Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Yêu Đĩ Được Không?

Truyện Sex: Yêu Đĩ Được Không?


– Ê…Tuấn..dậy..dậy mau
– ………..
– Tuấn…dậy mau..mày chán sống rồi à, đang họp đấy.- Tiếng gọi càng gay gắp, hối thúc hơn thêm vào đó là những cái vỗ mạnh vào lưng. Tuấn choàng tỉnh, rụi rụi mắt nhìn xung quanh
Nếu như không có chiếc bàn dài cũng, những chiếc ghế đen được bọc sang trọng, tiếng u..u đặc trưng của những chiếc điều hòa phả hơi lên những lớp kính thì dám chắc Tuấn sẽ lại nằm xuống ngủ tiếp nhưng không, không khí xung quanh đột nhiên đóng cục lại, im lặng đếm phát sợ. Đây chính là không khí đặc trưng của một cuộc họp, cùng với cách bài trí xung quanh, cái đầu với chỉ số IQ 140 của Tuấn nhanh như điện nhận ra vấn đề, Tuấn ngủ gật trong cuộc họp, và nó chính là chủ nhân của tiếng ngáy làm hơn 4 chục con mắt tính cả trai cả gái, cả cận cả không đang dồn vào góc bàn nơi nó đang ngồi.
Giá như có cái lỗ nào đó cho nó chui thì chắc nó dám lao vào lắm, nhưng đang ngồi giữa phòng họp thì kiếm đâu ra lỗ, họa hoằn lắm nếu nó dám cả gan xin mấy em kế toán đang ngồi đối diện vạch váy ra để nó kiếm cái lỗ mà chui thì may ra. Tuấn cố nở 1 nụ cười mà lúc đó nó cho là thân thiện nhất rồi cúi rụp đầu xuống mũi giày. Cả phòng ùa lên cười làm thằng bé mặt càng đỏ như trái ớt, sự lộn xộn lại bắt đầu nổi lên, nếu có cái gì đó người Việt Nam ta làm cực tốt thì đó chính là tinh thần đồng đội, và trong trường hợp này đó chính là việc mọi người bắt đầu nói này nói nọ, xì xà xì xào như 1 sự tranh thủ..
– Chắc a Tuấn đêm qua bị cô nào hành cho sml
– Ừ..trông cao to đẹp trai thế kia mà yếu
– Ôi sáng nay đi làm tao quên không đánh phấn
– Màu son này đẹp đấy..mua ở đâu thế
– Trưa nay đi ăn lẩu đi, lạnh thế này ăn lẩu ngon lắm





Vân vân và vân vân…Người Việt Nam là vậy, không phải là tự bôi nhọ quê hương mình nhưng khách quan mà nhận xét thì người Việt Nam rất yêu quê hương vì thế có thể họp chợ ở bất cứ đâu và bất cứ khi nào.
Đấy nhân tiện nói về thói xấu của nhân dân, mình cũng éo thể hiểu được sao dân nước mình lại có độ hóng hớt cao đến thế. Đang đi ngoài đường, hẳn là đường quốc lộ, phóng 60 70km cứ bon bon mà bất thình lình có 2 3 thằng đứng bên lề đường chỉ chỉ trỏ trỏ về 1 hướng nào là y như rằng mấy bố phóng xe máy đằng sau lại giảm ga, phanh gấp các kiểu các kiểu bắt đầu nhìn nhìn, ngó ngó về hướng đó rồi có thằng cha dừng hẳn xe lại bắt đầu hóng hớt. Nó làm gì thì kệ mẹ nó đi, việc của nhà mấy bố đâu mà cứ hóng hớt rồi đm hóng đến tắc cả đường vớ vẩn tai nạn chứ chẳng chơi. Đấy, lúc tai nạn, con nhà người ta ngã lăn quay ra, máu me be bét thì chẳng thấy bố nào đứng lại, bố nào bố nấy là cứ lảng lảng đi cho mau. Giá mà lúc đó nhân dân thể hiện tinh thần hóng hớt thì tốt biết mấy.
