Phần 145
Mai: Chứ anh nỡ lòng nào để em gái anh đi cùng một người không quen, không biết như thế, huhu
Nó lại làm cái bài giả vờ tội nghiệp các bác ạ, nhưng mà em mẫn cảm với cái bài này rồi nên trò của nó vô tác dụng.
Em: Ơ anh có bảo là em phải đi cùng người lạ đâu nào?
Mai: Vậy là anh đồng ý rồi hả? – Cái mắt nó sáng rực.
Em: Không, không hề nha =)).
Mai: Chứ sao? – Nó đổi thái độ hậm hực cái roẹt ngay các bác ạ.
Em: Nếu lần sau em kẹt mà không có ai chở về, thì em hãy lấy điện thoại ra và gọi cho mấy đứa đang cưa cẩm em ấy. Vừa tiện đường về, vừa tiện kiểm chứng tình cảm của chúng nó với em.
Em: À mà này nhé, ví dụ mà có đêm nào trời mưa to, thật là to… thì em cứ lấy điện thoại ra và gọi cho chúng nó tới. Thằng nào mà dám tới thì anh nghĩ là em nên yêu nó luôn đi, kaka.
Mai: Ôi xời, toàn mấy đứa tán tỉnh em linh tinh thôi. Làm sao bằng anh trai đáng quý của em được nhỉ, hihi.
Cái bài giả vờ đáng thương áp dụng với em không được, giờ nó chơi bài nịnh ngay. Cơ mà nó sai sách rồi.
Em: Không hề nha. Anh không đáng quý thế đâu, mấy đứa mà đêm hôm mưa gió cũng dám tới vì em thì mới đáng quý em gái ạ, haha.
Em: Mà thôi anh phải đi với chị em đây, có gì em cứ áp dụng mấy cái bài đấy dần dần đi nhá.
Đúng tầm bóng dáng gái thấp thoảng trên tầng đi xuống nên em mới được giải thoát bởi con quỷ nhỏ này, sau khi gái bàn giao công việc nhà cửa, chăm sóc đám cún con cho nó thì em với gái mới đi hẹn hò được, trước khi đi có ngó qua thấy thái độ con bé Mai vẫn bình thường lắm.
Hóa ra hồi nãy gái cũng để ý thái độ của con bé, mà em thì thấy thái độ của nó vẫn bình thường không tỏ vẻ gì cả, mà lúc trên đường đi gái mới hỏi em…
Gái: Nãy anh với Mai nói chuyện gì mà thấy mặt con bé cứ xị ra thế?
Em: À nó tính biến anh thành biểu mẫu “anh trai gương mẫu” nhưng anh bảo không cần ấy mà.
Gái: Là sao cơ, em không hiểu @@?
Em: Thôi không có gì đâu, hehe.
Gái thấy em trả lời thế nên cũng chẳng hỏi gì thêm nữa.
Buổi chiều hôm sau em đèo gái đi tìm mua nhà cho đám cún con kia, cơ mà vòng vèo mãi chẳng thấy ở đâu bán cả. Thế là lại vòng qua mấy cửa hàng bán nguyên vật liệu gỗ nhỏ tính nhờ người ta làm hộ, cơ mà người ta chê nhỏ vậy nên không làm. Em thì thấy là do người ta ngại làm thôi, chứ em để ý quanh cửa hàng của người ta cũng đều là mấy món đồ hay sản phẩm cỡ nhỏ thôi ấy.
Cuối cùng thì gái quyết định là để cho bọn cún ấy ở trong nhà luôn, chẳng cần phải nhà nhỏ, cửa nhỏ riêng làm gì cho mệt…
Mới đầu em còn thấy khoái vì tụi nó không có nhà riêng, cơ mà về sau em mới thấy mình nhầm các bác ạ.
Hôm đầu thì tụi nó ở trong nhà ngoan lắm, nhưng chẳng hiểu sao hôm sau tụi nó lại đổ đốn ra. Cứ tới đêm là tụi nó sủa, mà tiếng chó con sủa thì nào nó có thành tiếng hẳn hỏi đâu cơ chứ. Nó cứ âm ử, âm ử như tiếng rên ấy các bác ạ, đã thế còn ác nỗi là nó chỉ sủa như thế vào ban đêm thôi. Lại còn toàn vào giờ thiêng tầm 12h, ừm thì 12h cũng không sao vì gái hay ngủ muộn, nhưng tới lúc tụi nó canh toàn tầm 3h sáng tụi nó mới chịu sủa cho mới ghê.
Đã thế nhà chỉ có gái với cái Mai thôi, nên từ đợt đấy hai chị em gái lại ngủ chung phòng với nhau và gái đi ngủ sớm hơn, không còn nhắn tin sau lúc học bài tối với em nữa. Ừm thì thôi không nhắn tin muộn cũng được, nhưng bù lại thi thoảng gái lại gọi cho em lúc 3h đêm, bắt em thức để cùng nói chuyện với gái… CHO ĐỠ SỢ. Từ một người không sợ ma và giờ thì gái đã biết sợ là như thế nào (hồi trước có lần em dọa ma gái thì gái cũng nói là không sợ, nhưng thật ra là gái vẫn sợ các bác ạ @@).
