Nắng lên rồi. Nhưng sao vẫn buồn thế
– Anh ơi dậy đi, em đói rồi.
– ………..
– Anh ơi dậy đi, đừng lười nữa.- Tiếng em càu nhàu.
– ……….
– Trưa rồi dậy đi con mèo lười này- Em véo má Tuấn, đau lắm nhưng nó vẫn cố giả vờ
– Không dậy hả, được rồi, đã thế em qua nhờ anh hàng xóm nấu giúp.
Em gõ vào đầu Tuấn đau điếng. Rồi tiếng dép loẹt quẹt bước đi xa dần. Tiếng cánh cửa phòng đóng lại. Tuấn choàng dậy nhanh như một con mèo, áp tai vào cửa nghe ngóng. Yên tĩnh đến lạ thường, chẳng có nhẽ em đi thật. Tuấn vội mở cửa
– Bắt được rồi nhé, chết này..chết này…- Em đấm Tuấn túi bụi, chẳng thấy đau nhưng lại thấy hạnh phúc đến ngây người
Tuấn ôm chặt lấy em, cả 2 cùng ngã xuống giường. Em ngước lên nhìn vào mắt Tuấn, gương mặt đáng yêu ấy sáng lên cùng với đôi mắt long lanh
– Anh trong mắt anh có gì kìa.
– Có gì vậy?- Tuấn tò mò
– Gỉ mắt- Em cười vang, hai mắt tít lại, má lúm đồng tiền hằn sâu lên má em.
Tuấn yêu em lắm, cảm giác như nếu bây giờ cả thế giới có sụp đổ thì nó cũng cam. Có chết với người mình yêu thì chẳng có gì phải sợ. Tuấn siết chặt em, môi chạm môi, tình gặp tình, cảm giác như có thể nghe rõ từng nhịp đập của trái tim. Rồi bất chợt có tiếng gọi:
– Anh gì ơi.
– Anh gì ơi… Muộn rồi quán em chuẩn bị đóng cửa…
Tuấn lơ mơ tỉnh dậy. Em đâu? Em đi đâu rồi? Nhưng sự thật là chẳng có em ở đây. Quán xá vắng vẻ, chẳng còn vị khách nào cả ngoài Tuấn cùng mấy người phục vụ. Tuấn nhìn đống vỏ chai lăn lộn trên bàn, một…hai…năm….sáu, có lẽ nó đã uống quá nhiều. Trời đã về khuya, cái cảm giác lạnh lẽo bắt đầu lan tỏa .Cảm giác buồn nôn đang xâm chiếm vùng bụng dưới, và bắt đầu dâng lên dữ dội…không ổn tí nào
– Nhà vệ sinh…vệ sinh ở đâu?- Tuấn lấy tay bụm miệng
Như linh cảm điều gì không hay sắp xảy ra, hoặc đã quá quen với chuyện này. Cậu thanh niên phục vụ đưa cho Tuấn một cái chậu nhỏ, ánh mắt cậu đầy ái ngại …Ọe….Ọe….Hầu hết những vị khách đi uống rượu một mình vì một trong 2 nguyên do. Một là thất tình…Hai là thất tiền. Với con mắt nhìn người của cậu, chẳng do dự cậu cũng có thể đoán ra được, vị khách này đang buồn vì tình.
Tuấn lấy tay áo lau sạch miệng, trả tiền rồi loạng choạng bước ra khỏi quán. Cậu phục vụ ngỏ ý muốn giúp nó gọi xe. Tuấn chỉ cười cảm ơn rồi lững thững bước vào bóng tối lạnh lẽo. Tất cả chỉ là một ký ức.
