Phần 98
Sáng hôm sau em dậy sớm để còn chuẩn bị đưa gái về nữa, không ngủ nướng như mọi ngày được. Ăn sáng xong xuôi, nghỉ ngơi một lúc thì gái xin phép bố mẹ em về, ban đầu gái định về một mình thật, cơ mà bố mẹ em không cho…
Daddy: Để thằng Hoàng nó đưa cháu về, để cháu đi một mình nhà bác yên tâm sao được?
Sau câu nói đầy uy lực của bố em thì gái cũng đồng ý, chẳng bù em nói từ hôm qua mà không thấm. Mẹ em thì gửi ít quà, với gửi lời hỏi thăm “nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai của em” qua gái.
Cuối cùng là em được bố mẹ cắt cử để đưa gái về đến nhà an toàn, mà cũng đâu có gì khó khăn, đường từ nhà em đến nhà gái thì em thuộc lòng rồi, lại còn đi taxi nên em không phải lo gì nhiều cả.
Nói chung là em chẳng phải lo gì, em với gái chỉ việc lên xe và đi. Lúc đi thì xách đồ lên hộ gái, đến nơi thì xách đồ xuống cho gái…
Em: Em vào nhà đi, anh về đây. – Lúc này mới về đến nhà gái…
Gái: Anh về cẩn thận, em cảm ơn hai bác nhé.
Em: Ừa, nhớ anh quá thì lại lên HN tìm nha
Gái: Anh cứ đùa suốt thế à, nhăn nhở hoài…
Em: Chứ sao giờ, hay anh khóc nhé
Gái: Hâm…
Nói rồi gái ôm em một cái, chặt thật chặt, mùa hè mà em thấy ấm lắm cơ
Gái: Em không ở cạnh, không quản lí nhưng mà cấm anh đi chơi linh tinh nhé!
Em: Ok sir, anh nhớ rồi mà…
Gái: Ừa…
Em: Thế anh về nha…
Gái: Vâng.
…
Sau khi đưa gái về, thì em cũng lên xe về luôn. Dọc đường đi còn nhắn tin với gái nữa, gái dặn em đủ thứ việc luôn. Nào là: Phải ngoan, nghe lời bố mẹ, ít đi chơi, ở nhà làm việc nhà, bla bla…
Em thì cứ “ừm” với “ok” loạn lên cho gái yên tâm. Mà gái hình như cũng hiểu ra hay sao ấy, nên từ hôm đấy gái suốt ngày nhắn tin, skype với em
Nhiều khi em có hỏi:
Em: Em không làm gì à, mà sao nhắn tin, skype với anh suốt thế @@! ?
Gái: Có chứ, em dọn dẹp nhà cửa xong hết rồi mới gọi cho anh mà.
Gái nói thế làm em cũng chẳng dám hỏi han gì thêm, hỏi nhiều thì gái lại bảo:
Gái: Anh không thích nói chuyện với em à?
Đấy, cứ như thế. Khi nào mà em không đi chơi với đám bạn, thì sẽ ở nhà skype với gái, còn nếu mà đi chơi với đám bạn, thì em với gái sẽ nhắn tin bằng điện thoại. Nhiều khi bọn bạn em nó còn bảo…
Quang: Mày đi chơi với bọn tao hay với cái điện thoại thế?
Những lúc đấy em chỉ biết cười trừ, rồi nhắn tin bảo gái là đang đi chơi với bạn, tí về nhắn tin sau
…
Daddy: Con đã đưa Trang về đến nhà chưa Hoàng?
Đang trên đường về thì bố em gọi cho em…
Em: Dạ rồi, con đang về đây ạ.
Daddy: Ừm, thế thôi được rồi.
Nói rồi bố em tắt máy, chắc đang trên công ty. Về đến nhà phải đi ngủ cái đã…
Tại sáng nay chưa ngủ được mấy, thì đã dậy để đưa Trang về rồi, lên phòng giờ nhìn thấy cái giường của em cứ chán chán kiểu gì ấy. Nghĩ thế nào lại đi sang phòng Trang, vừa mở cửa ra là mùi hương quen thuộc chạy thẳng lên mũi, nhìn cảnh vật xung quanh phòng mà cứ thấy nhớ Trang, các bác chắc cũng hiểu cảm giác của em chứ
Buồn buồn mém khóc, cơ mà buồn ngủ quá nên em lăn ra giường phòng Trang ngủ luôn, cảm giác khác xa với phòng em luôn các bác ạ, cho dù là phòng này em cũng ngủ chán chê từ lúc Trang chưa đến rồi. Nói chung là mùi ga giường, gối đầu, gối ôm… vẫn còn lưu lại mùi của Trang, thế là em nằm ôm cái gối ngủ ngon lành
Đm bác nào nghĩ bậy, nghĩ xấu cho em, thì sẽ bị vô sinh nhé, chỉ là em nhớ gái quá thôi. Chứ méo có bị biến thái nha !