Quay lại truyện, không khí ồn ào chỉ im ắng khi sếp ho lên mấy tiếng báo hiệu hết giờ giải lao, quay lại cuộc họp. Chỉ khi đó Tuấn mới như được giải thoát, nhìn sếp bằng ánh mắt dưng dưng thân thương, sếp đáp lại bằng 1 cái gật đầu đầy thấu hiểu, 2 anh em ra vẻ hợp nhau lắm.
Điện thoại Tuấn khẽ rung, có tin nhắn, từ Phương.
– Anh về bao giờ mà không gọi cho em?. Anh mệt à?
– Sớm nay anh mới về đến Hà Nội. Anh hơi mệt.
– Vậy thì xin nghỉ 1 hôm đi. Tối em qua anh nhé. Yêu anh.
Tuấn tá hỏa khi Phương bạo dạn như vậy ở nơi công sở. Vội tắt điện thoại, ngẩng lên thì gặp ngay ánh mắt cú vọ của Tùng công tử. Nghe đồn là sát thủ tán gái, đẹp trai, nhà giàu, thanh niên này thay người yêu như thay áo, là chuyên gia lân la trong các bar, karaoke buổi tối kiếm ghẹ.
– Ái chà..ngủ gật trong cuộc họp giờ lại nhắn tin với gái. Ông là ông cứ liệu hồn tôi báo cáo với sếp là ông mất đường lên chức.- Tùng nói giọng trả treo, vuốt vuốt mái tóc lúc nào cũng bóng lộn.
Tuấn chẳng nói năng gì, chỉ cười trừ, nó vốn ghét cái thể loại này, trong công ty cũng có nhiều người ghét Tùng, họ ghét là vì ông trời hình như không công bằng, thằng thì được ưu tiên có tất cả, đứa thì còng lưng mà chẳng có gì. Còn Tuấn không phải vì lí do đấy, nó ghét Tùng cơ bản là vì nó không ưa thôi, chẳng vì sao cả.
Cả ngày hôm đó, Tuấn cứ luẩn quẩn trong phòng làm việc của mình, kí vào vài cái biên bản nghiệm thu của bên phòng kỹ thuật mà Thùy An mang lên. Kể từ ngày Thùy An được nhận vào làm, với kinh nghiệm và năng lực của mình đã được cử thẳng làm trợ lý cho Tuấn. Không phải Tuấn cố tình sắp xếp như vậy, chuyện tình yêu hồi Đại Học đã qua lâu rồi, chẳng qua là công việc của Tuấn đảm đương quá nhiều nên nó đã đề nghị 1 trợ lý cho mình, mãi đến gần đây mới được đáp ứng. Chuyện này làm Phương tức ra mặt, không ai biết rằng vì cái chức trợ lý này mà nàng đã mất công sức không biết bao lần xin xỏ với bố mình rồi với sếp, nhưng vì tương lai của cả công ty nên việc này được giao cho Thùy An. Vì thế nên Phương giận bố, giận sếp lắm, 1 ngày đi làm nàng lượn không biết bao nhiêu lần qua phòng Tuấn, Phương lo không biết 1 nam 1 nữ ở gần nhau sẽ xảy ra chuyện gì, mà dạo gần đây trên mạng hay nói về mối tình thư ký với sếp nhiều lắm. Có trời mới biết được chuyện này sẽ đi đến đâu. Chính nhờ vậy mà ae trong công ty mà đặc biệt là ae ở phòng Tuấn được lợi lộc nhiều nhất. Vừa được tẩm bổ mắt lại còn được xả stress.
