Chiều qua lượn lờ trà đá Hồ Tây với thằng em khóa dưới, giờ nó đang làm cho một công ty nước ngoài, nghe vẻ thằng em cũng kiếm được kha khá, thằng này có tiếng đào hoa, mình tò mò mới hỏi
– Mày có nhớ mày đã yêu bao nhiêu cô không?
– Anh hỏi ngu bỏ mẹ, nhớ thế đéo nào được. Nhưng mà tính những người em yêu thì cũng không nhiều, còn những người yêu em thì thực sự em đéo biết được?
– Thế mày yêu bao nhiêu em?
– Không nhiều lắm, cỡ chục người.
– Thế còn những đứa mày ngủ cùng mà đéo yêu người ta?
– …………..
Thằng bé không nói gì cả, nó rít một hơi thuốc dài rồi thở ra, làn khói trắng mau chóng hòa vào cơn gió mát Hồ Tây, ánh mắt nó xa xăm nhìn về phía xa xa, nơi mấy người đang tập bơi thuyền. Tôi chắc mẩm nó đang nhẩm tính vì con số đó chắc chắn không nhỏ.
Thế mới nói cuộc sống chẳng ai giống ai, có những thằng đàn ông đêm nay có thể ngủ với người này, mai lại có thể ngủ với người khác. Tình yêu đối với họ là một thứ xa xỉ. Nhưng cũng có những thằng sống mãi với một hình bóng mà sẽ không bao giờ có thể thuộc về nó cả. Những thằng như thế, tôi vừa thấy đáng thương vừa thấy đáng chửi. Đáng thương là vì yêu mà không được đáng lại, còn đáng ngu là vì thân làm đàn ông mà vì đàn bà con gái nên bỏ lỡ cả tương lai, liệu có đáng hay không. Và tôi tự hỏi, liệu một thằng đàn ông có thể thay đổi thế nào chỉ vì một người con gái.
—————————————————————————————————————————–
– Anh ơi. Anh không đi làm à, nay có cuộc họp hội đồng mà sao giờ này anh còn chưa đến hả?- Tiếng Thùy An gay gắt oang oang từ trong điện thoại
Tuấn giật mình tỉnh như sáo, vội vàng ngó cái đồng hồ, bỏ mẹ 8h30 rồi. Đầu dây bên kia vẫn là giọng đầy tức giận của An
– Anh không đến thì đừng có trách em đấy, hôm qua mất công cả đêm em chuẩn bị.- Giọng cô cảnh cáo đầy tính đe dọa
Có lý nào thư ký lại đi mắng sếp rồi giờ còn đe dọa nữa chứ. Tuấn thầm nghĩ. Nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi được gì nhiều, đầu óc nó quay cuồng, chân không đứng vững khi mà nó vội vàng đứng dậy. Chóng mặt, nó ngồi phịch xuống đất tay ôm đầu. Bỏ mẹ, sao thế này. Nhưng cũng không lâu lắm để nó phát hiện ra nguyên nhân khi thấy 3 cái vỏ chai nằm lăn lóc trong góc phòng, chân tay đầy vết trầy xước đang rỉ máu, chẳng có nhẽ đêm qua nó đã nhậu với một võ sĩ karate chăng. Nhìn căn phòng bừa bộn, chăn chiếu lộn xộn, đêm qua quả là một đêm dài với nó. Sau khi đã ngốn một lượng kha khá chất cồn không màu này ở quán, đến mức nó còn không biết sao mình có thể về được nhà nữa.
—————————————————————————————————————————–
– Anh ơi, cái xe này chỉ có vứt đi hay bán đồng nát chứ dù sửa được đi cũng không an toàn đâu.- Thanh niên tay đầy dầu mỡ vỗ vỗ vào cái yên xe.
– Sao vậy anh, chẳng nhẽ không sửa được à?
– Sửa thì sửa được, nhưng mà anh xem, yếm thì vỡ tung chỗ sứt chỗ mẻ, còn anh nhìn cái càng này, nó có nguyên vẹn không?
Tuấn nhắn nhó nhìn lại cái xe thân thương, tác hại của rượu bia thật đáng sợ, chẳng phải bỗng dưng mà người ta lại cấm lái xe khi uống rượu.
– Anh xem có khác gì xe tai nạn đâu, mà em cũng nể anh thật đấy, xe thế này mà anh vẫn về được đến nhà?
