Một ngày làm việc vất vả của Tuấn lại bắt đầu, buổi sáng là cuộc đàm phán với đối tác nước ngoài về phương án cho dự án liên kết sắp tới, buổi chiều sẽ tham dự đợt phỏng vấn nhân viên cho công ty. Kể từ khi được giám đốc tin tưởng, mọi việc lớn nhỏ trong công ty dường như đều đến tay Tuấn, có cảm giác họ đang thử thách năng lực cũng như khả năng lãnh đạo của Tuấn vậy. Nhưng với Tuấn thì đó là một thử thách cực kỳ thú vị, những thách thức luôn đem lại cho con người ta cảm giác hứng thú lạ kì, nhất là với một người đang yêu. Có người từng nói tình yêu như đôi cánh làm tâm hồn con người ta bay bổng.
12h hơn, Tuấn đang ngập trong đống hồ sơ ứng viên mà chiều nay sẽ phỏng vấn, phải đọc qua 1 lượt, chọn ra những người xuất sắc nhất để đặt câu hỏi, Tuấn nhớ như in gần chục năm trước, lần Tuấn đi phỏng vấn vào công ty, sau khi qua các vòng kiểm tra năng lực, đến phần thương lượng về mức lương, sếp có hỏi Tuấn
– Lương khởi điểm của em sẽ là 500$, em có đồng ý không?
– Không. Em muốn gấp đôi như thế – Tuấn trả lời kiên quyết
– Vậy chúng tôi rất tiếc, có lẽ sẽ hẹn em vào một dịp khác, có thể một công ty khác sẽ đáp ứng được cho em- Sếp nhún vai
Tuấn không trả lời, tiến lại bàn phỏng vấn toan lấy lại tập hồ sơ của mình
– Em định làm gì thế? – Sếp hỏi
– Tôi lấy lại hồ sơ của mình và sẽ đi tìm một công ty có thể trả lương đúng với năng lực của tôi.- Ánh mắt tự tin, Tuấn nói rõ ràng, rành mạch từng câu từng chữ.
Thoáng một chút phân vân trên trán sếp, rồi ông mỉm cười gật đầu:
– Ok chúng tôi chấp nhận mức lương em yêu cầu.
Vậy là Tuấn được nhận vào làm, không phụ sự kì vọng của mọi người, Tuấn như cỗ máy không biết mệt mỏi, không ngừng phấn đấu, thoáng cái đã gần chục năm gắn bó với công ty, đến giờ Tuấn cũng không hiểu sao khi đó mình dám tự tin yêu cần một mức lương trên trời như vậy, và cũng không hiểu sao sếp lại nhận anh, có lẽ chính vì ánh mắt tự tin và phong thái đĩnh đạc của Tuấn làm sếp tin tưởng. Mải mê suy nghĩ vẩn vơ, cánh cửa phòng Tuấn hé mở, một cặp đùi trắng khẽ lách mình qua khe cửa, một mùi nước hoa hàng hiệu xộc vào phòng:
– Anh Tuấn, không đi ăn trưa à? – Giọng nữ điệu đà cất lên, cô gái trong bộ zip đen dành cho dân công sở mỉm cười, bộ váy bó sát càng làm tôn lên những đường cong gợi cảm
– À anh đang bận quá, phải chuẩn bị cho buổi phỏng vấn chiều nay – Tuấn trả lời mà không cần nhìn xem đó là ai, riêng cái mùi nước hoa xực nức là đã đủ để Tuấn nhận ra
Đó là Phương, con gái cưng sếp tổng, cả nhà có mỗi mống con gái nên khỏi nói về độ chiều chuộng, không phụ lòng cha mẹ, Phương càng lớn càng xinh đẹp, như một hoa hậu chốn công sở này, 3 vòng phải gọi là siêu chuẩn, biết bao công tử nhà giàu xin “ xách dép” cho nàng mà nàng vẫn không chịu. Nghe đồn nàng kết Tuấn, thích cái vẻ thư sinh cũng như độ “ bơ” của Tuấn đối với nàng. Mọi người trong công ty còn bảo rằng chính Phương nằng nặc xin bố cho về phòng Tuấn làm việc chỉ để ngày ngày được “ngắm Tuấn”. Đấy, tình yêu nó vi diệu thế đấy, chả nói trước được điều gì.
– Em có mua cơm cho anh này, anh thích ăn thịt gà rang đúng không, em chọn cho anh này- Phương xòe hộp cơm ra trước mặt Tuấn, đôi môi xinh xinh mỉm cười
– Em chu đáo quá, để đó hộ anh tí nữa anh ăn sau. Cảm ơn em nhé.
