– Thằng Toàn con bác Hải sang tháng cưới vợ rồi đấy, con biết chưa ?
– Con biết rồi mà, nó mời con rồi- Tuấn càu nhàu
– Còn cả thằng Dũng con ông Hùng kém mày cả nửa giáp mà nó đã 2 đứa con rồi đấy, vợ nó lại thấy chửa đứa nữa rồi. Mày liệu liệu chứ không ế đến già đấy con ạ- Giọng mẹ Tuấn đầy cảnh cáo
– Con biết rồi, biết rồi cuối năm con lấy vợ cho mẹ xem- Nó nói vậy nhưng trong lòng chả có tí chắc chắn nào- Con đi công tác xa, cuối tuần sau mới về, thứ 7 chủ nhật con về quê luôn, con thấy đài báo mấy hôm nữa có không khí lạnh tăng cường, mẹ chú ý đấy.
– Biết rồi, không cần anh phải nhắc, còn nhà anh nữa cũng phải chú ý sức khỏe đấy
– Mẹ yên tâm, trong này đang nóng chảy mỡ, không phải lo đâu mẹ
Quả đúng thế thật, cùng là trên mảnh đất chữ S, trên cùng 1 dải mà khác biệt rõ rệt. Người trong Nam thì cứ tha thiết muốn được một lần trải nghiệm cái lạnh của mùa đông, được diện những bộ quần áo to xù xì như trong phim Hàn Quốc, còn người ngoài Bắc răng môi cứ va lập cập cả vào nhau, nước mắt nước mũi sụt sùi trong đầu thì cứ ước gì bây giờ đang là mùa hè. Đúng là cái gì quá thì cũng chán.
2 mẹ con nói chuyện với nhau cả chục phút, chả biết chuyện gì chỉ thấy Tuấn cứ dạ dạ vâng vâng đầu cứ gập lia lịa ra vẻ hiểu lắm. Bất chợt Tuấn nghe thấy một giọng phụ nữ vọng lại từ đầu dây bên kia. « Mẹ ơi con tắm xong rồi, mẹ đi tắm đi ». Giọng nữ này quen lắm.
– Ai đang ở nhà mình thế mẹ ?- Tuấn tò mò
– Không…làm gì có ai- Mẹ Tuấn có vẻ mất bình tĩnh như đang giấu Tuấn điều gì
– Rõ ràng con nghe ai gọi mẹ cơ mà- Tuấn tra khảo
– Không, có ai đâu thôi nhé lúc khác nói chuyện.- Rồi mẹ Tuấn cúp máy
– Mẹ…mẹ…alo…- Đáp lại lời Tuấn chỉ là tiếng tút…tút đều đặn
Tuấn cứ thắc mắc rõ ràng không thể nghe lầm được, giọng phụ nữ, có vẻ trẻ, nghe lại còn quen lắm, ai được nhỉ ? Tuấn cứ thắc mắc như thế cho đến khi một cảm giác ớn lạnh đem lại từ đằng sau gánh, hình như ai đó đang nhìn trộm Tuấn từ đằng sau. Thình lình Tuấn quay ngoắt lại, mắt láo liên dò xét. Chẳng phải mất thời gian, Tuấn tìm ngay ra một đôi mắt to tròn, trong veo như mặt nước hồ đang nhìn chằm chằm Tuấn từ phía sau, bên kia dãy quần áo được treo gọn gàng trên mắc. Chủ nhân của đôi mắt đó chẳng phải ai khác chính là Lê. Do không mang theo hành lý nên Tuấn đã chủ động nhờ Lê sau khi tan làm giúp đưa Tuấn đến mấy cửa hàng quần áo để mua vài bộ mặc tạm tiện nhờ cô tư vấn, dù sao phụ nữ cũng có mắt thẩm mỹ tốt hơn đàn ông. Ấy thế mà cả quãng đường đi, cô cứ tỏ vẻ xa lánh Tuấn, không vồn vã, hồ hởi như lúc ở sân bay. 2 người gọi taxi thì cô cứ nhất quyết bắt Tuấn ngồi lên ghế trước, cô ngồi ghế sau, và giờ thì lại đang đứng dò xét Tuấn. Cô ta sao vậy nhỉ ? Tuấn tự hỏi.