Đợt đầu thì em còn quen giấc được, vì đợt đó có chương trình CKTG LoL 2015 cũng tầm đêm nên em cũng hay thức muộn, nhưng dần dần sau này em oải quá không thức nổi nữa, rồi cứ thi thoảng đang nói chuyện điện thoại là em ngủ gật các bác ạ, vì gái toàn bắt em nói chuyện tới tận gần một tiếng mới tha (vì lúc đó bọn cún con kia không sủa nữa)
Nhiều khi buồn ngủ lắm mà em vẫn cố vì lo gái sợ không ngủ được, mà cái Mai thì nó ngủ ngon lành luôn.
Mãi về sau này đợt tháng 11 này nè thì tụi nó mới bớt bớt đi, nhưng mà lại dở chứng đi vệ sinh vô tội vạ trong nhà làm gái phải dọn quá trời, một ngày có khi phải dọn tới hai, ba lần các bác ạ. Rồi cuối cùng vào một hôm theo em đánh giá là khá đẹp trời, thì em nhận được tin nhắn từ gái.
Gái: Bố mẹ em không cho nuôi mấy đứa cún nữa Hoàng ơi, huhu.
Dù rất rất sung sướng khi nhận được tin nhắn của gái, cơ mà em vẫn phải cố gõ phím trả lời lại kiểu như muốn an ủi gái, nhưng thật ra là em thấy sung sướng lắm rồi…
Em: Ừm, thôi không sao. Hai bác không cho nuôi nữa thì thôi em đừng buồn, thế giờ bọn nó ở đâu?
Gái: Em không biết, bố bảo là mang cho hàng xóm hoặc nhà cô chú.
Em: Ừm, thế để họ nuôi hộ cũng được mà. Nhìn mấy con cún đẹp thế chắc họ cũng quý.
Gái: Nhưng em muốn nuôi…
Em: Thôi, làm thế nào được. Hai bác không cho nuôi nữa thì em cũng phải hiểu chứ, mà em yên tâm đi. Mấy con cún đẹp thế ai nhìn cũng quý mà.
Gõ phím ra được những tin nhắn đấy em thấy cứ lỗi lỗi sao ấy, chứ thật sự là em thấy tụi nó xấu quắc hà, dễ ghét nữa. Không biết có phải do em kì thị không nữa…
Gái còn than vãn nhiều lắm nhưng cuối cùng thì kết quả vẫn phải tiễn ba con cún chúa quỷ ấy đi, cún với chó gì đâu mà phải phục vụ nó như chúa vậy đó.
Thoát được ba con đó em còn mừng hơn được điểm cao nữa mấy bác ạ, đậu má =))).
…
Lại nhớ có hôm em ngồi onl fb thì thấy cái ảnh cùng với caption của một đứa con gái cùng khối như này:
” Anh ơi, em nhớ anh…” – Cái mỏ nó thì chu ra.
Chẳng hiểu sao em lại nổi hứng nên vào cmt trêu nó, vì cũng quen biết với thi thoảng hay trêu nhau nữa.
Em: Anh cũng nhớ em nhiều lắm.
Thế rồi sau cái cmt mở lời đấy của em là một loạt những cmt qua lại giữa em và nó, em thề là cmt chỉ mang tính chất trêu nhau thôi. Ấy thế mà có thằng ác ôn nào đấy nó nỡ tag fb Trang vào, do đang mải chém gió nên em không để ý nó tag lúc nào mà cứ chém gió mãi .
Đến tận cái lúc GÁI ẤN LIKE TẤT CẢ CMT CỦA EM thì em mới biết là mình bị hố, lúc đấy có xóa cmt cũng éo kịp nữa rồi nên thôi em éo cmt nữa mà quay ra nhắn tin riêng để giải thích, ôi đm đã thế bọn ở lớp em lại còn mò vào cái ảnh đấy rồi cmt đổ thêm lửa vào nữa. Gái thì không nói gì nhưng em biết là gái tức lắm. Còn em thì đi nhắn tin giải thích và gái thì im lặng, em biết là gái có đọc tất rồi nhưng mà không thèm rep em nhé. Cơ mà gái cũng chỉ giận một lúc thôi, rồi gái lại pm em luôn.
Gái: Em biết là anh với bạn ấy chỉ trêu nhau thôi, nhưng em không thích thế đâu. Đừng để em thấy nữa nhé?
Em: Ừm, anh biết rồi @@!
Gái: Em nói là: “Đừng để em thấy” tức là em không muốn anh có hành động như thế nữa, chứ không phải em kêu anh giấu diếm em đâu đấy!
Em: Ừm, anh không làm thế nữa đâu, anh xin lỗi.
Rồi gái cũng xuôi xuôi mà bỏ qua cho em chứ không giận dai như mấy lần trước. Đậu má, hận thằng nào bóp em quả đấy thốn vãi.