Phần 17: Thông suốt và chấp nhận
Còn đang rối như tơ vò, Hiền Minh không để ý là cô em gái đứng cạnh phòng tắm hỏi mình nên cậu thuận miệng đáp luôn: “Ừ, em có thai rồi nhóc ạ!”
Nghe xong, nét sững sờ hiện lên khuôn mặt Hồng Ngọc và tiếp theo là một loạt biểu cảm khác nhau trên gương mặt nàng.
Định thần lại mới biết mình nói hớ, Hiền Minh quay lại nhìn em gái, đôi mắt cô bé đẫm lệ chỉ chờ chực trào chảy xuống nên vội nói: “Sao em còn ở đây? Không phải anh đã kêu em về phòng mình rồi hay sao?”
Nàng cất giọng nghèn nghẹn: “Nếu em về phòng thì làm sao biết được sự thật mà anh đang cố che giấu chứ?”
Hiền Minh cứng họng: “Anh…” rồi im lặng thẫn thờ không nói gì.
Hồng Ngọc thấy anh trai cứ im lặng không nói một câu gì để biện minh hay phản bác, bèn nói tiếp: “Anh im lặng vậy điều em vừa nói là đúng?”
Minh mở miệng lí nhí: “Anh không có ý giấu em đâu. Thật ra anh cũng vừa mới biết kết quả…” Vừa nói ánh mắt cậu hướng đến cái ly chứa ba cây que ngâm trong nước tiểu của Hồng Ngọc.
Hồng Ngọc liền bước nhanh vào nhà tắm, đẩy anh trai qua một bên, cầm ba cái que thử thai ra khỏi ly, chăm chú hai cái vạch chình ình trên mỗi que.
Đôi mắt thất thần mở to vẫn không tin được mình đã có thai. Nàng bất giác đưa tay còn lại sờ lên cái bụng phẳng lì của mình, không kìm được cảm xúc cô bé òa khóc nức nở, từng giọt nước mắt lã chã chảy xuống gương mặt thanh thuần.
Hiền Minh thấy vậy vội vàng ôm em gái vào lòng dỗ dành: “Em… em… đừng có khóc… đã… có anh đây…”
Hồng Ngọc ôm lấy anh mình nói trong tiếng nấc nghẹn ngào: “Hu hu… Tại sao? Tại sao… chuyện này… lại xảy ra… em… có thai?”
Hiền Minh ôm bé Ngọc chặt thêm, trong lòng cảm thấy bị dằn vặt vì đã kéo em gái vào hố bùn tội lỗi này. Miệng luôn nói: “Là tại anh, chỉ vì muốn sướng cho bản thân mà không nghĩ đến em. Anh thật là tồi.”
Hồng Ngọc nức nở nói: “Hu hu… Phải làm sao đây anh… Cha mẹ mà biết chắc giết em mất… rồi đây chúng ta sẽ bị xã hội lên án chuyện này mất… hu hu… em sợ lắm…”
Hiền Minh bình tĩnh đáp lại lời em gái: “Đừng sợ, em gái của anh. Anh sẽ nghĩ cách giải quyết, trước tiên em phải ngừng khóc và bình tĩnh lại đã.”
Vừa nói Minh vừa vỗ vỗ nhẹ lên em gái để trấn an nàng. Nghe lời anh trai, Hồng Ngọc đã bớt khóc chỉ thút thít. Một lát sau, thấy Hồng Ngọc đã bình tĩnh lại nên Minh buông nàng ra, nhìn đôi mắt đỏ hoe của người con gái cậu yêu mà Minh không khỏi đau lòng, nói rằng: “Đầu tiên hai đứa mình giấu chuyện này đã, trước mặt cha mẹ hay ai khác cứ cư xử tự nhiên như bình thường và tuyệt đối không được hé lộ cho kẻ thứ ba biết, em hiểu không?”
Hồng Ngọc mím môi gật đầu với anh trai, rồi thều thào hỏi: “Thế còn cái thai trong bụng em, anh định giải quyết thế nào?”
Lời của nàng như lấy cây gậy phang vào đầu anh trai, có vậy Minh mới sực nhớ xử lý cái bào thai trong bụng bé Ngọc cũng là chuyện quan trọng không kém. Vừa ngẫm nghĩ vừa ngắm thân thể trần trụi của em gái một lúc, Minh nhíu mày đáp: “Tạm thời cái thai trong bụng em chưa lớn nên anh định sẽ tận dụng thời gian gom tiền tiết kiệm và đi vay mượn thêm nếu không đủ sẽ dẫn em đi bỏ cái thai. Em thấy sao?”
Nghe Minh nói vậy thì trong lòng Hồng Ngọc chợt dâng lên cảm xúc lạ lùng, nàng nhìn xuống và đưa tay xoa xoa cái bụng nhỏ của mình. Phá bỏ cái thai trong bụng ư? Tại sao lại phải bỏ? Không phải nó là kết quả của tình yêu nàng và anh trai sao… Hàng loạt câu hỏi tự vấn trong lòng nàng khiến nàng không biết trả lời sao.
Ngước lên nhìn Hiền Minh, bé Ngọc nói: “Em về phòng suy nghĩ về chuyện chúng ta một lát. Em xin phép!”
Dứt lời, Hồng Ngọc cất bước với dáng người mệt mỏi rời khỏi phòng tắm. Còn Minh thì thở dài đứng nhìn theo em gái rời khỏi đây cho đến khi mất bóng hẳn rồi dọn dẹp nhà tắm cho sạch sẽ.