Nằm ngủ đến mãi tận quá trưa mới dậy, dậy cái là chạy thẳng xuống bếp mò cái ăn luôn, theo thói quen mọi khi các bác ạ, cơ mà em quên là em ở nhà một mình, nên xuống đến nơi thì chẳng có gì, đói vỡ mồm, đúng là xa gái ra khổ thật…
Lại ôm cái bụng chạy lên phòng, vớ lấy cái điện thoại thì thấy có tin nhắn của gái.
Gái: Anh về đến nhà chưa?
Gái: Anh ăn cơm rồi ngủ trưa đi nhé, đừng có ngồi máy tính nữa.
Gái nhắn cho em 2 tin các bác ạ, quên mất nãy về chưa nhắn tin cho gái.
Em: Anh về rồi, mà đi ngủ luôn nên quên chưa nhắn tin cho em, đói quá trời đói này.
Rep luôn nội dung hai tin kia…
Gái: Ặc, anh ngủ suốt thế, không thèm ăn trưa luôn à? Hơn 1h rồi đấy, đúng là để anh ở riêng không yên tâm được! .
Vãi gái nhắn có một tin mà làm cả một đoạn dài @@!
Em: Hề hề, tại ôm em nên ngủ ngon quá mãi mới dậy được.
Gái: Ôm em nào, lý do gì đấy?
Em: À, đợi tí anh tìm cái gì nấu ăn đã nha, đói quá
Em lái qua vấn đề ăn uống ngay, nãy ôm gối ngủ ở phòng gái nên ngủ ngon quá các bác ạ, thiếu chút nữa là em mơ thấy gái luôn rồi…
Đi nấu nồi mì ăn tạm đã, giải quyết vấn đề bụng dạ xong em nhắn tin tiếp cho gái.
Em: Anh đây, không ngờ anh cũng nấu ăn ngon quá trời…
Gái: Hơ, có người tự sướng kia.
Em: Hề hề, anh đang luyện để sau này em có đi vắng thì còn nấu cho con ăn nữa.
Gái: Ai thèm…
Em: Biết đâu đấy
Gái: À mà, nãy anh ôm em nào?
Vãi gái lại lái vấn đề về con đường ban nãy =)))
Em: Ôm em, chính em chứ em nào, nghĩ linh tinh hầy.
Gái: Em ở dưới này, anh ở trên đó, thì anh ôm em kiểu gì? ?
Em: Thì ngủ mơ, thấy đang ôm em ngủ, được chưa…
Gái: Hahahaa, Hoàng ngủ mơ thấy em xong ôm em ngủ, haha.
Em: Ờ thì sao @@!
Gái: Ngượng chưa kia, ngủ mơ thấy em cơ mà, haha.
Em: Chứ chẳng nhẽ anh ngủ mơ đang ôm đứa khác à, mà thôi, chuyển chủ đề đi.
Gái: Ngủ mơ đứa khác tôi mà biết thì liệu nha!
Gái ghê gớm quá các bác ạ.
…
Đến tầm chiều hôm đấy, hình như tụi bạn nó đánh hơi ra việc hiện giờ em ở một mình hay sao á, mà tụi nó gọi em luôn…
Thăng: Ê con chó, qua bên quán cf đi.
Em: Ờ, đợi bố tí
Nói xong em đang định tắt máy thì nó bồi thêm câu…
Thăng: Tiện đường đi qua thì đón Quỳnh luôn nhé.
Em: Wtf?
Em: Sao lại là tao, mà đón Quỳnh thì liên quan gì tao?
Thăng: Đm, bàn chuyện đi chơi của nhóm chứ sao, mày bị ngu à?
Em: Thôi, mày qua đón đi.
Nói rồi em tắt máy luôn, còn câu giờ nữa không khéo nó kì kèo em lại xiêu lòng
Đến nơi thì thấy tụi bạn đông đủ cả rồi, còn thiếu mỗi thằng Thăng, à cả Quỳnh nữa. Thế là chắc nó đi đón Quỳnh giúp em rồi…
Em: Mà hôm nay hội họp bàn chuyện gì vậy tụi mày? – Em hỏi tụi bạn.
Bằng: Thì lên lịch đi chơi, rồi còn du lịch nữa chứ.
Em: Ờ, tao quên mất, hehe.
Quang: Mày thì nhớ cái éo gì, gái gái suốt ngày, nghỉ hè về chơi mà suốt ngày ru rú trong nhà.
