– Anh tỉnh rồi đấy à? – Hay để một bát cháo đang bốc hơi nghi ngút lên bàn.
– Anh ngủ bao lâu rồi? – Tuấn hỏi, tay bóp chán vì vẫn còn đau
– Từ đêm qua, và bây giờ là…-Hay nhìn đồng hồ – 2h chiều
– Chết tiệt. – Tuấn cố gượng dậy nhưng đầu đau như búa bổ làm nó choáng váng.
– Anh định làm gì vậy?- Hay vội đỡ Tuấn nằm xuống giường- Anh định đi đâu à?
– Đến công ty, ở đấy còn nhiều việc- Nó vẫn cố gắng ngồi dậy nhưng nàng nhất quyết không cho
– Sáng nay em gọi điện cho sếp anh xin nghỉ ốm rồi. Anh không cần lo – Hay đặt tay lên trán nó- Sốt thế này còn đòi đi đâu.
Lúc này thì nó mới chịu nằm yên vị, thực sự trận ốm này đã đánh gục nó, mê man cả nửa ngày, toàn thân như chia thành từng mảnh chẳng có sự liên kết nào cả. Tuấn giật mình sực nhớ ra điều gì:
– Anh…anh có nói mơ gì không?
– Có..anh cứ ú ớ nói mê suốt- Hay vừa nói vừa đút cho Tuấn một miếng cháo.
– Anh đã nói gì vậy? – Tuấn gạt tay nàng ra tỏ ý không muốn ăn.
– Anh sợ đã lỡ mồm gì à?- Hay càu nhàu- Nếu anh muốn biết thì phải ăn chút cháo này đã rồi em mới nói- Nàng lừ mắt nhìn Tuấn, trên tay vẫn cầm thìa cháo
Tuấn biết không thể thắng được nàng, với lại thực sự lúc này nó rất đói, từ đêm qua đã ăn cái gì cho ra hồn đâu, cái bụng đang cồn cào kia lần này đã thắng được lý trí. Tuấn ngoan ngoãn há miệng để nàng đút từng thìa cháo, trông ngoan ngoãn như một đứa bé ăn bột. Dù đã cố nhịn cười nhưng không thể, Hay phá lên một tràng cười làm Tuấn ngượng muốn tím tái mặt mày.
– Anh đã nói gì vậy?- Tuấn rất tò mò muốn biết sau khi nàng đã đút cho nó một phần kha khá của bát cháo thơm lừng mà nàng tự tay nấu.
– Cũng chẳng có gì nhiều.- Nàng nhún vai
– Là sao?
– Là anh bị lừa rồi- Hay đứng dậy, đi rửa bát. Mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng cũng có thể đoán được rằng nàng đang cười rất tươi.
Mặt Tuấn nghệt ra như ngỗng ỉa. Đầu óc nó vẫn chưa hoàn toàn nhanh nhẹn sau trận sốt tối qua. Vẫn thật khó hiểu, không biết đêm qua nó đã nói gì nữa.
– Chị Phương thì em biết rồi, Nhưng Nhung là ai vậy?- Hay mở he hé cửa, nàng thò đầu vào phòng
– ……..- Tuấn cứng họng, không biết giải thích với nàng ra sao. Gương mặt lộ rõ vẻ lúng túng
– Ok..ok Anh nghỉ đi, em không hỏi nữa. – Rồi nàng mất hút sau cánh cửa.
– Chết tiệt…- Tuấn thì thào khi chỉ còn mình nó ở trong phòng.- Vậy là Hay đã biết tất cả rồi
——————————————————————————————————————————
Buổi chiều hôm đó, Tuấn đã thấy khá hơn, nó có thể đứng dậy đi lại bình thường. Trận cảm hôm qua đã làm nó tốn không ít sức lực nhưng vẫn đang trong độ tuổi thanh niên nên nó có thể hồi phục rất nhanh. Tuấn gặp Hay đang hí hoáy trong bếp.
– Vậy sao em không đi làm?- Tuấn hỏi
– Đi làm thì ai trông anh, ngộ nhỡ anh có xảy ra chuyện gì thì mất công em bị cảnh sát tình nghi à.- Nàng trả lời khi vẫn đang cặm cụi nấu nướng, mắt còn không thèm liếc Tuấn.