Hôm nay cũng thế, thằng cu Hải kỹ thuật viên máy tính của công ty mới vào làm được 2 tháng đã ngồi đếm được trong 8 tiếng làm việc, Phương đã lượn qua phòng 11 lần, tổng cộng đi hết 189 bước, cười 9 lần, vén tóc 6 cái. Đúng là máy, tính không lệch tí nào, anh em trong phòng vui ra mặt. Thằng nào thằng nấy cũng nhủ thầm, chắc người đẹp qua ngắm mình.
Nhưng nhầm hết, nhân vật chính là Tuấn biết thừa Phương lượn qua để tìm nó, còn nó thì cứ làm ra vẻ bận rộn, hay nói đúng hơn là cố tình tránh mặt Phương, kể từ đêm hôm đó. Tuấn coi đó chỉ là một sai lầm, nhưng là một sai lầm to lớn, còn Phương thì lại lấy đó như là một tín hiệu, là một sự đồng ý cho cuộc tình của 2 đứa tiến xa hơn. Tuấn biết sai lầm là từ nó mà ra, muốn giải thích nhưng lại cứ lừng khừng.
Nói thẳng ra là Tuấn vẫn 1 lòng 1 dạ với Nhung, nhưng dường như em bặt vô âm tín, Tuấn đi công tác gần tháng trời không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Số điện thoại của em lúc nào cũng tắt máy. Giờ khi đã kết thúc chuyến công tác, Tuấn muốn tìm em cũng khó, vì cả 2 dù sống chung với nhau cũng không có một sự ràng buộc nào rõ ràng cả. Sống vậy có khi lại hay, chỉ có điều sẽ khổ cho ai yêu thật lòng. Cuộc tình dù đúng hay sai thì thằng đàn ông nếu yêu bằng cả trái tim thì luôn là người thiệt.
– Thuê bao quý khách…..
Đã là cuộc gọi thứ 10 kể từ khi Tuấn về đến Hà Nội. Em vẫn tắt máy.
– Làm gì mà mệt mỏi thế? Còn ngủ gật trong cuộc họp được nữa?- Sếp mở cửa đi thẳng đến bàn làm việc của Tuấn ném lên bàn 1 tờ giấy được kẹp gọn gàng trong cuốn bìa màu xanh.
– Dạ đêm qua em mới bay về nên hơi mệt.- Tuấn giải thích
– Sao không về nhà mà nghỉ lại đến thẳng công ty?- Sếp dò hỏi.
– Dạ em lỡ đánh rơi mất chìa khóa nhà thành ra phải đến công ty ngủ nhờ, đang tính chiều đi đánh cái khóa mới
Tuấn nói dối không giỏi, nói đúng hơn là không biết nói dối, mỗi lần nó nói dối là mặt mũi cứ đỏ dựng cả lên. Thực ra đêm qua nó đã về nhà, chìa khóa cũng không mất, chỉ là ngôi nhà đó quá trống trải, quá nhiều kỉ niệm mà bây giờ nó đã không thể tìm lại. Tuấn chán nản không muốn ở lại trong ngôi nhà đó nữa nên nó bắt taxi lên thẳng công ty cố tìm sự giải thoát trong công việc.
– Sao mà đơ ra vậy, lại cãi nhau với em nào đúng không?
– Không..không ạ..em bình thường chẳng qua là đang….say máy bay.
Sếp cười lớn, giọng cười rất chi là hào sảng.
– Chú có bao giờ biết nói dối đâu. Với kinh nghiệm tình trường của anh thì đúng là chú có vấn đề trong tình cảm
Tuấn im lặng, nó biết thừa thằng cha này làm chó gì có kinh nghiệm tình trường, đi học 8 năm bên Mỹ về, đầu 4 đến đít rồi mà đã có người yêu éo đâu, chỉ được cái chém gió, suốt ngày bô bô với nhân viên nào m có cần anh tư vấn không trong khi mình thì tán cô em bên phòng kế toán cả nửa năm rồi chưa được cái hẹn đi ăn. Cả công ty ai ai cũng biết, chỉ có điều chẳng ai dám hé răng chê trách.