Em: Thì giờ anh lại dành thời gian cho các cưng đây. Sao thế, gen à, hehe?
Quang: Cc.
Đù má tụi nó, lúc chúng nó gài em thì sao chúng nó không nghĩ gì nhỉ, cái lần chúng nó gọi gấu xong còn gọi thêm một mình em đi xem ấy, em là em thù dai lắm nhé
Ngồi chém gió luyên thêm tí nữa thì thằng Thăng với Quỳnh cũng tới, nhìn vẻ mặt hai người cũng bình thường, nên em đoán là không sao hết.
Thăng: Giờ sao?
Em: Gì mà nhìn tao?
Thăng: Rảnh chưa con?
Em: Rảnh cái gì @@?
Thăng: Đm rảnh để đi chơi với bọn bố chưa?
Em: Thì tao vẫn rảnh mà, mày ngu à?
Thăng: Rồi rồi, từ giờ bố gọi mà kêu bận thì chết với bố nhé!
Vcl thằng bạn nó gài em các bác ạ, thế này thì em hết lý do từ chối mấy vụ sắp tới rồi, nhìn mặt nó nguy hiểm lắm @@
Nói xàm xàm thêm tí nữa thì vào vấn đề chính, chủ yếu là mấy vụ đi chơi, xem film, ăn uống sắp tới thôi.
À còn vấn đề chính là du lịch…
Hôm đấy bọn em dự kiến là:
Sẽ đi Cát Bà 3 ngày 2 đêm, có nhóm tụi em với hai vị phụ huynh nữa thôi, vậy tính ra là có 8 người các bác ạ.
Bàn bạc, nói chuyện chém gió xong xuôi thì giải tán, ai về nhà đấy. Và em thì được thằng mặt loz giao nhiệm vụ đưa Quỳnh về, vl thật. Không biết nó vô tình hay cố ý nữa…
Thăng: Ê Hoàng, mày tiện đường thì đưa Quỳnh về luôn nha. Mẹ tao gọi có việc ở nhà nè.
Em: Ừ ờ, thế đi đi.
Thế là em lại có trách nhiệm đưa bạn Quỳnh về tận nhà. Tụi nó về hết rồi em mới ra lấy xe về, Quỳnh thì cứ đi sau em chẳng nói gì cả, cứ im lặng ấy. Cả lúc ngồi lên xe em cũng im ỉm, không nói ngồi vững chưa nữa, chẳng nhẽ em lại phóng mẹ đi luôn cho ngã ngửa ra sau =…=”
Có gì thì nói chứ em ghét cái kiểu im ỉm này lắm, khung khí ngột ngạt vô cùng…
Em: Quỳnh ngồi chắc chưa?
Quỳnh: Rồi, Hoàng đi đi.
Trên đường về có một đoạn thôi, cơ mà em thấy nó dài vô kể. Em ít khi đèo con gái lắm, cơ mà lần nào đèo gái thì cũng nói chuyện, chứ không có kiểu im lặng đâu, như thế khác méo gì mình đi một mình đâu nào. Cả quãng đường chẳng nói với nhau câu gì cả, đến lúc về đến nhà Quỳnh…
Quỳnh: Hoàng vào nhà tớ chơi tí rồi về?
Em: À thôi, hay để hôm khác nhá, giờ tớ về nhà có việc mất rồi.
Cả quãng đường chẳng nói gì, giờ lại kêu em vô nhà ngồi chơi, vãi ạ. Cơ mà Quỳnh chơi câu sau thâm quá…
Quỳnh: Giờ thì nhà Hoàng có việc gì, còn sớm mà đã phải nấu cơm đâu?
Em: À ừm… thì hôm nay nhà tớ có khách ấy mà.
Em: Nên tớ phải về dọn dẹp, còn đón khách… khách của bố mẹ tớ @@!
Em bịa bừa một lý do, chứ chẳng nhẽ vừa mới xa gái chưa được 12h, mà đã vào nhà Quỳnh chơi ngay rồi à, không ổn, thiện tai… thiện tai. Quỳnh nghĩ nghĩ một lúc rồi nói.
Quỳnh: Ừm, thế Hoàng về đi không muộn…
Em: Ừm, tớ về đây, bb @@!
Nói rồi em đi luôn, giờ trời còn sớm, lượn qua quán net ngồi chút rồi về
Gần 6h em mới vác mặt về nhà, mọi hôm là tầm này em với gái đang nấu bữa tối rồi đấy, cơ mà thấy hôm nay trống vắng quá, cả cái nhà mà có mỗi mình em, tự nhiên thấy buồn buồn rồi nhớ đến gái, mới xa nhau lúc sáng mà…
Đến tầm 6h30 thì bố mẹ em về, em thì đang nằm vật vã xem TV ở phòng khách, thấy thế mẹ em hỏi ngay.