Tuấn bị hớ, chợt nhận ra mình vừa hỏi ngu, uống cạn cốc nước rồi vội vàng chữa thẹn
– Em đang nấu gì vậy?- Tuấn mở nắp nồi, tay Tuấn liền có cảm giác như cầm nhầm hòn than, nó giật mình buông tay làm rơi cái nắp nồi xuống đất.
– Anh làm cái gì vậy?- Hay hốt hoảng- Tay có sao không?
Sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ trong 2, 3 giây, đến khi cả hai người nhận ra thì chẳng biết Hay đã nắm tay Tuấn từ bao giờ, nàng đưa ngón tay Tuấn lên miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy. Tuấn có cảm giác rõ rệt rằng ngón tay nó đang được lưỡi nàng cuộn lấy.
– Em…em làm gì vậy?- Tuấn lúng túng.
Nhận ra tình cảnh có gì đó không đúng, Hay vội vàng nhả tay Tuấn ra, nàng vuốt lại mái tóc
– Em xin lỗi, ở nhà mỗi khi bị bỏng em hay làm thế. Chỉ là…là thói quen thôi.
Hai người đều lúng túng, không dám nhìn vào mắt nhau, chẳng biết có phải bỗng dưng hay không mà mặt cả hai người đều đỏ như trái cà chua. Không khí đột nhiên im lặng
– Em đang nấu gì vậy?- Tuấn là người lên tiếng trước, phá tan đi sự ngượng ngùng
– Em đang hầm móng giò để nấu cháo.- Nàng vẫn còn ngượng, mặt vẫn cúi gằm xuống đất- Món..món này rất tốt cho người mới ốm dậy
– Ơ anh tưởng cái đó chỉ tốt cho bà bầu, sẽ cho nhiều sữa để con bú.- Tuấn ngây thơ
Hay ngẩng lên nhìn nó như sinh vật ngoài hành tinh, gương mặt nàng lúc này còn đỏ hơn, chẳng lẽ Tuấn nói gì sai hay sao
– Anh..anh chỉ nghĩ được có vậy thôi à- Nàng lúng túng, hai má hồng lên nhìn đáng yêu dữ dội- Biến thái
Rồi nàng thẹn thùng chạy vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa. Chẳng lẽ mình không đúng hay sao, Tuấn nghĩ thầm, rõ ràng là mẹ nó đã có lần nói với nó như vậy. Hay là nhầm nhỉ. Tuấn lắc đầu khó hiểu. Phụ nữ thật là
—————————————————————————————————————————-
Nụ cười nở trên đôi môi xinh đẹp, nàng ngắm hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm gương phòng tắm, lòng cảm thấy yêu đời lạ thường. Đó là một cảm giác mà trước đây nàng chưa từng trải qua, cuộc sống của nàng chỉ đều là lo âu và tính toán, lừa người này, dối người kia. Dù thường ngày người ta có thể thấy nàng cười rất nhiều nhưng tất cả chỉ là những nụ cười giả tạo, với khách hàng, với những “đồng nghiệp”, chưa bao giờ nàng được sống với đúng bản thân mình hết. 18 tuổi, nếu những bạn bè đồng chăng lứa còn đang mải mê với những màn hình máy tính, lượn lờ check in facebook hay còn đang bận hẹn hò yêu đương thì Hay đã phải lăn lộn ngoài đời, dùng tấm thân đàn bà để kiếm tiền. Và kể từ lúc gặp Tuấn, nàng đã tìm thấy lối thoát của cuộc đời, lối thoát của tháng ngày đen tối. Nàng nghĩ gì về Tuấn á, người đâu mà đáng yêu hết sức. Đẹp trai, tài giỏi lại dễ thương nữa chứ, thỉnh thoảng lại ngây ngô đến lạ. Cứ nghĩ đến Tuấn là Hay lại thấy vui, lại muốn cười
– Gì chứ, tốt sữa ư? tốt cho em bé ư?- Nàng lại thấy ngại khi nghĩ đến câu hỏi lúc nãy của Tuấn- Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ anh ấy muốn…- Nàng cắn móng tay- Có lẽ nào anh ấy muốn cùng mình làm “chuyện đó”?- Mắt nàng tít lên vì hạnh phúc, nụ cười trên môi từ nãy giờ vẫn không tắt, giá như cái miệng xinh xinh kia to hơn chút nữa thì chắc sẽ cười thoải mái lắm.