Tuấn cười, nhưng nụ cười méo xẹo. Con xe thân thương mà nó tích góp của cải từ bao tháng ngày làm thêm vất vả mới mua được từ hồi năm 3 đại học, giờ trước mắt đang tàn tạ
– Thôi anh ạ, xe nó cũng cũ lắm rồi, anh bỏ đi, anh có bán lại không thì để cho em, bảo đảm giá tốt anh ạ
Nhìn chàng thanh niên sửa xe hồ hởi giới thiệu, Tuấn càng thấy lòng đau xót.
– Thôi anh cố gắng sửa giúp em, em đang vội đi làm, lúc nào sửa xong anh gọi để em qua lấy.
———————————————————————————————————————————
– Anh làm cái gì mà giờ này mới đến thế, đầu tóc bù xù thế kia, cà vạt đâu rồi- An vội vàng rút trong túi một cái lược chải lại tóc cho Tuấn, không quên dúi vào tay nó tập tài liệu trong khi 2 đứa phi như bay đến thang máy
– Anh xin lỗi, anh ngủ quên- Tuấn ăn năn, cái đầu nó vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn vì chất cồn vẫn đang phát huy tác dụng của nó
– Ngủ quên, anh đùa em chắc- Thùy An càu nhàu trong khi nàng đang kiễng chân để thắt giúp Tuấn chiếc cà vạt. Mùi nước hoa tỏa ra từ người An làm Tuấn cảm thấy rạo rực trong người khi mà phần dưới của Phan đang cạ cạ vào đùi Tuấn một cách vô ý
Bỗng dưng thang máy lắc nhẹ làm Thùy An mất thăng bằng ngã vào người Tuấn, nhanh như cắt Tuấn đỡ lấy An nhưng nó cũng mất thăng bằng, kết quả là 2 đứa ngã dúi dụi vào vách ngăn.
Tình huống đang lãng mạn như trong ngôn tình, nếu có gì có thể chặt đứt sự lãng mạn này thì chỉ có thể là cửa thang máy mở ra bất ngờ, và đúng là thế thật, cánh cửa từ từ mở ra, và chẳng phải ai khác xuất hiện mà đó chính là Phương. Nàng xuất hiện như một nữ thần, vẫn xinh đẹp và khiêu gợi trong bộ đồ công sở.
Tuấn vội vàng đỡ An dậy, cả 2 phủi lại chút bụi dính vào áo. Phương nhìn thấy tất cả, nàng bước vào, chẳng nói chẳng rằng, sự im lặng bao trùm tất cả, ngột ngạt đến khó chịu.
Suốt cuộc họp, trong khi Tuấn đang phát biểu, Phương chỉ ngồi đó chăm chăm nhìn Tuấn không chớp mắt. Nếu có kiểu ghen nào đáng sợ nhất thì đó chính là im lặng. Chẳng biết có phải do trong phòng nóng hay không mà những giọt mồ hôi trên trán Tuấn cứ lặng lẽ tuôn ra. Đàn bà bình thường đã đáng sợ một thì khi ghen đáng sợ 10. Đàn ông có thể không sợ trời cũng chẳng sợ đất nhưng lại có thể sợ vợ. Nghịch lý nó ở chỗ đấy.
——————————————————————————————————————————-
– Anh giỏi lắm- Phương lẻn vào phòng Tuấn trong giờ nghỉ trưa
– Sao vậy em?- Tuấn ngây thơ
– Lại còn giả ngây giả ngô, giờ thì nhớ chưa- Phương nhéo hông Tuấn một cái đau quá trời đất làm mặt nó tái mét
– Anh không biết thật mà.- Tuấn rốt rít
– Vẫn còn cố tình- Nàng nghiến rang nghiến lợi
Đúng là đàn bà đáng sợ nhất là khi giận, Tuấn thở không ra hơi vì đau, còn lẩm bẩm tự hỏi sao nàng lại lợi hại như vậy.
– Anh với An là thế nào?- Nàng tra khảo như hình sự hỏi cung. Nét mặt đỏ hồng vì giận giữ lại càng thêm phần quyến rũ.
– An chỉ là đàn em khóa sau ở trường anh thôi.- Tuấn thành thật
– Có đúng không?
– Anh thề.
Nàng thấy Tuấn có vẻ thành thật mới tha cho nó.
– Anh cứ liệu hồn.
– Em ghen à.- Tuấn trêu
– Sao phải ghen chứ- Nàng hất tóc- Anh là của em rồi còn gì- Nàng nắm lấy cái cà vạt kéo Tuấn lại gần rồi đặt lên môi nó một nụ hôn. Không dừng lại ở đó, nàng còng hôn lên cổ, lên má Tuấn làm in rõ những dấu son môi trên da nó. Nàng cười dâm đãng:
– Đấy thấy chưa, em đáng dấu chủ quyền rồi đấy. Giờ thì cứ thử xem có cô nào thèm nữa không.