Còn lúc này Lê đang chằm chằm dõi theo từng cử chỉ của Tuấn và âm thầm nhận xét. Cao dáo, đẹp trai, mặt mũi hiền lành sáng sủa mặc dù có hơi ngơ ngơ một chút.
– Không có lí nào ? Không thể được- Lê cứ lẩm bẩm một mình
Đúng lúc bắt gặp ánh mắt Tuấn nhìn lại mình, Lê ngượng chín mặt cứ như kẻ trộm bị bắt quả tang.
– Em có ổn không ? Em bị ốm à- Tuấn hỏi han khi ngồi đối diện Lê trong quán thịt nướng Hàn Quốc. Sau khi đi mua quần áo, cả 2 đã rủ đi ăn
– Không em ổn mà. – Lê vừa nhồm nhoàm nhai nhét miếng thịt nướng to tướng thơm phức vào mồm vừa trả lời Tuấn. Có vẻ như đồ ăn ngon làm cô gái trở lại với vẻ thân mật và hồn nhiên ban đầu.
– Nhìn em ăn ngon thật đấy- Tuấn cười
– Ai cũng nói vậy, trông tướng em nhỏ con vậy thôi chứ ăn nhiều lắm, lạ nỗi ăn bao nhiêu cũng chẳng béo lên được
– Em có biết bao nhiêu cô gái muốn được như em đấy không ?
Giọng Tuấn có vẻ trầm xuống, ánh mắt mang mác nỗi buồn khi nó nhìn dòng xe cộ đang tấp nập ngoài đường. Vài dòng kí ức khẽ thoang thoảng như làn gió nhẹ, là những cái nhăn mũi đáng yêu của em, là tiếng em than vãn sau mỗi lần nhảy lên cân, là những lần em nhảy dựng lên quát tháo vì Tuấn mua nhiều đồ ăn
« Em không ăn cái này đâu, dễ béo lắm. »
« Sao anh cứ mua đồ ăn hoài vậy, làm em lại phải ăn »
« Anh ơi em lại tăng cân rồi, khiếp quá tăng cả nửa cân »
« Em phải giảm béo, anh ơi cho em đi tập yoga đi, không thì tập gym cũng được »
Anh ơi thế này….Anh ơi thế nọ
Vậy mà Tuấn chưa bao giờ thấy em béo, dáng em vẫn chuẩn từng centimet, những đường cong vẫn đầy quyến rũ sẵn sàng làm đổ gục mọi ánh nhìn. Cũng có lẽ bởi vậy mà xung quanh cô ấy có quá nhiều cám dỗ để có thể gục ngã.
– Anh sao thế ?- Lê vẫy vẫy tay
– À không có gì đâu. Em ăn đi. Bữa này coi như là lễ ra mắt.
– Ra mắt- Ánh mắt Lê đầy ranh mãnh- Vậy mình có làm ca 2 không anh
– Ca 2 ?Là sao ?- Tuấn hỏi một cách ngây thơ vô số tội. Nhưng trong lòng thanh niên đang nảy nở vô số những ý nghĩ đen tối. Khách sạn ư, hay nhà nghỉ đây. Trông hiền lành vậy mà bạo dạn dữ. Tuấn cười thầm
Lê không trả lời, thay vào đó là một cái nháy mắt đầy nguy hiểm.
U..u…u…tiếng điện thoại đang khẽ rung. Nam thò tay vớ lấy cái điện thoại trên bàn. Vẻ mặt cau có vì bị làm phiền
– Tối nay tao về muộn nhé, nhớ để cửa cho tao- Giọng Tuấn từ đầu bên kia
– Mày đi luôn cũng được- Nam thều thào rồi cúp máy.- Bố mày đang bận.
Cuộc điện thoại của 2 thằng bạn thân chỉ vỏn vẹn có 2 câu ngắn ngủi. Nam chưa kịp ném chiếc điện thoại lên bàn thì một bàn tay thon thả nhẹ nhàng luồn qua dưới cánh tay Nam, vuốt ve lên bộ ngực săn chắc.
– Ai vậy anh ?- Một mái tóc vàng chui ra từ tấm chăn mỏng
– À thằng điên nhầm máy ý mà ? – Nam trả lời giọng cực kì thờ ơ. -Kệ nó đi, mình tiếp tục công việc nhé ?- Nam nháy mắt , cười dâm dục, kéo tấm chăn chùm qua 2 cơ thể đang trần truồng. Rồi sau đó chỉ còn lại tiếng hôn hít, tiếng rên rỉ xen lẫn những tiếng cười khúc khích đầy nhục dục trong căn phòng màu trắng sữa bày biện lộn xộn.