——————————————————————————————————————————
Bữa tối diễn ra trong căn nhà chung cư nhỏ đó một cách ấm cúng và hạnh phúc, mặc dù hai người chẳng nói với nhau câu nào, thậm chí còn không chính thức nhìn thẳng vào mắt nhau nữa. Tuấn thì vẫn ngại vì những câu hỏi ngu xuẩn chiều nay, còn Hay thì đang mải tưởng tượng những điều bất ngờ mà Tuấn sắp làm cho nàng. Bây giờ trong đầu nàng chỉ toàn là nến, hoa hồng, bóng bay, rồi cả nhẫn nữa, Tuấn sẽ quỳ xuống, mở hộp nhẫn ra rồi nắm tay nàng… trời ạ, cứ nghĩ đến vậy thôi mà bụng dạ nàng lại cứ lộn tùng phèo hết cả lên, nôn nóng quá. Nàng vừa ăn vừa cười như mấy người trong trại tâm thần.
– Em có chuyện gì mà vui vậy?- Tuấn tò mò hỏi vì chẳng thấy nàng ăn gì cả mà chỉ ngồi đó cười.
– Không có gì đâu ạ?- Hay cười đáp lại Tuấn
– Em có bị đau ở chỗ nào không?- Tuấn hỏi lại, nó muốn chắc chắn rằng sức khỏe của nàng vẫn ổn định, có thể nàng bị lây ốm từ nó chăng
– Không sao mà? Chuyện con gái anh biết sao được.- Nàng vội vàng giấu vẻ lúng túng bằng cắp gắp ú ụ thức ăn.
– À…ra vậy- Tuấn thì thầm. Mặc dù không biết thực hư chuyện đó thể nào nhưng bằng những kiến thức sinh học cũng như những kinh nghiệm thực tế mà do từng trải có thì nó đúc rút ra được rằng, phụ nữ khi “ đến ngày” thì thường có những biểu hiện khác người mà tốt nhất chúng ta không nên đụng vào.
Kiinh…coong…Kiinh coong….
Tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt mạch cảm xúc của cả 2 người. Ai lại đến vào giờ này chứ. Thường thì Tuấn rất ít có người thăm, cơ bản là nó không có nhiều bạn bè và cũng không hay giao du xung quanh cho lắm. Một năm ngoài 2 lần liên hoan tầng thì hầu như nó chẳng bao giờ tham gia hoạt động gì chung. Nhỡ mỗi lần tết trung thu, cả tầng nô nức, trẻ con thì hò hét, người lớn thì ngồi uống bia chơi bài còn Tuấn thì lủi thủi tắt điện đi ngủ sớm, lòng tự nhủ khi nào có vợ có con nhất định nó sẽ tham gia.
– A..Cô Mai..có chuyện gì đấy ạ?- Tuấn mở cửa và lễ phép chào người hàng xóm cũng là tổ trưởng của khu này
– Tuấn à, may quá cứ tưởng cháu không có nhà.
– Hôm nay cháu được nghỉ làm. Có chuyện gì không cô. – Tuấn nôn nóng muốn kết thúc câu chuyện, nó linh cảm có chuyện gì sắp xảy ra, tốt hay không thì còn chưa biết được
– Chả là nhà 12A1 mới chuyển đến, tối nay muốn mời mọi người đến liên hoan. Họ nhờ cô đi thông báo với cả tầng vì dù sao họ mới đến cũng chưa quen ai nên muốn giao lưu..
– À ra vậy..nhưng cháu xin lỗi….có lẽ..
– Dạ được ạ. Chút nữa chúng cháu sẽ qua ạ.- Tiếng Hay vang lên từ phía sau, nàng cắt nang câu nói của Tuấn nhanh nhẹn né người lách qua Tuấn để lên phía trước rồi lễ phép chào- Cháu chào cô.
– Ồ cô bé xinh đẹp này là ai đây?- Bà Mai ngạc nhiên hỏi
– Dạ cháu là bạn của anh Tuấn ạ. Từ nay cháu sẽ sống ở đây mong cô quan tâm giúp đỡ ạ.- Nàng láu lỉnh trả lời thay cho Tuấn
– Ra vậy..Nhanh mồm nhanh miệng quá lại còn đáng yêu nữa- Bà cười tỏ vẻ thích thú với cô gái trẻ đang đứng trước mặt mình- Tất nhiên tất nhiên rồi, chào mừng cháu tới khu này
– Dạ..cháu cảm ơn cô- Nàng rất tự nhiên nắm lấy tay bà tổ trưởng
– Vậy hẹn hai đứa 8h nhé. Nếu có chút gì đó mang đến góp vui thì càng tốt. – Bà tổ trưởng cười rồi vội vàng đi để kịp thông báo cho các nhà khác.