– Đúng rồi anh biết ngay mà, sáng nay nhìn mặt con Phương xị ra là anh biết ngay chú với nó lại xích mích. Sao nào, vậy mà còn chê người đẹp à?
– Giấy gì đây anh? – Tuấn lảng ngay lập tức, tay cầm lấy tờ giấy trên bàn. Ngay lập tức đôi mắt như bừng sáng.
– Sao..đã vui chưa, quyết định chính thức đó.
Trên tay Tuấn là quyết định bổ nhiệm chính thức nó vào chức trưởng phòng, đúng là không uổng công phấn đấu bao lâu nay, từ khi là 1 sinh viên mới ra trường đến giờ cũng đã ngót chục năm gắn bó mới được thành quả như ngày hôm nay.
– Sao..tối nay hẹn nhau ở chỗ cũ chứ?- Sếp nháy mắt
– Tất nhiên rồi, mời anh em cả phòng ý chứ- Tuấn hồ hởi góp thêm
– 7h nhé.
Tuấn vui lắm, nó muốn hét lên vì công sức phấn đấu của mình đã được đền đáp. Lên chức có nghĩa là thêm tiền, là thêm cơ hội thăng tiến, trong công việc ai mà chẳng muốn được cơ hội như vậy. Nói thêm một chút là mặc dù làm trong một công ty có tiếng trong lĩnh vực xây dựng, tiền lương cũng khá rủng rỉnh, Tuấn cũng mua được nhà cửa đàng hoàng, nhưng kể từ khi mẹ mắc bệnh hiểm nghèo, tiền lương mỗi tháng cũng từ đó mà thêm gánh nặng, cũng không được thoải mái như trước nữa. Ung thư trong tiếng anh gọi là “ Cancer” người nước ngoài hay gọi là “con cua”, bởi vì dù bé nhỏ nhưng nó lại cứ gặm nhấm con người ta để ngày một lớn dần, dù biết là sẽ chết, biết là không cứu được nhưng vì thế mà lại càng phải chạy chữa, và chi phí cứ thế mà dần dần nhiều lên chỉ để kéo dài vài năm tuổi thọ.
Nhưng dù sao thì niềm vui bây giờ của Tuấn là không thể chối cãi, Tuấn lấy điện thoại, đầu tiên nó sẽ gọi cho mẹ, người mà nó yêu thương nhất và sau đó nó sẽ gọi cho…À mà thôi..người ta bây giờ chắc gì đã quan tâm đến mình…nụ cười trên môi dường như héo đi chút ít, một nỗi buồn mang mác.
– 1…2…3…zô nào
– Hết hay không- Tiếng ai đó hỏi
– Hết luôn chứ…yếu đuối thế nhỉ- Thằng Tùng gào lên
– Hết nào…hôm nay “xếp” Tuấn mời…anh em cứ thoải con gà mái đê- Thằng nào chơi ác dữ, mồm cứ oang oang
Tuấn chỉ biết cười trừ, bất giác tay luồn ra túi sau nắn nắn chiếc ví như để kiểm tra nó vẫn ở nguyên vị trí đó chứ không bay mất. Tuấn vẫn chưa quen với việc được làm “xếp”, nghe ae trong phòng gọi vậy nó cứ thấy ngài ngại, nhưng thưc ra với ae trong phòng cũng như trong công ty, Tuấn đã làm sếp từ lâu rồi. Bởi vì mọi việc trong công ty, từ lớn đến nhỏ, từ tuyển nhân sự cho đến lập kế hoạch phát triển các sếp lớn đều tham khảo ý kiến của Tuấn, và thâm chí nó còn được hẳn 1 trợ lý riêng. Việc thăng chức này chỉ là trên giấy tờ. Nhưng điều đó vẫn làm cho Tuấn thấy được một sự mới mẻ trong công việc.
