Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Yêu Đĩ Được Không?

Truyện Sex: Yêu Đĩ Được Không?


Một nam một nữ trong căn nhà rộng có 70 m2. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, những chuyện gì có thể xảy ra thì chắc ai cũng có thể tưởng tượng được. Phan đang loay hoay lục lọi ngăn kéo tủ để tìm chìa khóa nhà mà Tuấn đã gửi trước kia. Mà đâu có phải bình thường, nàng đang mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh hiện rõ mồn một bộ đồ lót ren đen huyền ảo trong đó. Không biết sở thích mọi người thế nào chứ tôi thì đặc biệt thích phụ nữ mặc đồ lót đen, có cảm giác huyền bí và kích thích lắm. Quay trở lại trong căn nhà nhỏ, nàng đang cố lục lọi các ngăn kéo tủ nhưng chẳng có cơ may gì là có thể tìm thấy. Ngăn tủ thì thấp, thành ra nàng phải cúi xuống để mở vô tình trưng bày cặp mông căng tròn như 2 trái bóng đang đung đưng theo từng nhịp chuyển động, đúng ra là 2 trái bóng hơi mà trẻ con vẫn thích, còn 2 trái bóng này thì người lớn còn chết mê chết mệt chứ đừng nói gì đến trẻ con. Nhưng điều đặc biệt hơn nữa mà Tuấn phát hiện ra đó chính là Phan đang mặc quần lọt khe. Đậu xanh, đúng là quần lọt khe thật. Tuấn chưa bao giờ được chiêm ngưỡng người phụ nữ nào mặc loại quần đó, cảm giác kích thích chợt bùng nổ lên trong đầu, dưới quần Tuấn bắt đầu cồm cộm chứng tỏ có thứ vừa mới tỉnh giấc. “ Không được”, nó ngủ thầm rồi tự tát vào má mình đánh bốp một cái.

– Gì vậy anh?- Phan quay lại hỏi khi vừa nghe thấy âm thanh lạ

– À không có gì đâu. Em tìm thấy chưa

– Ừm…Chắc là em để quên đầu rồi, em không tìm thấy được- Nàng phùng má, nhìn gương mặt V-line kia thật dễ thương hết sức.

– Vậy thôi, làm phiền em quá, để anh gọi thợ phá khóa – Tuấn đứng dậy khỏi sofa





– Giờ trời tối rồi, gọi biết bao giờ người ta mới đến. Hay là…hay là- Nàng lưỡng lượng- Tối nay anh ở đây mà ngủ mai qua công ty lấy, dù sao em cũng chỉ có một mình

Đấy, chính cái một mình đó mới là vấn đề. Tuấn hơi shock trước lời mời của Phan, thực ra nó vẫn không biết nàng có ý đồ gì với nó hay không, nhưng có gì đó mách bảo nó rằng điều này không ổn một chút nào. Nếu ở đây đêm nay, ngộ nhỡ, chỉ là ngộ nhỡ thôi, giữa 2 đứa xảy ra chuyện gì thì thật là mất mặt vô cùng. Sau này còn dám nhìn mặt ai nữa. Tuấn chép miệng đầy tiếc nuối:

– Thôi không cần đâu em, Ở lại nghe không tiện. Thôi em nấu cơm đi, anh về nhé.

Rồi Tuấn cứ thế mà chuồn, Phan tiễn nó ra tận cửa, cả 2 cứ thế mà chẳng nói gì với nhau. Nói không tiếc thì kiểu gì cũng bị trời phạt, bởi vì có thằng nào gay mới không có cảm xúc trước một người đẹp như vậy. Haizz..biết làm sao được, cẩn tắc thì vô áy náy, sướng một giờ để khổ cả đời thì thật không nên. Khi cánh cửa nhà vừa đóng lại, cũng coi như cơ hội vừa mất, Tuấn nhìn xuống bên dưới, nơi có thứ cũng vừa tẽn tò xụi lơ:

