Phần 130
Nằm thở được đến tầm 9h hay sao đấy thì em thấy tiếng cổng dưới nhà mở, vẫn nghĩ là thằng Hiếu nên kệ, chỉ biết là sắp có người cứu mạng rồi. Đợi mãi đéo thấy ai đi vào hay có động tĩnh gì cả, em lại nghĩ là hay có trộm, cơ mà sáng thế này thì trộm gì dám vào, mà có trộm thật thì em cũng chịu không làm gì nổi tầm này. Đang mải suy nghĩ mọi tình huống xấu nhất có thể thì gái bước vào, bất ngờ lắm nhưng em vẫn cứ im im. Tại ai mà em bị như này? Thế nên em phải chảnh chó chứ, cơ mà thật ra trong lòng thì đang sung sướng lắm rồi, hêhê
Nhưng em còn chưa kịp vui sướng trong lòng cho thỏa mãn thì đã bị gái quát rồi, hung tợn vcc
Gái: Anh làm cái gì mà em gọi không thèm nghe máy, bao nhiêu lần rồi? HẢ?
Gái thì cứ đứng lườm em, còn em thì nằm thở. Hình như nhận ra tình hình của em nên gái cũng xuôi xuôi.
Gái: Điện thoại anh đâu?
Em: Hả?
Gái: Điện thoại của anh đâu mà em gọi không nghe máy?
Em: Qua đi mưa về bị ốm, điện thoại lại hết pin nên anh không biết.
Gái: Mẹ anh nhờ em sang xem anh thế nào. Bác bảo đêm qua gọi cho anh mãi mà không được.
Em: Ừ, anh không sao.
Gái: Anh ăn gì chưa?
Em: Chưa, vừa mới dậy thở được một chút nè.
Gái: Thế anh muốn ăn gì không để em chạy đi mua cho?
Em: Thôi khỏi đi, giờ anh không muốn ăn đồ ngoài quán đâu.
Gái: Thế anh muốn ăn gì thì nói để em nấu?
Em: Thôi không có gì đâu. Phiền em quá, em về đi không hai bác lo. Mới sáng sớm đã qua anh rồi.
Gái: Bố mẹ em tuần này không về, cái Mai thì nó tự lo được, anh cũng biết mà!
Gái: Mà thôi, anh mệt thì ăn cháo nhé? Để em đi nấu cho?
Em: Thôi không…
Em chưa kịp nói hết câu thì gái đi luôn rồi, thấy trong lòng sung sướng quá chừng dù là em đang bị ốm. Đợi một lúc thì gái đi lên, kêu là đang nấu cháo cho em dưới nhà rồi. Còn bây giờ đến màn hỏi cung…
Gái: Hôm qua anh đi đâu?
Em: Anh đi chơi với mấy đứa bạn, em biết rồi à @@?
Gái: Bạn kiểu gì mà cười nói vui vẻ thế, bạn gái anh à? HẢ?
Gái rất hay có cái kiểu hỏi xong rồi chèn thêm chữ “HẢ” to tướng đằng sau nhé, như kiểu quát em ấy.
Em: Không, nói là bạn gái thì không phải, mà em gái thì lại càng không…
Cho dù mặt gái đang hằm hè lườm em, nhưng em vẫn trả lời nhây các bác ạ, tính em nó nhây nhây thế rồi không sửa được
Gái: Vậy chứ là gì? HẢẢ?
Em: Sặc, nói bé bé thôi Trang. Hôm qua anh đòi giải thích mà em có nghe đâu, hôm nay em lại sang quát anh thế? Anh đang ốm mà, huhu ?
Gái: Em mặc kệ, bây giờ anh nói hoặc là…
Em: Là gì? Làm sao nào, hehe?
Em thì nhây quá chừng, còn nhìn mặt gái thì đang ức chế lắm rồi. Lúc đấy em đâu có ngờ là tay gái đang để ngay đoạn eo em rồi, còn câu nói của em như là châm ngòi nổ. Em vừa nói rứt lời thì một cảm giác cực kì kinh khủng chạy thẳng từ phần eo lên não. Quên mất là mình đang bị ốm mà em ngồi hẳn dậy ôm lấy cái eo đáng thương của mình, gái chơi thâm vãi…
Em: Ahhh… anh đang ốm mà… Trang… đau quaá.
Gái: Giờ anh có chịu nói không? – Mặt gái vẫn không tỏ vẻ chút thương sót nào luôn các bác ơi
Em: Em không thương anh à…? Mà đang ốm còn… nhéo anh nữa… đau quá.
Câu nói của em nó không thể liền mạch được, nói được đoạn phải thở một cái, đau thấu trời xanh. Gái thấy thế nhưng vẫn quyết định nhéo thêm cái nữa, không nhây được với gái nữa rồi. Ốm cũng không yên…
Em: Thì là bạn, là bạn anh, được chưa @@!
Gái: Sao nãy anh kêu không phải bạn, cũng không phải em gái, HẢ?
Em: Thì lúc nó xưng mày – tao, lúc nó xưng anh – em. Biết đằng nào mà nần @@?
