– Không biết mẹ có qua được mùa đông năm nay không nữa. Giá mà con tìm được nơi được chốn, ổn định gia đình, cưới cho mẹ cô con dâu thì… mẹ cũng yên tâm mà nhắm mắt. Haizz… Nhưng xem ra khó lắm, hết hè rồi…. mà còn chưa thấy động tĩnh gì thế này thì….khụ…khụ…..- Tiếng nói của người phụ nữ bị những cơn ho ngắt quãng
– Mẹ ơi. Alo…mẹ….- Đáp lại chỉ là tiếng im lặng
– Tút…tút….
Đầu dây bên kia ngắt máy, Tuấn biết lúc này cơn đau đang xâm chiếm cơ thể mẹ nó, rồi sẽ là những trận ho dài, mẹ nó dúm dó trong những trận ho, con quái vật trong người đang hàng ngày, hàng giờ rút đi sinh khí của mẹ. Những hình ảnh đấy đang tràn ngập trong đầu Tuấn . Mắt Tuấn nhòa đi, thương mẹ, từ bé đến giờ, gần 30 năm, quá nửa cuộc đời mẹ là người gần gũi với nó nhất. Bỗng 1 thời gian mẹ nó ho nhiều, rất nhiều, gương mặt hốc hác trông thấy và rồi vào 1 ngày nó nhận được tin, như sét đánh ngang tai, mẹ Tuấn bị ung thư phổi giai đoạn cuối, bác sĩ dự đoán cùng lắm thì có thể sống thêm 1 năm. Phải mất 1 khoảng thời gian để có thể tin vào những điều đó, nhưng rồi Tuấn cũng học cách làm quen vì đó là sự thật.
Cơn mưa rào cuối hè vừa dứt, trả lại chiều hè không khí trong lành mát lạnh, cả Hà Nội như được gột rửa, sạch sẽ không khói bụi. Nếu ai ở Hà Nội lâu năm sẽ thấy thích bức tranh đó, 1 Hà Nội rất khác, những con đường như vừa được tắm mát và lòng người cũng như được gột sạch, nhẹ bẫng thanh thản đến lạ kì. Thế nhưng có 1 người mang trong lòng đầy tâm tư, trên con xe Dream cũ kĩ dạo quanh các con phố cổ 1 cách vô định. Mặt Hồ Gươm sau cơn mưa như 1 tấm gương, trên những ghế đá là 1 vài đôi trai gái bên nhau hạnh phúc. Con xe Dream thong dong lượn qua Tràng tiền Plaza, hướng lên đê sông Hồng, đèn đường bật sáng trưng, nếu như không nhìn lên bầu trời thì có lẽ không biết là đã tối muộn, quả thật xứng danh với tên gọi thành phố không ngủ. Nhưng Tuấn không quan tâm đến khung cảnh đó. Những lời nói của mẹ lúc chiều vẫn còn đang văng vẳng bên tai, nó nhớ như in lúc nhận được kết quả xét nghiệm của mẹ, trong khi nó đang chết lặng thì mẹ lại cười rất tươi mặc dù nụ cười đó vẫn in rõ nỗi buồn sâu thẳm, và đáng nhẽ nó phải là người động viên mẹ thì ngược lại mẹ lại là người làm chuyện đó:
– Không sao đâu con trai, sống chết có số rồi, con là niềm tự hào của mẹ, được nuôi nấng con nên người là mẹ mãn nguyện rồi. Có chuyện gì xảy ra đi nữa thì mẹ vẫn sẽ mỉm cười..
Tuấn thấy cay cay nơi khóe mắt, nó vốn là đứa tình cảm, nhưng ngại nỗi từ khi biết mình bị ung thư, nó chưa bao giờ thấy mẹ khóc, dù có đau đớn đến đâu, dù là khi nhìn thấy cái đầu trọc lốc sau mỗi lần xạ trị, mẹ còn đùa rằng trong mẹ giống Phan Đình Tùng.