—————————————————————————————————————————–
Thời tiết cuối đông, lạnh..lạnh lắm, cơ hồ như mùa đông muốn người ta nhớ đến mình nên đã cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để thổi một làn gió lạnh giá níu kéo lại chút quãng thời gian huy hoàng. Với những người đang cô đơn, mùa đông mà nỗi ác mộng. Hà Nội đêm mùa đông, phố xá vắng vẻ, hàng quán đã đóng cửa từ sớm, chỉ lưa thưa vài quán bán đồ ăn đêm còn sáng đèn, khách khứa cũng vắng hẳn, người ta ngại đi ăn trong cái thời tiết này. Vài anh lái taxi đang xì xụp những bát cháo gà nóng hổi, vài anh phục vụ lười nhác ngồi ngáp ngắn ngáp dài. Tuấn cứ lũng thững đi qua hết phố này sang phố khác không biết đã bao lâu nữa. Tuấn dừng lại nghỉ trên một chiếc ghế đá ven đường, rút điện thoại ra xem, đã gần 1 giờ sáng, có 10 cuộc gọi nhỡ. Của ai vậy? Tuấn tò mò không biết có ai lại cần mình vào cái giờ này, là Phương. Đúng thật, chỉ có Phương mới kiên nhẫn với nó đến mức như vậy. Tuấn thấy ấm lòng khi ít nhất cũng có một người luôn quan tâm đến mình. Nó thấy có lỗi vì thời gian qua đã đối xử không tốt thậm chí còn có ý né tránh Phương. Tại sao lại phải buồn vì một người con gái không hề quan tâm đến mình chứ. Nó giận Nhung lắm, không, không phải giận mà là một cảm giác bất mãn, nó hận em, người đã bỏ rơi nó. Nó yêu em với một trái tim mãnh liệt và khao khát muốn đem lại hạnh phúc cho một người bất hạnh. Nhưng nó nhận lại được gì từ em, chính người mà nó yêu đã thẳng chân đá đít nó. Nhục, một thằng đàn ông bị chính người phụ nữ mình yêu thì có gì nhục nhã hơn. Đúng vậy, nó sẽ đến với người yêu nó, người luôn quan tâm đến nó, sao nó lại không nhận ra điều này sớm hơn chứ. Luôn tự mãn rằng mình thông minh, mình nhanh nhẹn nhưng chính lúc này nó muốn tự tay tát cho mình một cái để tỉnh khỏi cơn mê muội.
Tuấn đứng thẳng người dậy, hít một hơi cho luồng không khí lấp đầy phổi. Nó cảm thấy tỉnh táo. Tuấn vẫy một chiếc taxi đang đỗ gần đó, anh lái xe hồ hởi khi thấy một vị khách vừa cứu mình khỏi một buổi ế ầm, anh vui vẻ khi Tuấn vừa ngồi yên vị trên xe:
– Đi đâu anh?
– Đến Linh Đàm
– Chà nhìn anh vui thế này chắc là người yêu gọi đúng không? Tốt quá rồi.- Anh lái xe vồn vã nhìn Tuấn qua gương chiếu hậu.
– ……………- Tuấn chẳng nói gì chỉ thoáng nở một nụ cười. “ Có lẽ thế” Tuấn nghĩ thầm
——————————————————————————————————————————
Kiinh…..coong…Kiinh….coong.
Quái lạ, Tuấn bấm chuông đã 4 lần mà vẫn chưa thấy nàng ra mở cửa. Có lẽ nàng ngủ say quá chăng, hay có thể nàng không có nhà. Vậy thì có thể ở đâu vào cái giờ này chứ. Đầu Tuấn bắt đầu nghĩ ra hàng loạt địa điểm, nó sẽ tìm bằng được Phương, nhất định đêm nay sẽ phải gặp bằng được, nó sẽ xin lỗi em vì bao lâu nay đã đối xử với em không tốt làm em thất vọng. Đúng thế, khi người ta tìm ra mục đích của mình thì họ sẽ không ngại khó khăn để hoàn thành bằng được. Nó sẽ nói những gì nhỉ? Sẽ nói như thế nào nhỉ? Tuấn bắt đầu thấy lúng túng. Và Tuấn như nín thở khi tiếng mở khóa lạch cạch vang lên, vậy là em có nhà, Tuấn thấy vui vui, vừa vui lại vừa hồi hộp
– Ủa anh, sao anh lại tới đây giờ này?- Phương lơ mơ hỏi khi vừa thấy Tuấn- Em gọi anh mãi mà chẳng được.- Dường như trong giọng nói của em có chút lo lắng
Trời đất thiên địa ơi, nàng mặc độc một chiếc váy ngủ mỏng dính, bên trong còn không mặc đồ lót. Đầu tóc thì rối bời như vừa trải qua một trận chiến. Vẫn biết phong cách ăn mặc của nàng thường táo bạo, nhưng không ngời lại đến mức này.