– Không có gì ạ- Phương nhã nhặn ngồi xuống ghé đối diện Tuấn, chân nàng vắt chéo, để lộ phần da thịt gần cặp mông trăng trắng đầy kích thích- Chiều nay cho em tham gia buổi phỏng vấn được không? – Phương đề nghị
– Ok, nếu em có hứng thú, nhưng sợ là sẽ phải về muộn đấy.- Tuấn nhắc
– Không sao, nếu về muộn thì đã có anh đưa về mà, anh nhỉ – Phương nháy mắt
– Ồ, anh chỉ sợ con xe cà tàng của anh không xứng với tiểu thư thôi – Tuấn trêu
– Không sao đâu, đi được hết
Tiếng chuông điện thoại của Tuấn vang lên, “ Gấu bé” gọi, Tuấn ngẩn người vì cái tên lạ nhưng thoáng sau đã hiểu ra, cười thầm, hóa ra đó là cách em làm Tuấn không thể quên được số em. Đến chịu với em.
– Anh xin lỗi, anh có điện thoại, lát nữa mình nói chuyện sau nhé. – Tuấn nhắc Phương về sự hiện diện thừa thãi của nàng ở trong phòng.
Phương tự thấy mình quê, mặt xị ra, nàng ngúng nguẩy bước ra khỏi phòng, cặp mông nàng căng đét, chết tiệt, mông má thế kia mà được bóp thì, nàng đóng cửa đánh rầm. Tuấn chả quan tâm, nó nghe điện thoại, chưa kịp alô thì giọng em đã oang oang.
– Anh ơi! Trời nóng quá, em chẳng muốn ăn gì?
– Thế em đang ở đâu
– Em đang đi ăn kem với bạn, chiều còn có tiết học
– Thế mà kêu không muốn ăn gì
– Hì hì…- Em cười hòa- Ý em là em nhớ anh đấy, đồ ngốc kia.
– Nhớ anh với ăn kem có điểm gì giống nhau đâu?- Tuấn thắc mắc
– Anh chẳng biết gì hết ý. Không nói với anh nữa.- Em hờn dỗi- À mà anh ăn cơm chưa
– Anh chưa, anh đang bận quá.- Tuấn giả giọng đáng thương
– Chộ ôi thương gấu lớn quá, anh phải ăn mới có sức mà làm chứ?- Giọng em đầy quan tâm
– Anh không muốn ăn, anh đợi tối về em nấu cho anh ăn.
– Không có đâu nhé, tối về tự đi mà nấu, em không hầu hạ anh đâu. Haha…
– Vậy có em để làm gì?
– Vợ là để yêu thương, hiểu chưa, thôi nhé em cúp máy đây.
Đầu dây bên kia chỉ còn những tiếng tút…tút…tút. Tuấn cười, hạnh phúc đôi khi chỉ nhỏ nhoi vậy đấy, 1 cuộc gọi quan tâm đôi khi là chỉ những lời yêu thương như vậy cũng làm con người ta ấm lòng
Buổi chiều hóa ra dài hơn Tuấn nghĩ, cuộc phỏng vấn kéo dài hơn thường lệ, phần vì Tuấn muốn thử thách những ứng viên nhiều hơn, phần nữa là vì ánh mắt của Phương nhìn nó suốt cả buổi, nàng chẳng làm gì chỉ ngồi đó nhìn nó, phần khá là vì thi thoảng Tuấn phải dừng lại vì những tin nhắn của em. Nội dung chỉ gói gọn trong vài mẩu tin nhắn sau:
– Anh, mì chính anh để ở đâu
– Anh, nhà mình hết muối rồi
– Anh, sữa bị hỏng rồi
– Em muốn đi chợ
– Em bị lạc đường rồi, em không tìm thấy chợ đâu cả
– Thôi, đợi anh về rồi mình đi ăn hàng anh nhé.
Đấy, người ta nói có người yêu là đã mất đi tự do, giờ có người yêu không biết làm gì còn khổ nữa. Tuấn không thể nhịn cười khi nghĩ về em, người đâu mà đáng yêu hết sức.
Quá 7h tối, là ứng viên cuối cùng rồi, Tuấn thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng được trở về căn hộ quen thuộc nơi có em đang chịu đói đợi nó.