Tuấn rất nghe lời mẹ, vì nó thương mẹ lắm, là 1 đứa trẻ ngoan và cực kì thông minh, cả tuổi thơ của nó chỉ tóm gọn trong 1 từ “ HỌC”, hết cấp 2 nó đã chọn 1 trường chuyên của thành phố để thi và Tuấn đã đạt điểm gần như tuyệt đối, cấp 3 đi học xa nhà, nó đã lăn lộn, bươn trải kiếm tiền bằng những công việc làm thêm để phụ mẹ trang trải cuộc sống, cuối tuần nào cũng như tuần nào, Tuấn bắt xe bus để về với mẹ ở quê. Và rồi thời gian cứ thế trôi qua, 3 năm cấp 3 và rồi Đại Học, Tuấn luôn là 1 học sinh xuất xắc, tốt nghiệp ra trường, Tuấn được nhận ngay vào 1 công ty có danh tiếng với 1 mức lương mà hằng triệu sinh viên mới tốt nghiệp ao ước. Không ngủ quên trên vinh quang, suốt 5 năm đi làm, Tuấn luôn phấn đấu hết sức được mọi người kính trọng, đồng nghiệp yêu mến. Nhưng dù có kiếm được bao nhiêu tiền hay giữ chức vụ cao đến đâu, Tuấn vẫn luôn nhớ lời mẹ dặn:” Hãy sống là chính mình, bình thường nhưng không tầm thường”
Đã muộn lắm rồi, Tuấn vẫn mơ hồ qua các con phố, xe hướng lên đê sông Hồng, qua Nhà Hát Lớn, rẽ về đường Trần Khánh Dư, cơn gió mát cuối ngày là Tuấn thấy hơi lành lạnh, Bất chợt giọng nói lả lơi kéo Tuấn ra khỏi cơn mơ:
– Anh trai ơi, vui vẻ 1 chút không?
– Anh ơi, đi chơi với em không? – 1 giọng nữ khác xen vào
Tuấn nhận ra mình đang đi qua 1 tụ điểm “vui vẻ” của thành phố, bên đường, trong những chỗ khuất mà ánh đèn đường không chiếu tới, dưới những gốc cây xà cừ to cổ thụ là những cô gái ăn mặc“ mát mẻ”, zin ngắn, quần sóc, áo ba lỗ để hở ra những cặp đùi trắng ngần, dù là trong bóng tối nhưng những đường cong vẫn dễ nhận ra. Tuấn chẳng lạ gì với những câu mời chào khách của các cô nàng hành nghề “ bán hoa” này, mỗi khi công ty tăng ca cho dự án lớn, phải về khuya, Tuấn đều gặp họ. Phần lớn do hoàn cảnh bắt buộc, phải bươn trải nơi thành thị đắt đỏ này, họ không có nghề nghiệp gì mới đi theo con đường này, số khác là do nợ nần hoặc bị lừa vào nghề, lâu dần trở thành “yêu nghề”, còn lại rất ít là do “ sở thích”. Tránh sao được 1 công việc phải gọi là “ việc nhẹ lương ca”, chỉ việc nằm đó hưởng thụ, sướng mình sướng người, lại còn có tiền, nhưng cũng có khi đen đủi gặp những lão khách oái oăm thì không khỏi chịu khổ.