Mommy: Hoàng nấu cơm chưa con?
Em: Dạ… chưa – Em trả lời như thằng hết hơi.
Mommy: Haiz, biết ngay mà. Mày chẳng được cái tích sự gì, chỉ ăn mới chơi là giỏi!
Em buồn quá trời buồn, nghe mẹ em nói thế em cũng chẳng buồn ngồi dậy nữa…
Mà mẹ em đi lên phòng thay đồ, rồi xuống làm cơm luôn, đôi lúc thấy mẹ em khổ quá trời, đi làm về mệt lại còn phải nấu cơm nữa, nhưng khổ nỗi cơm em nấu dở òm nên em không dám nấu, có gái thì đỡ rồi.
Lúc ăn cơm mẹ em lại làm một bài ca nữa…
Mommy: Có bé Trang ở đây vui thật, mà giờ con bé về rồi.
Em: Dạ.
Mommy: Mày nhìn Trang mà học hỏi đi, con gái người ta thì giỏi giang, đảm đang, con mình thì…
Em: Con là con trai mà mẹ @@!
Mommy: Con trai thì mày được phép lười hả con?
Em: Eo…
Mommy: Gặp phải đứa như mày, đúng là làm khổ con người ta ra.
Em: Èo…
Buồn thật chứ, huhu. Nhưng ít ra mẹ em cũng công nhận mối quan hệ của em và gái, hề hề.
Cơ mà sau những ngày gái về, cứ đến bữa ăn tối là em lại được nghe bản trường cả của mẹ em. Đúng là thiếu vắng hình bóng của gái làm em khổ quá mà…
Nhiều lúc mang ra kể với gái, để đỡ thấy tủi thì gái lại còn nói em thêm nữa.
Gái: Hừm, anh lười thế. Bác gái đi làm cả ngày về mệt mỏi, mà anh lại còn để bác phải nấu cơm nữa?
Gái: Anh thì ở nhà chơi, không biết giúp à?
Em: Nhưng anh có biết nấu cơm đâu @@!
Gái: Không lý do linh tinh, thế mấy lần trước anh phụ em nấu cơm bữa thì là cái gì?
Em: Ơ, nhưng mà anh nấu dở lắm, với cả biết nấu mấy món phụ thôi.
Gái: Em không cần biết, nấu dở thì tập dần dần sẽ biết, từ mai anh làm đi.
Gái: Mai em sẽ hỏi bác gái, anh mà để bác phải nấu bữa tối thì biết tay em nhé!
Em: Ohmmmm…
Vãi thật, giờ gái lại dọa em nữa trời ơi. Cơ mà tập dần đi cũng được, huhu.
Và y như rằng ngay hôm sau, đến đúng 6h kém gái gọi điện thoại cho em và bắt em đi nấu cơm. Để đến lúc bố mẹ em đi làm về thì cơm, canh, thức ăn đã được chuẩn bị sẵn cả rồi…
Mommy: Hơ, mấy hôm nọ mới nhắc nhở tí mà nó đã thay đổi ngay rồi à?
Bố em thì cười cười, còn em thì lặng thinh không hó he câu gì, chỉ cắm cúi mà ăn cho lẹ rồi té. Cơ bản là em vẫn chưa tự tin vào trình độ nấu nướng của mình lắm.
Mommy: Chưa ngon lắm, hơi mặn, mà không sao, tập dần đi cho quen…!
Và đến lúc em đang ngồi phòng khách xem TV cùng bố em, thì mẹ em lại đi ra, chuyện gì nữa đây trời…
Mommy: Hiểu rồi, hóa ra là có bé Trang nên thằng Hoàng nó chăm đột xuất.
Em: Ơ, là sao ạ @@!
Mommy: Trang nó vừa gọi điện cho mẹ hỏi xem ai nấu bữa tối.
Mommy: Mẹ bảo là mày, xong nó hỏi mấy việc linh tinh nữa rồi tắt máy.
Mommy: Thế có đúng không?
Em: Ớ, đâu… đâu có, tại… tự nhiên con thích nấu đấy chứ.
Daddy: Bố mẹ nó nhờ cũng còn khó, thế mà bạn gái nó thì bảo cái được ngay…
Daddy: Haiz, mày dại hơn bố rồi con ơi!
Nói xong bố em với mẹ em thì phá lên cười, còn em thì cúi gằm cả mặt xuống, ngượng quá các bác ạ.
Em tưởng gái chỉ nói chơi chơi việc gọi cho mẹ em, ai ngờ gái làm thật đấy