– Nhịn một hôm nhé người an hem- Tuấn lẩm bẩm

Nhưng nó có hay rằng phía sau cánh cửa kia, Phan cũng đang đầy tiếc nuối, tay này khẽ ray ray khe quần nhớp nháp, nàng cũng nứng lắm rồi, vừa nãy là nàng đã cố tình kích thích Tuấn, vậy mà sao hắn chẳng tỏ thái độ gì cả, chưa thằng đàn ông nào thắng được nàng, vậy mà hắn lại dám là người đầu tiên chê cái thân hình vệ nữ này. Nàng khẽ luồn một ngón tay qua khe quần, nó dễ dàng chui vào bên trong cơ thể đem lại cho nàng cảm giác sung sướng. Đầu óc đang tưởng tượng xem, cái đó của hắn to cỡ nào nhỉ, chắc cũng phải được lắm, đút vào đây thì sẽ như thế nào nhỉ. Nghĩ đến đó, tay nàng càng ra vào nhanh hơn, một ngón rồi tận 2 ngón. Cảm giác sung sướng như cơn lũ lan tỏa trên từng bộ phận cơ thể rồi bất ngờ dồn lại, ào ào tuôn ra như dòng thác. Nàng thở hổn hển, đầu óc mê muội, cơ thể khẽ co giật theo từng cơn cực khoái. Nàng thèm hắn, nàng muốn có hắn lắm.

– Để rồi xem, ai thắng ai.- Nàng lẩm bẩm khi cơn cực khoái cuối cùng vừa dừng lại.
—————————————————————————————————————————

– Alo..Ai…

– Thằng chó này, mày có biết mấy giờ rồi không?- Giọng ai đó gào lên

Tuấn giật mình, chẳng hiểu sao mình bị chửi, nó ngó màn hình xem là ai. Tiếng chửi rủa trong điện thoại vang lên không ngớt

– Bố mày đã hẹn là đúng 7h, mà mày biết bây giờ là 7h30 rồi không, khách khứa đến đủ cả rồi mà mày còn ấp ở đâu chưa chịu tới hả. – Tiếng của Thanh át cả tiếng gió thổi ngoài cửa sổ. Thanh là bạn thân hồi Đại Học của Tuấn, 2 thằng thân nhau như cứt với đít, Tuấn vốn sống khép kín, hầu như không có nhiều bạn bè lắm. Thanh là thằng mà nó thấy thân nhất.

– Biết rồi biết rồi, tao đến ngay đây, đéo phải giục- Tuấn quát lại

– Bố cho mày 15p. Sau 15p nữa mà mày chưa vác cái mặt mày qua đây thì đêm nay nhà mày sáng nhất Hà Nội.

Và thế là nó cúp máy, thế đấy, 2 thằng suốt ngày chửi nhau như chó với mèo mà hơn chục năm nay vẫn thân thiết. Nhiều khi Tuấn cũng không hiểu được sao lại chơi được với nhau. Nhà Thanh thì lắm tiền nhiều của, ngày trước hồi còn đi học,Thanh học dốt như lợn, bị bố nó chửi như chó, thế mà Thanh vẫn chẳng thay đổi suốt ngày bùng học. Thế rồi một ngày đẹp trời, 2 bố con rất tình cảm dắt nhau đến một khu đất rộng hơn 2 hecta mà bố nó mới mua hôm qua. Đứng giữa trời nắng chang chang, bố nó tuyên bố một câu xanh rờn.

– Đất này là bố mua cho mày, bố tính cả rồi, kì này mà mày còn phải học lại bất cứ một môn này thì bố sẽ mua cho mày 5 chục con bò, mày dắt bò về đây mà chăn, khỏi phải về nhà nữa.

Thế là như có phép màu, kể từ đó thằng Thanh chăm chỉ học hành, không chơi bời lêu lổng nữa, giờ thì nó đang kế thừa sản nghiệp của bố nó, sống mấy đời cũng không hết được. Khu đất đó nghe đâu vẫn còn, giờ cỏ mọc um tùm, tươi tốt lắm, nghe đồn bố con Thanh đang tính xây một cái trang trại bò sữa giữa lòng thủ đô.
——————————————————————————————————————————

Rất nhiều người, đó là cảm giác đầu tiên của Tuấn khi bước vào buổi tiệc. Với một người không thích chỗ ồn ào như nó thì đây quả thật là nới không dễ chịu gì cho lắm. Tuấn muốn về nhà, cả ngày đi làm đã đủ mệt mỏi lắm rồi.

– Mày muộn 2 phút đấy nhé- Thanh vỗ vai Tuấn từ phía sau.