Tiếng bước chân nhanh nhẹn lướt qua phòng khách, bóng dáng một thân hình thanh niên cường tráng rẽ vào kệ bếp, mở tủ lạnh, Nam tu một hơi hết phân nửa chai nước. Cái lạnh làm nó tỉnh táo sau một đêm cuồng nhiệt.
– Mày k phải nhìn tao như thế, đêm qua mày đi đâu mà không về nhà, khai mau ?
– ……
– Á à, ăn nằm với nhau bao nhiêu năm, giờ mày lại còn muốn giấu tao hả, mày có bồ đúng không ?
– ……..
– Vẫn ngoan cố không trả lời ? Ê, nói nghe xem, cô ấy là người thế này, tao có biết không ? có xinh không ?
– ……..
– Đậu xanh, mày được lắm, tình bạn bao năm của chúng ta coi như chấm dứt tại đây. Mày nhớ mặt tao đấy
Nam đóng cánh cửa đánh rầm, mặt hầm hầm đi ra, để lại con vật ngơ ngác :
– Meeoo………..meeo…
Con mèo nga màu xám trông hệt như quả bóng lông vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra với chủ của mình, nhanh nhẹn nhảy xuống bát thức ăn mà anh chủ nóng tính đã chuẩn bị cho nó từ tối qua nhưng do mải đi mây mưa mà nó đã không về nhà. Đôi mắt tròn xoe như 2 hòn bi ve vẫn dõi theo từng cử chỉ của anh chủ. Chắc nó đang không hiểu vì sao mà sáng nay anh chủ của mình lại có vẻ bực tức như thế. Phải, mèo thì làm sao mà hiểu được…
– Mày đi đâu tối qua không về ?- Nam hỏi khi giáp mặt Tuấn trong thang máy
– Thôi mày đừng hỏi nữa, đêm qua tao gặp ác mộng.- Vẻ mặt phờ phạc của Tuấn cùng với đầu tóc rối bù được vuốt vuốt qua loa, quần áo thì nhàu nhĩnh, tất cả đều tố cáo Tuấn đã có một đêm phải nói là không mấy xuôn xẻ
– Đêm qua mày hẹn hò với mấy em học judo ở tầng 1 à? – Nam cố nhịn cười, thành ra từ miệng hắn chỉ phát ra những tiếng khục khục
– Thôi mày đừng nói nữa, đêm qua t gặp mấy cô bên câu lạc bộ bắn súng
– Nhưng tao tưởng tối qua mày đi cùng em Lê cơ mà- Nam hơi tái tái
– Đù má mày đã bảo không nói nữa mà, nói thêm câu nữa bố nhét giẻ vào mồm mày đấy?- Tuấn gắt lên, ruột quặn lên, cảm giác buồn nôn trào ngược lên cổ.- Tao mà biết thằng nào chơi đểu nói tao bị “ gay” với em Lê thì tao cắt giống đem chôn sống cả họ nhà nó…
Chưa kịp rủa hết câu thì Tuấn đã phải chạy vội vào WC khi cửa thang máy vừa mở, để lại Nam tò tò bước ra sau, trên mặt tuyệt nhiên tái mét, cắt không còn giọt máu. Mắt trái của Nam cứ giật giật liên hồi. “ Bỏ mẹ, điềm chẳng lành rồi”
Ngược lại 10 tiếng trước………….
– Vào đây đi anh, quán này em quen ….- Lê kéo Tuấn
– Ơ..anh tưởng em muốn rủ anh đi nơi khác, anh thấy chỗ này không phù hợp để…
– Để làm gì, anh đừng xàm nữa, vào đây đi em đặt phòng rồi
– Em đặt trước rồi hả?- Tuấn bất ngờ
– Vâng em đặt rồi, em còn gọi cả bạn em đến nữa, đảm bảo anh sẽ thích.- Lê cười ranh mãnh
– Bạn em….