Nàng đóng cửa, quay lại nhìn Tuấn, lúc này vẫn đang đứng như trời trồng, vẻ kinh ngạc in rành rành trên trán.
– Anh sao vậy?- Nàng huơ huơ tay trước mặt nó
– Em hay quá nhỉ?- Tuấn thẳng tay gõ vào trán nàng. – Anh là chủ nhà hay em là chủ nhà?
– Tất nhiên là anh rồi- Nàng ngây thơ trả lời
– Vậy sao em dám cướp lời anh hả.- Tuấn lấn tới ép sát nàng vào cánh cửa- Lại còn gì nữa hả, liên hoan á, ai cho em quyền tự tiện quyết định vậy hả?- Mắt nó trợn trừng lên dọa nạt. Đầu muốn bốc hỏa
Nàng bị dồn sát vào cánh cửa, trước mặt lại là một con sư tử đang nổi điên, tình thế thật tiến thoái lưỡng nan
– Anh không đi thì em đi…Lêu lêu..ai cần- Nàng lè lưỡi trêu trọc rồi như một chú sóc nhỏ luồn qua Tuấn chạy vào nhà
– Giỏi…giỏi lắm..để rồi xem tôi dạy dỗ em thế nào- Tuấn lầm bầm rồi theo nàng vào trong nhà
– Anh…em mang gì theo được nhỉ?- Nàng hỏi trong khi đang hí hoáy lục lọi trong bếp xem có thứ gì không
– Sao em không mang nồi cháo móng giò của em đi. Chắc mấy bà cô sẽ vui lắm đấy- Tuấn làu bàu mắt vẫn dán vào tivi đang chiếu chương trình thời sự và cố tỏ vẻ không quan tâm
– Ừ nhỉ…được đấy..biết đâu ở đấy lại có mấy bà bầu thì sao
Tuấn chồm dậy từ ghế sofa.
– Này đừng có điên. Người ta chửi cho đấy.
– Ơ hay chẳng phải anh bảo em mang đi còn gì?- Nàng bĩu môi
– Trong tủ lạnh còn 2 hộp dâu tây đấy- Tuấn thỏa hiệp, nó quyết định trở về với chương trình tivi
– Thật hả- Nàng bán tín bán nghi, mở tủ lạnh ra xem xét- Ồ có thật này. Nhưng thôi em chỉ mang một hộp thôi, một hộp để dành ăn dần.- Rồi nàng hí hửng xách hộp dâu tây ra cửa
– Xì..đồ ki bo- Tuấn lẩm bẩm
– Mà anh quyết định không đi thật à?- Nàng quay lại hỏi Tuấn khi đã đi ra gần đến cửa
– Không…có chết cũng không đi..- Tuấn khoanh tay trước ngực tỏ vẻ quyết tâm- Dù trời có sập…
– Tốt thôi..vậy em đi..có gì hay thì đừng có tiếc nhé- Rồi nàng biến mất sau cánh cửa
Chỉ còn mình Tuấn ở nhà, nhìn đồng hồ 7h55 phút…Nó bấm chuyển kênh lia lịa…Rồi lại nhìn đồng hồ..8h00…Sao chẳng có chương trình gì hay thế nhỉ….8h05…chết tiệt sao thời gian trôi chậm thế chẳng nhẽ đồng hồ bị hư.
Tuấn cứ thấp thỏm như ngồi trên đống lửa. Lúc nãy Hay đã nói gì khi gặp bà Mai nhỉ.. Chẳng lẽ cô ấy muốn ở lại đây luôn chắc, cái gì mà bạn chứ, kiểu gì ngày mai người ta cũng đồn ầm lên rằng đây là bạn gái nó cho coi. Chết tiệt…thật ngu xuẩn quá mà… Rồi Tuấn quyết định rời khỏi chiếc ghế sofa, nó tắt tivi, tắt đèn, khóa cửa..rồi theo tiếng cười nói vui vẻ vang lên trong hành lang mà tiến tới nghe ngóng, mặc dù bên ngoài trời vẫn chưa sập…