– Anh xin lỗi, anh đếm tìm em để…………- Tuấn hồi hộp đến mức lắp bắp- Anh…..
– Ai vậy em?- Tiếng đàng ông vọng lên từ phía sau Phương.
Rồi gương mặt thằng Tùng ngó lên từ phía sau, qua vai Phương. Nó đang cởi trần, trên người quấn độc chiếc khăn tắm. Tuấn cứng họng, đứng hình trong 5..10 15 giây.
– Anh….em….- Giờ đến lượt Phương lắp bắp, sự lúng túng thể hiện rõ rang trên gương mặt xinh đẹp kia.
Sự có mặt của nó quả thật là không đúng lúc và thừa thãi. Nhận ra điều đó Tuấn vội vàng rút lui mà không nói lời nào. Nhìn vậy là đủ biết họ đang làm gì rồi, còn phải nói làm gì để làm khó cho nhau nữa. Nói cho cùng đó là điều tất yếu thôi. Cơ hội chỉ đến có một lần, ai không nắm bắt được thì chỉ còn biết hối tiếc. Và đêm nay nó đã phải hối hận đến 2 lần chỉ vì những người đàn bà. Nó chui vào thang máy, tiếng Phương chạy theo gọi nó hốt hoảng
– Anh ơi…đợi em…anh Tuấn..
Như vậy có lẽ là tốt nhất cho nhau. Tuấn bấm nút đóng thang máy
——————————————————————————————————————————–
– Ủa sao làm gì mà nhanh dữ vậy anh?- Vẫn là anh lái taxi vui vẻ lúc nãy.
– …………..
– Sao vậy anh, sao mặt lại nghêt ra như mất của thế kia, nãy đi vào còn vui vẻ lắm mà
– ……………..- Tuấn vẫn không trả lời, gương mặt khó đăm đăm
Linh cảm nghề nghiệp cho hay vị khách của mình đang có tâm trạng không ổn, lúc này tốt nhất là nên im lặng. Anh lái xe không dám mở miệng gì nữa, chỉ lẳng lặng rồ ga phóng đi trong màn đêm yên tĩnh.
———————————————————————————————————————————
– Cô làm gì ở đây vậy?
Hay giật mình khi có người gọi, nàng đã thiếp đi từ lúc nào không hay, giữa đống đồ đạc được chất đống mà vất vả lắm nàng mới chuyển lên đến đây được.
– Tôi hỏi cô làm gì trước cửa nhà tôi vậy?- Tuấn hỏi, lúc này tâm trang nó không hề tốt chút nào- Còn đống đồ đạc này là sao.
– ……..- Hay nhìn Tuấn, mắt nàng rơm rớm- Em bị bà chủ nhà đuổi ra ngoài rồi, vì em không trả tiền phòng đúng hạn mà bà ý nỡ đuổi em ra ngoài đường.
– Rồi sao.- Tuấn chẳng bận tâm đến câu chuyện xúc động mà cô nàng kia đang nghĩ ra.
– Giờ em không có nhà nữa.- Nàng vẫn kiên nhẫn kể hết sự tình- Anh bảo em biết đi đâu bây giờ, ở Hà Nội em chẳng quen ai cả.- Nàng sụt sịt
Tuấn nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng làm Hay hơi sợ hãi, nàng lo lắng “chẳng nhẽ anh ấy lại biết được mình nó dối, chẳng nhẽ khả năng diễn xuất của mình có vấn đề hay sao”.
– Em chỉ xin tá túc nhà anh vài hôm thôi, được không anh. Please..- Nàng mở to mắt nhìn Tuấn như van xin. Đôi mắt sáng long lanh dưới ánh đèn hành lang.
– Vào đi.- Tuấn mở cửa tiện tay xách luôn chiếc vali nặng nhất.
Hay sung sướng, chút nữa là nhảy cẫng lên, vậy thì lộ hết. Nàng kiềm chế lại bản thân, cố gắng tỏ ra vẻ buồn bã của một người không nơi nương tựa. Cả 2 hì hục vác tất cả đồ đạc của nàng vào nhà Tuấn.