– Vâng, em nghĩ là sẽ rất hợp gu của anh
Và rồi Tuấn đã để Lê lôi kéo dễ dàng, bên trong quán, những âm thanh gào rú, xen lẫn tiếng hét ầm ĩ giống hệt như trong phim kinh dị của Mỹ. “Bỏ mẹ, không hay cho main rồi”
10 phút sau, main chính của chúng ta đang ngệt mặt ra như ngỗng ỉa, mặc cho cái đứa con gái kia đang hồn nhiên, nhí nhảnh
– Đây là anh Tuấn, đồng nghiệp của Lê ngoài Bắc vừa mới vào. Còn đây là Kim, đây là Phương, còn đây là Hạ Trinh.
Cái định mệnh, đây phải nói là cái giây phút khốn nạn nhất trong đời Tuấn. Với tư thế sẵn sàng gặp gỡ các em xinh tươi mà Lê sẽ giới thiệu, nó cứ nghĩ rằng trông em xinh xắn thế kia thì chắc bạn em cũng “có số có má” lắm, nào ngờ đứng trước mặt nó bây giờ là 3 đứa công nhận có số má thật nhưng toàn là số âm. Cái đứa tên Kim kia thì đích thị là 1 đứa bị bà mụ nặn nhầm, rõ ràng là 1 thằng đàn ông mà lại để tóc dài, đánh son lòe lọe trông phát tởm. Còn nàng Phương kia mặc dù đã cố diện bộ váy trắng bắt mắt với những hạt kim tuyến lóng lánh và chân váy dài đến gần gót chân nhưng lấp ló đằng sau màu đen huyền bí kia là những cọng lông chân thòi lòi như đang muốn vươn ra để khẳng định chủ quyền. Chỉ còn lại em Hạ Trinh kia còn tàm tạm, gương mặt không tệ, lại có vẻ lạnh lùng của con nhà giàu.
—-Ngoài lề 1 tí nhưng mà sao mình ghét mấy đứa con gái nhà giàu chảnh chó thế chứ. Chiều nay đi làm về qua ngã tư Trần Duy Hưng, trời thì nóng như lửa đốt, vã cả mồ hôi háng ra lại còn tắc đường, kẹt cứng ngắc. Ngày nào cũng đi làm về giờ này cũng tắc, mấy năm rồi ngày nào cũng như ngày nào đâm ra quen. Bỗng dưng thấy một em đi SH mặc váy trắng, nhìn xinh thôi rồi. Nhưng mà não cá vàng, bật xi nhan mà quên không tắt cứ để nó nháy như đèn xanh đèn đỏ. Mình lại nổi máu hiệp sĩ, cố luồn lách lên ngang em để tranh thủ làm người tốt, vừa mới bon chen lên được ngang em, chưa kịp nói câu nào thì bị em quay sang xổ cho 1 tràng:
– Nhìn gì mà nhìn, quen à, đm biến thái.- Rồi em phóng vọt đi trước khi cái cột đèn chuyển đỏ. Bỏ lại mình vẫn đang ngơ ngác,
Bao nhiêu người xung quanh nhìn mình như thằng thiểu năng, ngượng vãi đái ra. Vừa ngại vừa ức. Đm muốn kiếm cái lỗ mà chui cơ mà xung quanh chỉ có mấy cái lỗ cống, nghĩ chui xuống thì thối vl thành ra chỉ biết lấy cái khẩu trang che mặt. Vừa đeo khẩu trang vừa mong cho đến đèn xanh để chuồn lẹ. Đm ức chế vkl, chẳng nhẽ làm người tốt khó thế à. Nhưng mình cũng thông cảm được, chắc em ấy đến tháng nên dễ cáu gắt, cái này mình hiểu mà, gấu mình đến tháng cũng hay thế. Đang ra vẻ cảm thông thấu hiểu phóng qua ngã tư Nguyễn Trãi thì đm, thấy em SH lúc nãy đang loay hoay giải thích với mấy anh công an áo vàng. Đúng là ông trời có mắt, lòng mình bỗng dưng thấy vui vl, đi qua chỗ em ý đang đứng với anh công an, đéo hiểu sao mình lại cố tình đi chậm lại, bình tĩnh kéo khẩu trang xuống rồi nhẹ nhàng nở 1 nụ cười biến thái hết sức lúc em ý quay ra nhìn mình. ĐM, nghĩ lại đến giờ mình vẫn còn thấy vui… —-
Quay lại chuyện đi, cả buổi hát, 2 em Phương, Kim nhiệt tình lắm, cứ lân la mời bia, mời rượu Tuấn, tay chân thì cứ gạ gẫm vuốt ve Tuấn, dù gì thì trước nó cũng có thời gian lao động chân tay phụ giúp gia đình thành ra người cũng có tí cơ kiếc các kiểu các kiểu, Tuấn phải chật vật mãi mới né được 2 con đười ươi kia. Còn Lê thì vô tâm, cứ ngồi ông ổng hát để mặc nó phải vất vả như đấu vật. Đối diện là Hạ Trinh vẫn lạnh lùng quan sát, ánh mắt đăm chiêu như đang muốn xé toạch quần áo của Tuấn. Không khí càng ngày càng ngột ngạt, Tuấn đành phải xin phép trốn vào WC để giải thoát.