– Anh là của em từ bao giờ nhỉ. Ai nó vậy- Tuấn với lấy cái khăn giấy cố gắng lau những vết son môi nhưng xem ra khá khó khăn
– Á à…giỏi lắm. Anh quên nhanh nhỉ- Nàng thò tay vào trong quần Tuấn rồi bất ngờ nắm chặt lấy “2 hòn bi” bóp thật mạnh
Tuấn như muốn tắt thở vì hành động của Phương, ai từng trải qua cảm giá đó thì sẽ biết thốn đừng hỏi.
– Anh xin…anh xin…
– Dám đùa với chị hả, cứ liệu hồn nghe cưng
Nàng hôn lên môi Tuấn một cái cuối cùng rồi rời khỏi phòng. Bỏ lại Tuấn vẫn ôm chặt lấy hạ bộ vì đau. Vừa xoa xoa chỗ đau Tuấn vừa rủa thầm “ người đâu mà chơi ác dữ”, và tự hứa từ nay sẽ phải cẩn thận hơn với cô nàng này mới được.
——————————————————————————————————————————-
Tuấn mệt mỏi lết cái thân xác mềm nhũn về nhà, có những ngày đi làm về mà con người ta cảm giác như bị rút hết sức sống. Về đến nhà nó mới phát hiện ra mình để quên chìa khóa ở công ty, đầu óc thật là bã đậu hết sức, giờ biết ngủ ở đâu. Trong đầu Tuấn lúc này hiện lên cảnh nó sẽ đến nhà Phương để xin tá túc một đêm, nhưng có nghĩ đến cái cảnh sáng mai đi làm với cái “ ấy” đau điếng sau một đêm cuồng nhiệt, mà nhất định là thế rồi, còn lâu nàng mới tha cho nó. Nghĩ đến đó thôi, Tuấn thấy lành lạnh nơi giữa 2 háng rồi. Đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thì Tuấn gặp Phan, nàng vừa mới đi làm về, vẫn xinh đẹp và quyến rũ như mọi khi.
– Anh Tuấn. Sao còn chưa vào nhà, đứng đó nghĩ gì mà mặt nghệt ra thế?
– Anh để quên chìa khóa nhà ở công ty, anh có một chùm khác nhưng lại để trong nhà mất rồi.- Vẻ mặt Tuấn đáng thương hết sức, chẳng nhẽ đêm nay lại ra công viên ngủ ghế đá hay sao
Phan bật cười khanh khách:
– Anh ngốc thật, chẳng phải anh gửi em một cái chìa khóa nhà để ngộ nhỡ bị mất hay sao.
– Ừ nhỉ, sao anh lại không nhớ ra cơ chứ.- Chẳng là khi mới chuyển về khu này sống, nó có gửi Phan một chùm chìa khóa nhà để phòng khi quên.
– Thôi anh vào nhà em ngồi nghỉ đi, để em tìm đã, em cũng chẳng nhớ để đâu nữa.
Lần đầu tiên Tuấn vào nhà Phan, căn nhà khá đơn giản, không cầu kỳ nhưng bài trí lại cực kì sang trọng. Vì nàng sống một mình, đồ đạc không có nhiều nên căn nhà cực kì sạch sẽ và nhất là không hề có dấu vết của đàn ông trong căn nhà đó. Có thể phần vì những người qua lại đây chỉ là “khách hàng” của nàng. Nhìn những bức ảnh trên tường, trông Phan cực kì mộc mạc và giản dị, không ai nghĩ nàng lại làm cái nghề đó. Đang mải nghĩ ngợi thì Phan từ phòng tắm đi ra, và quan trọng nhất trên người nàng đang mặc chỉ có một chiếc váy ngủ mỏng manh. Cả cơ thể nàng đang thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau lớp vải mỏng. Nàng tươi cười bước lại phái Tuấn, trên tay đang cầm 1 cốc nước.
– Anh Tuấn uống đi, để em đi tìm đã, lâu rồi nên em không nhớ mình để đâu nữa.- Nàng nhẹ nhàng cúi xuống đặt cốc nước trước mặt Tuấn, không biết là vô ý hay cố tình, qua cái cổ áo rộng, cả vòng 1 của nàng hiện rõ mồn một trước mắt Tuấn.
Tuấn không dám nhìn lâu, cổ khô không khốc vì khát. Nó làm một hơi hết sạch cốc nước và thầm ảo tưởng, không biết nàng có bỏ thuốc vào trong đây không nhỉ.