– Xong rồi ạ, chỉ có nhiêu đây thôi.- Nàng hồ hởi
– Nhiêu đây thôi á
Tuấn vã mồ hôi nhìn lại đống đồ đang xếp chật ních trong phòng ngủ cho khách bỏ trống lâu nay đã thành nhà kho để những thứ đồ cũ kĩ. Thế này mà nói là “ chỉ có nhiêu đây” nhẹ như không. Thật quá đáng mà, trong khi nó thì hì hục vác nào chăn nào đệm, nào bàn thì nàng lại hí hửng xách vài cái bọc quần áo lại còn tung ta tung tăng nữa.
– Chăn ở trong tủ, chỗ lần trước.- Tuấn nói rồi đi thẳng vào phòng ngủ, tức là chỗ của Hay là cái ghế sofa không được êm ái cho lắm.
Hay tụt cả cảm xúc, ngồi phựt xuống sàn nhà lạnh ngắt, nàng cứ tưởng Tuấn sẽ đối xử tốt với nàng sau quãng thời gian ngắn ngủi gặp nhau rồi làm việc cùng công ty nữa. Nhưng xem ra trái tim của Tuấn không có quá nhiều ngăn để nàng có thể chiếm lấy một chỗ. Đang dưng có nhà có cửa đàng hoàng không ở, lại chạy tới đây xin người ta cho ở nhờ, mà nào có phải đi tay không, còn phải thuê người rồi vác bao nhiêu đồ đạc. Haizz.. Lần này xem như nàng lỗ vốn nặng. Nhưng vốn lạc quan, nàng tự tin rằng sẽ thay đổi được con người này, nước chảy lâu thì đá cũng phải mòn, có công mài sắt có ngày nên kim. Hay xích lại tinh thần. Lòng tràn trề quyết tâm.
——————————————————————————————————————————
Tuấn bước ra từ phòng tắm, nhìn đồng hồ đã 2 giờ đêm, nó không hay tắm muộn thế này, không tốt cho sức khỏe. Nhưng đêm nay nó muốn rửa trôi đi tất cả những bụi bặm, phiền não đã trải qua. Đã là một thằng đàn ông thì không nên mềm yếu trước tình yêu, đừng có vì người phụ nữ mà phải khóc, hèn lắm. Phải đứng thẳng người như một đấng nam nhi, không có tình yêu vẫn sống tốt, chỉ không có tiền mới chết đói.
Tiếng tivi ngoài nhà làm nó sực nhớ, từ giờ xem ra nó sẽ bị làm phiền nhiều đây. Tuấn mở cửa phòng, trong đầu đã chuẩn bị một bài quát tháo om xòm, nhưng xem ra lần này không thể hiện được rồi. Tivi đang chiếu một bộ phim khuya, cánh cửa sổ thì mở tung, làn gió lạnh ùa vào căn phòng, Hay đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc ghế sofa, chắc là hôm nay nàng đã vất vả nhiều, như một thiên thần bé nhỏ, môi khẽ hé mở, nếu như có 2 từ để miêu tả thì đó chính là đáng yêu. Cơ thể nàng khẽ co lại, chắc là do lạnh. Tuấn khóa cửa sổ, khẽ kéo cái chăn đang nằm xõng xoài dưới đất lên người nàng, nhìn nàng lần cuối để chắc rằng vẫn đang mơ những giấc mơ đẹp rồi nó tắt tivi, cả căn phòng chìm trong bóng tối yên tĩnh.
Tuấn trở về với chiếc giường, mau chóng chìm vào giấc ngủ. Đêm nay là một đêm dài đúng nghĩa, nó mệt mỏi và nó đã ảo tưởng quá nhiều rồi.