Tuấn định tăng ga vọt đi, nhưng 1 ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, thay vì bỏ đi, Tuấn giảm ga chầm chậm ngó nghiêng như kiếm tìm 1 ai đó. Không được…già quá…không được..nhìn dâm quá…không được…trẻ quá còn chưa đủ tuổi thành niên…Đúng như 1 tay chơi thứ thiệt, Tuấn đang chọn “ đào” nhưng không hẳn là vậy. Và rồi ánh mắt Tuấn dừng lại nơi góc tối cuối phố, em trông còn khá trẻ, dáng người cao dáo, em mặc bộ váy ngắn đen, những hạt kim tuyến lấp lánh, tóc xoăn buông xõa che bầu ngực cao đầy khiêu khích, em đứng tựa lưng vào gốc cây xà cừ, tay cầm điếu thuốc cháy đỏ lập lòe như bỏ mặc thế giới xung quanh. Trong khung cảnh đó, giữa nhưng con người bị coi là hèn kém của xã hội, trông em như 1 thiên thần thoát ra từ nơi tối tăm, ở em có vẻ gì sang trọng hơn là 1 nàng “đĩ”.
Tuấn dừng xe, đôi mắt không rời khỏi em, còn em dường như không mảy may quan tâm đến nó, em không vồ vập như mấy cô “ đào kia” em sang chảnh, em cao quý, chết tiệt làm “ đĩ” mà còn bày đặt làm cao- Tuấn chợt nghĩ. Tiến lại gần, Tuấn đã nghĩ sẽ là 1 cuộc thương lượng nhanh chóng, em ra giá, anh đồng ý nhưng không, em vẫn đứng đó, dựa vào gốc cây, điếu thuốc trên môi đã quá nửa. Vậy là Tuấn lại là người lên tiếng trước.
– Em có “đi “ không?
– Không…- Em trả lời cộc lốc, điếu thuốc vẫn trên miệng
– ……- Tuấn cứng họng, Cũng 1 vài lần Tuấn đi kiếm “ đào” nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp này.
– 1 ngày em kiếm được bao nhiêu?- Tuấn lại hỏi
– ……………- Im lặng không trả lời, em lại rít 1 hơi thuốc nữa, làn khói thoát ra nhẹ nhàng từ đôi môi hồng
Bị quê, Tuấn không hiểu sao lúc ấy lại có đủ kiên nhẫn để đứng lại đó, nghĩ lại gần 30 năm sống trên đời đó là lần xấu hổ nhất của Tuấn.
– Tôi sẽ trả em 10 triệu. Chỉ cần em đi với tôi 1 ngày. – Giọng Tuấn chợt nghiêm lại, lấy lại phong thái của 1 người “ có tiền”
– …………….
Cứ tưởng em sẽ không tiếp lời nó nhưng đúng lúc Tuấn định quay đầu bỏ cuộc thì:
– Trông thư sinh thế có làm nổi 15p hay không mà đòi “chơi” nguyên ngày. – Có phải giọng em nghe êm ái, ngọt ngào quá mức hay là do nó quá mong đợi em cất lời nên mới thấy thế.
Tuấn lúng túng:
– Không….không phải chu…yện đó, tôi không đòi hỏi cái đó, chỉ…cần em đi với tôi..
– Ok..- Em ném điếu thuốc xuống đất, lấy mũi giày cao gót di di.- 10 triệu, cũng bõ..
– Vậy mai 7h tôi đón em sao?
Em rút 1 cây bút từ trong ví ra, em nắm lấy tay Tuấn, do phản xạ, Tuấn định rụt tay lại nhưng hiểu ý, Tuấn để cho em ghi nhanh số điện thoại lên tay
Đúng lúc 1 chiếc Camrry đen dừng lại trước mặt, 1 người đàn ông to béo bụng phê mở cửa bước ra nhìn về phía Tuấn. Em nhắc Tuấn “ Gọi theo số này” rồi dảo bước về phía người đàn ông, 2 người còn xì xào nói chuyện gì đó, người đàn ông nhìn Tuấn rồi cả 2 vào xe.
Còn Tuấn đứng chơ ra đó, nhận thấy những ánh mắt đang nhìn mình, Tuấn vội vã lên xe phóng đi, trong đầu vẫn còn gương mặt và giọng nói của em. Trên môi nở nụ cười nhẹ, miệng lầm bẩm:
– Vậy là tạm ổn…