Người cuối cùng này tốt nghiệp cùng trường với Tuấn nhưng sau 2 khóa. Sau đó du học bên Nhật Bản mới về nước cách đây 1 năm. Cái tên Thùy An làm Tuấn nhận ra điều gì đấy, hình như giống tên 1 người quen đã lâu không gặp. Nhưng khi cô gái vừa bước vào thì Tuấn đã có thể khẳng định được suy nghĩ của mình, đó chính là cô ấy, một dáng người không cao lắm nhưng cân đối, một vẻ gì đó rất “Tây” trên khuôn mặt em cộng với vẻ tự tin thường thấy ở những du học sinh từ nước ngoài về. Thùy An là đàn em của Tuấn, khi còn trong trường Đại Học nàng còn nhận Tuấn làm “ tiền bối”, họ hay học chung với nhau trên thư viện, cùng nhau tham gia những hoạt động của trường, đối với Thùy An thì Tuấn còn trên cả một thần tượng. Bẵng đi 1 thời gian sau khi ra trường, cả 2 không liên lạc với nhau và thế là quên mất nhau, Tuấn chỉ biết rằng nàng đã ra nước ngoài. Không biết nàng còn nhận ra Tuấn nữa hay không
Vòng kiểm tra năng lực đã xong, Thùy An trả lời trôi chảy mọi câu hỏi liên quan đến công việc cũng như kinh nghiệm của mình. Tuấn còn hỏi thêm
– Ở công ty chúng tôi đòi hỏi thời gian làm việc khá nhiều, có thể làm muộn nếu có nhiều dự án gấp, không biết cô và gia đình có chấp nhận được không?
– Ý anh hỏi là chồng hả? – Thùy An trả lời đầy tự tin- Em chưa có chồng cũng như người yêu thế nên không có vấn đề gì
Dường như khi trả lời về sau của câu hỏi, Thùy An nhấn mạnh rằng mình chưa có bạn trai, nàng nhìn thẳng vào mắt Tuấn kiểu như chỉ nói với mình Tuấn
– Không biết người yêu anh có quan tâm đến mỗi khi anh làm khuya về muộn hay không vậy anh Tuấn?- Tiếng Phương hỏi Tuấn, nàng nháy mắt đầy gợi tình
Tuấn dường như không quan tâm đến câu hỏi đó của Phương, nó nói với Thùy An rằng thư ký sẽ liên lạc lại khi có kết quả rồi cho kết thúc buổi phỏng vấn. Lúc này nó chỉ muốn mau chóng về với em, chắc em đói lắm vì phải đợi nó. Nhưng Tuấn lại còn đụng mặt Thùy An ở dưới hầm để xe, là nàng nhận ra nó trước:
– Tiền bối, không nhận ra em hay sao? – Nàng lên tiếng trước vẻ mặt niềm nở
– Có chứ sao quên được, dạo này em thế nào rồi- Tuấn trả lời lịch sự
– Em vẫn ổn, chỉ là chưa tìm được công việc như ý, còn tiền bối sao rồi, được mấy cháu rồi
– Nào có đâu, anh chưa có vợ.- Tuấn nhìn nàng trả lời, dường như trong mắt nàng hiện lên tia hi vọng nhỏ nhoi nào đó
– Khi nào mình hẹn nhau đi uống cà phê nhé? – Nàng đề nghị
– Ok thôi, hẹn hôm khác nhé, giờ anh phải về rồi, được gặp lại em, anh vui lắm
– Em cũng vậy, anh đi cẩn thận nhé.
Tuấn phóng ù về nhà, vội vã hơn thường ngày, mọi ngày Tuấn muốn đi chầm chậm để tận hưởng cảm giác thoải mái sau ngày làm việc, còn nay thì có người đang nằm cỏng queo ở nhà đợi nó. Rẽ qua quán phở mua 2 suất cơm rang, chẳng mong em nấu món gì đó ngon lành, cứ làm bát cơm rang cho chắc bụng
Quả thế thật, vừa mở cửa nhà thì một mùi là lạ, khen khét đã sực nức khắp nhà, đi qua bếp, đồ đạc bừa bãi, xong chảo cháy đen thùi lùi, vẫn còn may mắn cho đời nói là không cháy nhà. Tuấn tức đến bốc hỏa trên đầu, nó muốn gào lên mắng em 1 trận cho hả cơn tức nhưng khi ra đên phòng khách thấy em đang nằm thiu thiu ngủ trên sofa, chiếc tivi bật chẳng ai xem, quần áo xộc xệch, nhem nhuốc. Nhìn em như nàng công chúa ngủ trong rừng, cơn tức như xẹp đi, em đáng yêu phát hờn. Với tay tắt tivi, Tuấn cúi xuống định bế em vào phòng ngủ, em giật mình nhẹ, mắt mở mơ màng tìm kiếm
– Anh về rồi à? Em xin lỗi, em vụng quá chẳng nấu được gì cho anh cả- Giọng em thều thào vì mơ ngủ, nghe càng đáng yêu
– Không sao đâu, anh có mua cơm rang cho em rồi, chứ đợi em cho anh ăn thì có mà khô xương rồi.- Tuấn trách yêu
– Có cơm rang à – Em vùng dậy, mắt láo liên- Em đói quá rồi, em ăn cả con bò còn hết ý chứ, anh thật chu đáo quá đi- Em hôn lên môi nó rồi chạy đi tìm cơm.
Tuấn cười, nó lắc lắc cái đầu, thật hết chịu nổi cô nàng.