, nhưng cái em lo là anh dễ bị lôi kéo vào những việc như thế. Anh hiểu không?
Đấy, gái nói mỗi câu đấy mà em thấy mình tệ quá chừng.