– Tao phải đi xe ôm đến đấy. Đến được là phúc cho nhà mày rồi- Nó thụi 1 đấm vào bụng Thanh

– Quà của tao đâu.- Thanh chìa tay ra như đứa trẻ đòi quà.

Tuấn chẳng nói chẳng rằng, rút từ trong ví một cái phong bì vẫn còn chưa kịp dính. Thanh cầm cái phong bì mặt hằm hằm khi đọc được dòng chữ “ Mừng đám giỗ” ghi to tổ bố.

– Tao tưởng các xếp như mày thường thích văn hóa phong bì lắm cơ mà.

– Thích, thích chứ, tiền ai chẳng thích. Tiền này tao sẽ để dành bao giờ cưới mày thuê nguyên một ban trống đồng kèn tây thổi góp vui. Thôi ngồi chơi đi. Tao đi thu thuế đây.- Rồi Thanh mất hút trong đám người lộm nhộm
—————————————————————————————————————————
Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn chớp lóa hết cả mắt. Không khí buổi tiệc thật chẳng phù hợp với Tuấn chút nào. Nó ngồi nép vào một góc bàn nơi cuối căn phòng, nhấm nháp một ly rượu nho mà nó đã nhanh tay lấy được. Đúng là sinh nhật của một bậc thiếu gia trốn Hà Thành, không thiếu các mỹ nam, mỹ nữ, người đẹp thì nhiều vô kể. Tuấn thấy lạc long giữa cái không khí ồn ào này. Thật vậy, những con người ở nơi khác đến không ít người cảm thấy tự ti khi sống ở cái đất thủ đô này. Bởi vì con người ở đây thực sự khá khác biệt, từ mục đích sống, style ăn mặc, tác phong ăn nói đi đứng cho đến cả cách tiêu tiền. Nhưng nếu sống ở cái đất này một thời gian dài, con người bạn cũng sẽ tự giác phải thay đổi để thích nghi với cái thành phố nhộn nhịp và đẹp đẽ bậc nhất đất nước này.

Lan man buôn chuyện, quên mất nhân vật chính đang ngồi lủi thủi như con gà hen. Không phải là không có ai để ý đến Tuấn nhé, vóc dáng khá cân đối trong chiếc áo sơ mi kẻ sọc nhã nhặn, gương mặt cũng hơi điển trai, ra dáng con nhà có giáo dục, và khá thư sinh. Có lẽ chính bởi vậy mà Tuấn đã thu hút được không ít ánh mắt quan tâm cũng như những tiếng xì xào về mình. Càng ngày, những lời thì thầm về Tuấn càng lan ra khắp buổi tiệc:

– Nghe đâu là bạn thân của sếp Thanh

– Thấy bảo đang làm trưởng phòng này kia, to lắm

– Cũng đẹp trai đấy chứ.

– ………………

Có những lời đúng, có những chuyện xuyên tạc, nhưng đối với Tuấn thì nó chẳng quan tâm, thậm chí nó còn thấy bị làm phiền khi bỗng dưng lại trở thành điểm tò mò của mọi người xung quanh. Chẳng thế mà một cô nàng đang đi từ cuối căn phòng bên kia đến thẳng chỗ nó, tay phải nàng đang cầm 1 ly cocktail có màu xanh bắt mắt. Nhẹ nhàng và thướt tha, trông cô nàng như đang sải bước trên sàn catwalk.

– Em ngồi đây được không- Cô ngồi xuống đối diện Tuấn, nhẹ nhàng đặt ly cocktail lên bàn

– Ở đây còn nhiều chỗ trống mà- Tuấn thấy hơi khó chịu khi bị làm phiền

– Nhưng em thích ngồi đây có được không?- Cô gái nhún vai, để lộ cái cổ cùng bờ vai trắng ngần.

– …………….- Tuấn chẳng nói gì, nó tiếp tục nhâm nhi ly rượu lúc này đã vơi quá nửa.

– Em là Hương. Người mẫu quảng cáo của công ty anh Thanh.- Cô gái đưa tay ra một cách lịch sự

Là người mẫu, bảo sao dáng dấp chuẩn chỉ từng cm, bước đi cũng đẹp nữa. Tuấn thầm nghĩ, giơ tay bắt tay với cô như hai nhà lãnh đạo

– Tôi là Tuấn, bạn của Thanh

– Em chưa thấy anh Thanh kể về anh bao giờ. Có phải lâu rồi 2 người chưa gặp nhau không.