Vài tiếng sau, trời cũng đã gần tối. Hiền Minh đang đứng trước phòng em gái, cậu gõ cửa “cộc… cộc…”, bên trong tiếng bé Ngọc vọng ra: “Ai đấy?”
Minh trả lời: “Là anh nè, anh vào được không em?”
Nàng đáp: “Dạ được, vô đi anh!”
Vào phòng, Minh thấy em gái đã mặc lại đồ đang ngồi trên giường dựa lưng vào tường trầm tư, gương mặt cô bé có vẻ tươi sắc trở lại. Thấy vậy cậu cũng an tâm hơn chút cứ lo em gái nghĩ quẩn nên nhẹ nhàng hỏi: “Tối rồi, em không định ăn cơm sao?”
Ngước lên nhìn anh trai, nàng khẽ cười đáp lại: “Chút nữa em ăn cũng được mà. Mà anh ăn chưa vậy? Lát ăn cùng với em nha. Ăn một mình hổng quen.”
Minh cũng cười theo em gái, cậu nói: “Anh cũng chưa ăn.”
Rồi cậu dè dặt hỏi: “Em… suy nghĩ sao rồi?”
Nàng “hử” một tiếng ra vẻ thờ ơ.
Minh: “Là chuyện chúng ta, cái bào thai ấy.”
Nàng phì cười trước bộ dạng của anh trai, rồi nói: “Em suy nghĩ thông suốt rồi, nhưng trước khi em nói thì em muốn hỏi anh một câu, anh phải trả lời cho rõ ràng đó nghen.”
Tự nhiên Hiền Minh thấy hồi hộp và lo lắng nhưng vẫn gật đầu ra vẻ điềm tĩnh và nói: “Em cứ hỏi.”
Hồng Ngọc nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm nghị và cất tiếng: “Anh thực sự coi em là vợ hay chỉ đơn thuần là em gái thôi?”
Cậu đáp: “Cả hai, anh coi em như một cô em gái bé bỏng nghịch ngợm hay dỗi, mặt khác anh coi em là một người vợ để anh yêu thương và cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, bằng chứng là đứa trẻ trong bụng em chính là con của chúng ta, là cầu nối cho tình yêu của chúng ta. Anh cũng đã suy nghĩ lại rồi, con chúng ta không có tội tình gì cả. Chỉ trách anh suy nghĩ nông cạn khi ra cái quyết định tội lỗi kia là ruồng bỏ con mình. Anh đã quyết định sẽ tìm mọi cách để bảo vệ và lo cho em và con được chu toàn không tiếc cả mạng.”
Nghe những lời đầy chân thành và khẩn thiết từ anh trai khiến Hồng Ngọc xúc động và ngỡ ngàng, không ngờ anh nàng lại có thể vì nàng mà đưa ra quyết định lớn lao như vậy, những giọt nước mắt nóng hổi cứ chảy xuống, nàng nói: “Cảm ơn anh đã vì em và con của chúng ta. Cũng như anh, em cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Em cũng đã trót yêu anh rất nhiều và coi anh như là chồng của mình. Thật sự từ tận đáy lòng em cũng không muốn bỏ đi con ruột của mình, bởi vì ông trời cho nó đến bên chúng ta và chúng ta là cha mẹ của nó. Do đó, bằng bất cứ giá nào em cũng giữ nó lại. Em sẽ sinh nó ra và nuôi dưỡng nó nên người…”
Đợi em gái trút nỗi lòng của mình xong thì Minh tới ngồi bên cạnh nàng, hôn lên má em gái, giờ đây đã là vợ mình một cách yêu thương nồng thắm. Ôm nàng vào lòng, cậu khẽ nói: “Anh đã sẵn sàng đối đầu giông tố phía trước.”
Hồng Ngọc cười hạnh phúc mãn nguyện: “Em cũng vậy, có lẽ hai ta là cặp đôi số khổ như Dương Quá và Tiểu Long Nữ phải không anh?”
Thấy nàng so sánh vậy khiến Minh cũng phì cười.
Ôm nhau một lúc thì lửa dục thiêu đốt trong người cả hai khiến họ khó chịu, Hiền Minh và Hồng Ngọc vồn vã cởi bỏ quần áo trên người ra, Minh nằm sấp lên thân thể trần trụi em gái mà hôn hít kích tình cho nàng, nàng trân mình đón nhận. Cả hai chăm sóc bộ phận sinh dục của nhau đến khi Minh dạng hai chân em gái theo chữ M và cầm côn thịt cương cứng như thép nguội cắm vào trong lỗ âm đạo ướt át và nhầy nhụa bên trong.
Minh bắt nhịp chầm chậm rồi tăng tốc độ rút cắm côn thịt, mỗi khi Minh đẩy tới thì bé Ngọc hẩy mông lên đón từng cú thúc của anh trai để thụ hưởng đê mê do anh nàng mang tới.
Khoái lạc lên đến đỉnh điểm, Minh bắn thật nhiều tinh trùng vào tử cung em gái yêu thương. Cậu nhẹ nhàng rút côn thịt ra khỏi lỗ âm đạo, hỗn hợp chất dịch và tinh trùng được vách tường thịt trong âm đạo em gái co bóp đẩy ra ngoài rớt xuống giường thành bãi đặc sệt. Minh nằm bên cạnh ôm em gái vào lòng thủ thỉ, nghỉ ngơi một hồi cả hai mới dùng bữa tối.