Gái: Á à, lại còn thế nữa? Quan hệ như nào, anh nói mau?
Em: Nó là em họ thằng Hiếu, nó với anh nó chơi với bọn anh từ bé mà.
Em làm cái mặt buồn tủi nhất để kể cho gái nghe, mong gái hiểu mà đừng hành hạ em nữa, ai ngờ đâu gái vẫn không hề thương cảm mà gỡ bỏ hiểu nhầm.
Gái: Ồh, bạn “thanh mai trúc mã”… Hoàng ha?
Em: Sặc, nó kém anh hai tuổi liền đó.
Gái: Có sao đâu, hai tuổi thôi mà Hoàng?
Em: Ôi trời ơi…
Giải thích đến vậy mà gái còn không chịu hiểu cho em nữa, khổ quá chừng khổ nên em chỉ còn biết ôm mặt mà than trời thôi.
Em: Nhiều khi anh cảm thấy ghen tị với người ta quá Trang ạ…
Gái: Anh là ý gì?
Em: Sao người ta yêu nhau được mà không hờn ghen chút nào nhỉ?
Gái: Thế anh yêu người ta đi?
Em: Anh chỉ nói vậy thôi mà, hêhê.
Gái: Anh cứ cẩn thận đấy nhé, khỏi ốm em hỏi tội sau!
Nói rồi gái đứng lên đi xuống dưới nhà, bỏ mặc em nằm bơ vơ một mình.
Nằm thở thêm một lúc nữa thì gái xuất hiện, trên tay cầm bát cháo to đùng, nhìn gái bây giờ hiền lành quá chừng luôn, chẳng bù cho lúc nãy hung bạo kinh dị. Đúng là con gái nổi cơn ghen thì khó mà lường được, lan man suy nghĩ lung tung thì em cũng ngồi dậy mà đón nhận bát cháo từ tay gái, đang định lừa lừa để gái đút cho ăn nhưng nghĩ gì nên lại thôi
Em: Cháo em nấu khác mẹ anh nấu quá @@!
Gái: Thì tất nhiên em nấu không ngon bằng bác gái mà.
Em: Không… ngon hơn.
Gái: Anh ốm mà vẫn giỏi nịnh nhỉ?
Em: Không, anh nói thật mà.
Gái: Hừm… anh đàn ông, con trai kiểu gì mà cứ như con gái ấy!
Em: Hả?
Gái: Đi mưa có chút vậy mà cũng ốm sao?
Em: Sặc, một chút là gần một tiếng ngoài trời mưa đó!
Gái: Xìì, yếu xìu.
Thôi thì nhường gái vậy, chẳng qua là gái chạy qua tận đây thăm rồi nấu cháo cho em nên em mới nhường gái thôi đấy nhé .
Đang ăn dở bát cháo thì chợt nhớ ra là không hiểu vì sao gái lại biết chuyện em đi chơi với tụi nó chiều qua, nên đem ra hỏi luôn.
Em: Ủa, mà sao em biết anh đi chơi với tụi nó chiều qua vậy?
Gái: Bạn em nhìn thấy nên gọi em sang!
Em: Eo, bạn nào vậy @@?
Gái: Anh biết thì để làm gì?
Em: À không có gì, anh hỏi thôi…
Nói thế thôi, chứ em mà biết là đứa nào làm chim lợn cho gái thì em tìm em hiếp… À nhầm, em tìm em giết chết. Đang yên đang lành lại đi “đốt nhà” người khác, mất dậy thật.
Đang nằm tâm sự với gái thì dưới nhà có động, một lúc sau thì em mới biết nguyên nhân… Con mẹ mấy đứa kia lại sang vào đúng cái lúc này, xui vc.
Hiếu: Mày làm cái đéo gì mà điện thoại bố không gọi được thế con chó này?
Em còn chưa nhìn thấy mặt nó thì đã nghe thấy tiếng nó nói ngoài hành lang rõ to rồi, đã thế gái còn ở đây nữa chứ.
Hiếu: Ơ, Trang ở đây à?
Đmm chửi bố nữa đi, lúc nó đi vào mới nhìn thấy gái đang ngồi ở giường cạnh em nên ngớ người ra, tiện em lườm nó một cái. Đi theo sau nó là hai đứa kia nữa chứ, rồi luôn. Vcl luôn rồi đây… mười mắt nhìn nhau chẳng nói được câu gì, mãi sau gái mới đứng dậy nhường chỗ cho chúng nó vào ngồi thăm em.
Hiếu: Hôm qua còn khỏe như trâu mà giờ đã nằm đây thở như chó rồi hả mày?
Nghe nó trêu mà em không làm gì được, đang yếu nên phải chịu chứ biết làm sao. Mà hình như cái Linh là nó biết gái là người yêu em rồi hay sao ấy, em nhìn mặt nó cười gian lắm các bác ạ.
Gái thì đi xuống dưới nhà lấy thêm cốc lên để rót nước mời tụi nó rồi, nên hiện giờ chỉ còn em với ba đứa kia thôi.