– À cũng lâu rồi.- Tuấn cười thầm nghĩ về bữa rượu say khướt của nó với Thanh hôm thứ 6 tuần trước

– Có vậy chứ, em đoán không sai. – Cô cười, để lộ hàm răng trắng như đang quảng cáo cho một hãng kem đánh răng, vẻ mặt đắc thắng- Nhưng sao trông anh có vẻ buồn thế?

– Ở đây hơi ồn. Vả lại tâm trạng tôi không tốt- Tuấn thành thật trả lời.

– Anh đang nhớ ai phải không? Em có thể đoán được, trước đây em có đi học một khóa ngắn hạn về nắm bắt tâm lý đàn ông đấy- Hương pha trò.

– Hay đúng hơn là nghệ thuật quyến rũ đàn ông. – Tuấn cười

– Đúng vậy đấy- Hương vừa vén tóc vừa cười với Tuấn, gương mặt không tệ một chút nào.

– Vậy cô đã “ nắm bắt” được bao nhiêu người.

– Một.- Ánh mắt Hương chợt trùng xuống, cô nâng ly rượu, nhấp 1 ngụm nhỏ và tận hưởng cảm giác nơi cổ họng.- Kết quả không tốt cho lắm, bọn em đã chia tay.

– Tôi hiểu mà.- Tuấn đồng cảm

– Em phải mất 6 tháng để quên đi mối tình kéo dài 3 năm đó. Một chuyện tình tốn nhiều nước mắt và cả tuổi xuân. Và anh thấy đấy, giờ đây em tự do như gió trời vậy- Hương nói và giơ 2 tay lên trời, hít một hơi thật mạnh và thở ra, lồng ngực phập phồng, một cách khoe khoang vòng 1 nở nang chăng.

Tuấn im lặng, chen vào dòng tâm sự của người khác thật là thiếu tế nhị, nó nhìn gương mặt thanh tú kia và tự hỏi liệu cô ấy bao nhiêu tuổi mà đánh mất cả tuổi xuân cho tình yêu

– Còn anh, câu chuyện tình của anh kéo dài bao lâu? – Hương tò mò

– Chưa đến 1 tháng.- Tuấn trả lời, mặt lạnh tanh.

– Một tháng mà làm anh day dứt như vậy. Em thật ngưỡng mộ cô ấy đó? Cô ấy làm nghề gì vậy?

– Làm “ đĩ”- Tuấn trả lời cộc lốc.

Hương không dám nói gì, ánh mắt cô nàng cụp xuống, thoáng chút suy nghĩ hiện lên khuôn mặt xinh đẹp ấy, rồi cô quyết định tốt hơn là nên để cho người đàn ông này được một mình.
—————————————————————————————————————————–
– Mày dám từ chối người đẹp nhất công ty tao?- Thanh hung hổ lao đến cạnh Tuấn.

– Thì sao

– Mày…mày đéo phải đàn ông nữa rồi, nhìn đi, nhìn cặp mông kia đi, mày đã thấy ai có cặp mông đẹp thế chưa- Thanh nói, chỉ chỉ về phía Hương.

– Rồi..- Tuấn lạnh lùng làm Thanh hơi ngạc nhiên.- Nhà bác tao nuôi 1 con lợn xề, thịt mông bây giờ giá 40.

Thanh phì cười, nó giành lấy ly rượu từ tay Tuấn, uống một hơi hết sạch.

– Mày đéo phải đàn ông.

– Tao đã nói là tao thích mày chưa nhỉ?- Tuấn nghển cổ nhìn Thanh.

– Má thằng bệnh.- Rồi một lần nữa Thanh mất hút trong đám đông.

Có vẻ như rượu đã ngấm đôi chút, đầu óc Tuấn bắt đầu thấy có vấn đề, Cùng với tiếng nhạc xập xình, Tuấn thấy khó chịu. Nhưng cũng chính vào lúc đó, cả bữa tiệc gần như im lặng, những tiếng xì xào tắt dần. Thấy lạ, Tuấn nghó quanh xem điều gì có thể làm câm miệng những con người sôi nổi này, chẳng phải tìm lâu, nó đã có câu trả lời. Đang sải bước tiến vào từ cánh cửa đó chính là bóng dáng một cô gái độ trạc 20, dáng người cao ráo, gương mặt hiền lành và xinh đẹp. Nàng mặc một bộ váy trắng đến ngang đùi gối, kèm những họa tiết lấp lánh dưới ánh đèn càng thu hút những ánh mắt. Vẻ mặt nàng ngơ ngác như tìm kiếm điều gì, 2 má đỏ ửng lên vì bị quá nhiều người nhìn, quả thật là vô cùng đáng yêu.