Ngồi đối diện Tuấn là Thùy An, từ đầu bữa tiệc đến giờ nàng cứ nhìn Tuấn chăm chăm, mặc dù cả ngày ở công ty đã phải tiếp xúc với nhau nhiều, nhưng ánh mắt của nàng bây giờ có phần dịu dàng và tình tứ lắm. Ai mà biết được trong cái đầu nhỏ bé xinh xinh kia đang nghĩ gì. Tuấn biết Thùy An đang nhìn mình nên thấy hơi gượng gạo, được một cô em xinh xắn thế kia nhìn chằm chằm hẳn là làm cho tay chân con người ta có phần cuống quýt.
– Anh em cứ ăn uống thoải mái nhé?- Hết rượu rồi hả để mình gọi thêm- Tuấn ngượng ngùng chữa rối- Em ơi?- Nó vẫy tay
Nhưng ánh mắt nó dừng lại nơi quầy thanh toán, một dáng người thân thuộc dù là khi ngủ nó vẫn có thể mơ được đang đứng đó. Em mặc chiếc váy màu mận chín làm nổi lên làn da trắng mà biết bao cô gái phải thèm thuồng. Em đứng quay lưng về phía Tuấn, tay khẽ vén mái tóc, một cử chỉ vô cùng nữ tính, nhưng rồi tay em nhanh chóng luồn qua tay một người đàn ông đứng tuổi mặc vest rất lịch sự mà níu lấy. Tuấn hơi đơ người, nó không chắc mà không hẳn, nó chắc nhưng lại đang cố lừa bản thân rằng không phải là người đó, không phải là cái hình bóng mà vài tuần này nó chỉ gặp trong những giấc mơ. Chính vì phân vân mà nó chần chừ đến khi tỉnh lại thì em đã trong tay người đàn ông đó đi ra đến cửa. Tuấn vội vã đuổi theo, bỏ lại bữa tiệc mà lúc này mọi người đã ngừng đũa, ngơ ngác nhìn theo nó.
Tuấn rối rít chạy ra cửa, vừa chạy vừa nghĩ xem mình sẽ nói gì với em, sẽ thanh minh những gì hay sẽ oán trách em những gì, nhưng cái viễn cảnh đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra vì em đã lên chiếc Camry đen đang đỗ trước cửa nhà hàng. Nó chỉ biết đứng đó mà nhìn theo cho đến khi mất rạng.
– Anh biết nó à?- Tiếng thằng Tùng sau lưng
– Nó á?- Tuấn hơi bất ngờ về cách gọi của Tùng
– Vâng..nó đó..cái em vừa lên cái oto đen đó- Tùng trả lời rất vô tư
– Nó là ai?- Tuấn hỏi lại mặc dù đánh vần chữ “ nó” có đôi chút khó khăn
– Là ai nữa, “ đĩ” chứ ai, mà không phải loại bình thường nhé, hàng cao cấp đó. – Tùng vẫn thản nhiên kể lể- Anh không biết đó chứ em khó khăn lắm mới có được một đêm với em ý, mất cả gần 3 củ mới sắp xếp được lịch. Mà phục vụ cũng đáng đồng tiền bát gạo lắm nhé- Thế mới gọi là “ đĩ” chứ- Tùng chốt lại 1 câu xanh rờn
– “ Đĩ”- Tuấn cười nhưng lúc này nó đang giận đến sôi máu, nắm chặt tay lại để kiềm chế cơn giận trong người, Tuấn quay lại đối diện với Tùng lúc này đang cười rất dâm dê vì liên tưởng đến cuộc hoan lạc trước kia.- Đừng có gọi người khác là “ đĩ”.- Bộp…….
Nụ cười trên mặt Tùng tắt lịm, người mất thăng bằng, tay vội ôm lấy mặt mình. Vài giọt máu khẽ rơi xuống nền đá….

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng