Tiếc gì một vòng tay ôm cuộc đời bão tố…
Hơn 30t, tao nghĩ rằng bản thân tao đã vui vẻ với những gì đang có ở hiện tại, vui vẻ với những điều đã đạt được, với những người mà tao yêu thương.
Nhưng con tạo trêu ngươi, bao nhiêu lâu quen biết bỗng dưng đến một ngày tao lao vào em như 1 góc khuất định mệnh của cuộc đời.
Em không nổi bật, không xinh xắn, không chăm sóc bản thân vì quá nhiều bận rộn, quá nhiều nỗi lo.
Thế rồi từ 1 góc trắc ẩn của cuộc đời, tao bỗng thấy thương em. Tao nhìn em như nhìn một người đàn bà tội nghiệp, héo mòn vì suy nghĩ, vì tâm sự. Thế rồi dần dần tao lại càng tiến gần em hơn, tao chăm sóc cho em những ngày ở cùng nhau.
Em không đẹp như cô giáo cũ, không có nét quý phái của người đàn bà hưởng thụ, tóc em xơ xác, mặt em sạm đi vì không có thời gian chăm sóc cho bản thân. Ngày xưa tao còn chê em xấu vì em nhìn quá tơi tả, liệu có phải số phận trêu ngươi bắt tao phải chăm sóc em thành một người đàn bà nhan sắc!?
Tao cũng chẳng còn nhớ rõ cơ duyên nào để tao lại gần em cả…
Đấy là 1 ngày mùa đông trời nắng đẹp, chính xác là nắng đẹp, tao đéo đùa đâu, nóng vl ra ấy, thằng nào ở HN chắc biết cái kiểu thời tiết mặt lồn mấy năm gần đây.
Cái ngày nắng đẹp đến độ mà phơi xe ngoài trời không có bóng râm rồi chui vào thấy nhiệt kế báo 46 độ, cũng đéo khác mùa hè là bao. Bỗng mẹ tao gọi tao, rồi gửi tao cái địa chỉ, rồi bảo tao mò sang gần hết mẹ nó đất HY để đón bà chị con bà bạn của cái nhà mà từ ngày tao còn cởi truồng tắm mưa mẹ tao có nhận một con bé nào đó làm vợ tao.
Đấy đại để là như vậy, nội dung thông tin ngắn gọn súc tích và yêu cầu làm ngay bằng 2 từ “khẩn trương”. Và tất nhiên là tao cắp đít đi chứ tuổi gì cãi lời phụ huynh.
Trên đường đi tao cũng cố nhớ xem em này là ai, rồi tao nhớ có lần hình như mấy mẹ con nhà em này lên nhà tao chơi, đi đông cực, 1 cái taxi 7 chỗ lận. Và tao chỉ ấn tượng là em này theo tao là xấu và có thằng con nghịch đéo để đâu cho hết nghịch và tao vẫn còn cay nó vì nó đập đồ của tao.
Nhưng tao đéo hiểu lần này sao tao phải lặn lội thân cò đến đây đón em ấy làm gì. Mà thôi cũng đéo phải việc của tao vì tao không ở cùng phụ huynh nên tao làm tốt nhiệm vụ xe ôm miễn phí thôi.
Đang lơ ngơ tìm đường thì từ giữa ngã tư có 1 cậu áo vàng ra vẫy tao vào vì dùng đt khi điều khiển phương tiện. Sau khi xuống được anh em trong chốt chỉ đường rất tận tình nhưng mà thế đéo nào tao vẫn bị LẠC!
– Alo, chị L à? Em G con mẹ H, nhà chị ở đâu nhỉ?
– Nhà chị gần quán lẩu FA ấy…
– Ở ok ok…
Đm biết quán lẩu fa là cái quán củ cải nào? Đi mãi, đi mãi cuối cùng tao cũng thấy cái quán đấy và bên kia đường là 1 bà bổi đang ôm con cùng với cơ số đồ tay xách nách mang, bên cạnh là 2 ông bà già. Tao thầm nghĩ này là đón cả nhà rồi chứ 2 mẹ con cái nỗi gì.
Tao xuống xe chào hỏi lịch sự nhưng đáp lại là ánh mắt không thiện cảm lắm của 2 ông bà kia, còn em thì tay ẵm đứa bé con mấy tháng tuổi với vẻ mặt buồn buồn. Tao mang đồ lên xe cho em, em quay lại “Con chào ông bà” rồi lặng lẽ lên xe ngồi.
Ngồi trên xe hỏi nhau mấy câu xã giao, em cũng chẳng biết nói gì với tao vì có thân quen gì đâu.
– Em là con cả nhà cô H phải không?
– Vâng, đúng rồi chị. Ủa mà em tưởng ông bà nhà chị chưa 60 mà sao già vậy?
– À đấy là bố mẹ chồng chị…
– Thảo nào…
– Mấy lần nhà chị lên nhà em chơi, em đều không có nhà, chắc gặp ngoài đường không biết đâu nhỉ…
– Vâng, gặp ngoài đường em không nhận ra thật…
– Em sn 88 nhỉ…
– Vâng, đúng rồi. Chị sn bn?
– Chị 85…
– Thằng ku này là út nhà chị à…
– Ừ, đang bảo cho lên nhà em ở 1 thời gian.
Câu chuyện ngắt quãng hỏi han nhau cho đến khi về nhà tao.
Xách đồ để vào sân rồi vội vàng quay đít đi…
– Ơ ơ thằng kia đứng lại, đi đâu?
– Ơ con về nhà con…
– Đứng lại đã, xách đồ lên cho chị…
– Xách lên đâu cơ?
– Lên phòng mày, chứ không lẽ vào phòng mẹ.
– Thế con ngủ đâu?
– Sang phòng để đồ mà ngủ…
– Sao không để sang phòng P?
– P nó hay về, mày có mấy khi vác mặt về, mày sang phòng chứa đồ ngủ cũng được, thi thoảng ngủ 1 đêm không chết được đâu mà sợ.
– Thôi cháu ngủ ở phòng chứa đồ cũng được cô ạ…
– Không, không, 2 mẹ con sang phòng nó ngủ, có đầy đủ giường tủ, điều hòa, phòng chứa đồ làm gì có gì mà ở.
– Thế con ngủ đâu…
– Mày trải đệm xuống sàn mà ngủ, phòng đấy thiếu gì đệm. Xách đồ lên cho chị, nhanh lên.
Tao xách theo đống đồ, đéo mẹ sao đi có 2 mẹ con mà lắm đồ vãi shit. Đã thế lại còn toàn để trong túi nilon với balo.
Tao lên chỉ trỏ giới thiệu 1 hồi đây là phòng tao rồi chỗ để đồ, bla bla các kiểu…
– Cho chị ở tạm mấy hôm nhé…
– Vâng, vấn đề gì đâu chị…
Xong đâu đấy tao và 2 mẹ con em xuống nhà, tao đang ngồi ăn dở quá táo…
– Về đi, nhanh không tối rồi…
– Ơ con đang ăn mà…
– Nhìn xem mấy giờ rồi mà còn đang ăn, về nhanh lên, hôm nay mẹ quên cắm cơm nên không có cơm cho mày ăn đâu.
Bị đuổi không thương tiếc, tao tiu nghỉu đứng dậy ra về, em bế con nhìn tao bụm miệng cười.
– Đấy mãi không chịu lớn cháu ạ.
Trời dần tối, công nhận mùa đông nhanh tối thật mặc dù trưa nắng vãi lồn ra.