– Con cái nhà ai mà đẹp dữ- Tiếng xì xào nổi lên

– Nhìn cái mình dây kia kìa…

– Ngực đẹp đấy chứ….

Giá như đó là một cô gái lạ hoắc lạ huơ thì Tuấn đã chẳng phải quan tâm, nhưng vấn đề xảy ra, cô gái tâm điểm đó lại chính là Nhung. Vâng đó là Nhung, chắc mọi người vẫn còn nhớ chứ. Tuấn đang thắc mắc tại sao nàng lại đi một mình nhỉ?. Nhưng không cần phải tìm kiếm nữa thì đã có câu trả lời. Từ đằng sau, một thanh niên điển trai bước vọt lên nắm lấy tay Nhung, như một hình thức đánh dấu chủ quyền. Chàng trai đó không phải là ai khác mà là Phong, người nó đã gặp ở siêu thị hôm trước. Cả 2 trao nhau những ánh mắt và nụ cười. Hết chuyện, một cô gái nếu đã đi cùng một chàng trai thì coi như đã đánh mất đi một nửa giá trị trong mắt người khác, nếu bạn đi một mình thì người ta còn có thể quan tâm, tò mò về bạn. Nhưng một khi đã có chàng trai nắm tay đi bên cạnh thì coi như hoa đã có chủ, chả ai thèm quan tâm. Những tiếng ồn ào lại tiếp tục nổi lên, mọi thứ lại trở về nguyên bản. Thanh mau chóng bước ra đón tiếp 2 người, có vẻ như họ là bạn khá thân vì chốc chốc lại thấy Thanh cười với Nhung và Phong. Tuấn cảm thấy mình như người thừa ở bữa tiệc này. Nó tìm cách leo lên sân thượng để không phải thấy những cảnh đau lòng.

Nếu bạn vô tình đánh mất một vài thứ gì đó, sẽ không mất nhiều thời gian để có thể quên đi sự tồn tại của nó. Nhưng nếu một ngày kia, bạn thấy một người đang dùng chính cái vật mà bạn đánh mất, một cảm giác lạ lẫm sẽ dâng lên trong lòng bạn. Người ta gọi đó là gì nhỉ? Ghen ư?- Không phải- Đố kị ư? – Một chút thôi- Một cảm giác gì đó mà tôi chưa định nghĩa được nữa.

Cơn gió lạnh thổi qua 2 thái dương làm bớt đi sự căng thẳng trong đầu Tuấn. Tiếng gió cũng át đi phần nào tiếng nhạc xập xình bên dưới. Nó đứng đó, 2 tay nắm lấy thanh lan can, cố gắng hít thở những luồng không khí lạnh giá và thấy tỉnh táo hơn bao giờ. Nghĩ lại cũng buồn cười, nó là gì của em mà có quyền ghen chứ. Cả 2 đến rồi đi, không một sự rang buộc. Nếu nhắc lại thì đó quả thực là một chuyện nực cười. Yêu đương gì chứ, đó chỉ là một sự trả vay, không giấy tờ, không nhân chứng. Người chịu khổ chỉ là người cứ ngỡ rằng đó là sự thật. Và trong chuyện này thì chỉ có Tuấn là người sống trong ảo tưởng đó mà thôi

Trời về đêm, lạnh hơn. Những cơn gió cuối đông không cắt da cắt thịt nhưng cũng đủ để làm nguội lạnh những trái tim nóng bỏng. Tuấn nghĩ có lẽ tốt hơn là nên đi về. Và khi nó quay người lại, nó nhận ra ở đây đã không chỉ có mình nó từ bao giờ. Nhung đang đứng sau nó, âm thầm quan sát nó hồi lâu. Chẳng biết em đang nghĩ gì nhưng vẻ mặt có chút đăm chiêu. Tuấn thật sự lúng túng, nó đã chắc chắn rằng Nhung không thể thấy được sự có mặt của nó, nhưng giờ đây cả 2 lại đang đối mặt với nhau. Biết nói gì bây giờ, nó chẳng biết nói gì cả, nhưng chính vào lúc đó, Nhung lại là người lên tiếng trước.