——————————————————————————————————————————
Tuấn đã ngủ một mạch không biết bao nhiêu lâu nữa, có lẽ là chỉ vài tiếng, có những giấc ngủ chỉ vài phút mà người ta cứ ngỡ như đã ngủ cả một ngày, cũng có thể là rất lâu. Nó không biết nữa, đầu óc nó mê man, cố gắng trở mình để tìm cái đồng hồ nhưng dường như cơ thể không tuân theo trí não nữa, người nó như dính chặt trên giường. Rồi cứ thế mà nó thiếp đi. Nó ngủ rất ít khi mơ, đi ngủ toàn một giấc là đến sáng, nhưng hôm nay thì nó mơ thật, đắm chìm mê man vào không biết bao nhiêu giấc mơ nữa, cứ cái này nối tiếp cái kia, lạ thay những giấc mơ lại giống y như thật. Lúc thì nó mơ thấy Nhung, lúc lại là Phương nhưng vừa chớp mắt một cái đã hiện lên Hay. Nó cố mở mắt ra, nhưng dường như hai mí mắt bị dán chặt bằng băng dính không tài nào có thể mở lên được. Khó khăn lắm mới có thể mở được cả hai mắt. Nhưng lạ thay có người đang ngồi cuối giường nó. Là ai vậy, hình như là một người phụ nữ. Tuấn cố gắng dồn sức lực để cử động cánh tay.
– Anh tỉnh rồi à?- Giọng người phụ nữ – Anh sốt quá rồi. gần 40 độ chứ chẳng ít nhìn xem này.- Rồi cô giơ lên chiếc cặp nhiệt độ
Là Nhung, đúng là Nhung rồi, gương mặt kia, bàn tay kia rồi cả giọng nói nữa, không là em thì là ai được
– Nhung….Nhung…đợi …đợi anh với..- Rồi Tuấn giơ bàn tay về phía em
Em nắm chặt lấy tay nó, đôi môi ngọt ngào nở một nụ cười mãn nguyện.
– Em đây mà..em không đi đâu hết..anh nghỉ đi cho khỏe, có em ở đây rồi.
Tuấn hạnh phúc nắm chặt lấy tay em, đặt lên ngực nơi trái tim vẫn đang đập liên hồi rồi hai mắt lại trĩu xuống.
Hình như nó lại vừa thiếp đi, Tuấn mở mắt, tìm kiếm em, nhưng lạ thay bàn tay vẫn đây mà em ở đâu rồi, không, không phải là Nhung, đây là Phương mà. Là sao nhỉ.
– Anh thấy trong người thế nào rồi?.- Có đói không, muốn ăn gì không?- Tiếng Phương nhẹ nhàng.
Nó có thể hiểu được cho Phương, một người con gái đẹp, rút cuộc cũng chỉ là phụ nữ, không thể giận hay trách móc một người phụ nữ được. Tuấn cười. Nó muốn nói nốt những lời hồi đêm qua đã không kịp nói với Phương
– Anh xin lỗi…vì ..vì anh đã đối xử không tốt với em.
Phương chẳng nói gì, nàng nắm chặt lấy tay Tuấn, những giọt nước mắt trên khóe mi khẽ lăn dài xuống hai má
– Anh không phải xin lỗi. Là em, do em cả. Em yêu anh.
Và rồi nàng ôm chặt lấy Tuấn hồi lâu. Cho đến khi tiếng thổn thức của nàng dần nguôi.
– Anh nghỉ đi, để em đi lấy cháo cho anh ăn nhé.
Tuấn thấy là lạ, Phương biết nấu ăn từ bao giờ vậy, một nàng tiểu thư đài các lại đích thân xuống bếp vì nó. Tuấn vui lắm, nó gập đầu tắp lự. Tay hai đứa vẫn cứ nắm chặt lấy tay nhau như không muốn rời. Nàng cười trách Tuấn
– Bỏ ra đi để em đi nào. Có phải đi luôn đâu mà cứ làm như
Rồi nàng đặt lên môi Tuấn một nụ hôn.
Tuấn vẫn thấy đầu nó đau như búa bổ, hai mắt vẫn nặng trĩu, cả người nhức nhối. Nó tự nhủ sẽ chỉ chợp mắt một chút thôi, đến khi Phương quay lại thì nó sẽ tỉnh. Và mắt nó từ từ nhắm lại.
– Anh…dậy đi..dậy ăn cháo rồi ngủ tiếp- Tiếng ai đó gọi nó
– Anh dậy đi ăn cháo rồi uống thuốc nào.
Có ai gọi nó, Hai mắt lười biếng mở ra từ từ. Và lạ thay lần này, không phải Nhung cũng chẳng phải Phương, đó chính là Hay.