Mệt mỏi quá, chưa bao giờ nó mắc kẹt trong cái hoàn cảnh chớ trêu này, đi giải trí mà như xuống địa ngục. Tuấn lim dim tận hưởng cảm giác thoải mái để mặc những uất hận của nó để mặc cho dòng nước đang chảy ra từ dưới háng cuốn vào bồn cầu. Nhưng nó nhầm, đấy chỉ là bắt đầu khi cánh cửa phòng khẽ mở, bóng đen nhẹ nhàng lọt qua khe cửa, tiến lại gần Tuấn, một mùi nước hoa đắt tiền xực lên, bàn tay trắng trẻo, thon gọn nhẹ nhàng ôm lấy eo Tuấn làm Tuấn giật mình, dòng nước khẽ lệch khỏi quỹ đạo vẽ lên trên trời 1 đường cong rồi ngưng hẳn.
– Trinh…em làm gì vậy, đây…đây làm…
Hạ Trinh chẳng nói gì, bàn tay tai quái luồn xuống dưới, nhẹ nhàng nới thắt lưng của Tuấn.
– Em làm gì vậy, nhỡ có người thấy thì sao.- Tuấn chỉ khẽ khàng phản đối, gọi là phản đối nhưng có thằng ngu nào trong hoàn cảnh đó mà lại kêu dừng lại cho được. Nó chỉ biết ngầm hợp tác bằng cách thả lỏng cơ thể.
Bàn tay ấy cứ thế mà xuống dần, xuống dần, rồi nhanh như cắt chui vào trong quần nó. Tuấn giật thót mình vì hành động táo bạo đấy, mà lại là từ Hạ Trinh mới chết chứ.
– Thôi mà em, có gì để chỗ khác..ở đây không tiện, đây là WC nam mà.
Mùi nước hoa sực lên mũi Tuấn, Trinh khẽ nhón gót chân, hơi thở phả lên gáy Tuấn một mùi hương quyến rũ.
– WC nam thì sao..
Vừa nói Trinh vừa dùng bàn tay còn lại nắm lấy tay Tuấn, rồi kéo tay Tuấn lại phía mình, đặt lên ngực rồi kéo xuống đến eo rồi từ từ xuống..xuống nữa cho đến khi tay Tuấn nằm gọn trong chiếc váy, giữa 2 háng.
Tuấn như chết giấc, nó đi hết từ cảm giác này đến cảm giác khác, chưa bao giờ nó lại được tận hưởng cảm giác kích thích đến như vậy. Mùi hương từ cơ thể Trinh tỏa ra đầy kích thích, sự mềm mại nơi cặp ngực căng tròn, vòng eo thon gọn cùng những đường cong chết người. Tuấn như lâng lâng giữa chốn thiên đường thì bỗng dưng rơi tọt xuống địa ngục khi tay nó đặt vào giữa háng Trinh. Cảm giác từ nơi bàn tay truyền đến não bộ, một vật tròn tròn, và dài…cùng những sợi lông. Và sau đó là cảm giác lành lạnh phía sau gáy. Chẳng nhẽ quán này hiện đại đến mức lắp cả máy lạnh trong WC. Nhưng không phải, Tuấn hiểu ngay ra cái cảm giác cóng này xuất phát từ đâu, nó ngây người đến mức không biết làm gì chỉ biết nắm chặt lấy cái vật dài dài kia mà thầm nhủ: “ ĐM…đêm nay nở hoa rồi”….