– Anh khỏe không?- Vẫn là giọng nói ngọt ngào đó.

– Ừm..Anh vẫn khỏe?- Tuấn trả lời xã giao- Còn em?

– Vâng, em khỏe?- Nàng hơi chần chừ- Em…em xin lỗi..về chuyện xảy ra giữa 2 chúng ta.

– Giữa hai ta đâu có chuyện gì đâu em.- Tuấn cười- Em không phải xin lỗi.

– Em…em đã bỏ đi.

– Đó là lỗi của anh. Em đừng bận tâm.- Tuấn chen ngang khi nàng còn chưa nói hết câu.

– ………….

– Đó là một kỉ niệm đẹp. Có lẽ 2 ta sẽ giữ riêng cho bản thân. Có những thứ nên cất đi chứ đừng để trong lòng.

– Vâng…- Nhung trả lời, 2 vai nàng khẽ run lên

Cả 2 đứng nhìn nhau một hồi lâu, chẳng ai nói với ai câu gì, cho đến khi cơn gió đông kia vô tình xen ngang. Tuấn sực tỉnh, nó toan cởi chiếc áo vest để khoác cho Nhung, nhưng đúng lúc mà nó bước tới thì một bóng người từ đằng sau em đã đi tới. Phong nhẹ nhàng choàng cho Nhung chiếc vest của mình, rồi đặt lên má nàng một nụ hôn nhẹ

– Em lên đây làm gì vậy? Trời lạnh như thế này- Phong trách móc, chàng cười chào Tuấn.

– Thôi tôi xin phép về trước,giờ muộn rồi.- Tuấn cảm thấy sự xuất hiện của nó làm không khí lãng mạn ở đây mất hẳn. Rồi vội vàng bước đi.

Và thế là hết, kết thúc cho mọi hi vọng là một nỗi thất vọng. Cũng phải thôi, có trách là trách bản thân mình vì đã không biết giữ. Tuấn chạm mặt Thanh ở đoạn cầu thang.

– Sao về sớm thế, không làm ca 3 nữa à.- Thanh hồn nhiên

– Không, sáng mai tao còn đi làm. Tao về trước, sinh nhật vui vẻ nhé.- Tuấn trả lời

– Ừ thế về nghỉ đi.- Thanh vỗ vai bạn- À Phong kia rồi-

Rồi Thanh hồ hởi rảo bước về phía 2 người họ. Tuấn chợt giựt tay Thanh lại

– Tao nghĩ tốt nhất là mày không nên làm phiền bọn họ.

– Mày biết Phong và Nhung à?- Thanh hỏi và nhận được một cái gật đầu từ Tuấn.- Đẹp đôi đấy chứ, tao cũng ước giá như có cô người yêu như Nhung. 2 tháng nữa họ sẽ làm đám cưới đấy. Người như vậy biết kiểm ở đâu ra bây giờ. Thật là ghen tị.

Tuấn nhìn về phía 2 người bọn họ. Phong đang ôm chặt lấy Nhung. Cảm giác nỗi trống vắng trong lòng.

– Ừ tao cũng thấy ghen tị. – Rồi Tuấn bước đi lặng lẽ.

Ở phía sau, trong những cơn gió lạnh cuối mùa, Nhung trong vòng tay của Tuấn nhưng lại không cảm thấy sự ấm áp nơi này. Nàng không dám nhìn Tuấn bởi vì nàng sợ, nếu nhìn theo Tuấn bất kì một lần nào nữa thì nàng sẽ quên hết đi tất thảy, vứt bỏ đi tất cả để chạy theo ôm chặt lấy Tuấn cho thỏa mong ước bấy lâu. Nhưng giờ Tuấn đã đi rồi, vậy là hết.

– Em lạnh à?- Phong hỏi khi vài nàng khẽ run lên nhè nhẹ

– Không. Em không có lạnh.- Nàng trả lời, khẽ nhích nhẹ người để thoát khỏi vòng tay của Phong.

Nàng không run vì lạnh, chẳng qua là những giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng