Phần 18: Hơi đau
“Đưa giày… cho tôi đi, tôi có thể tự mang.” Thịnh Hạ bị anh ôm có chút không được tự nhiên, nhưng lại không biết chỗ nào không tự nhiên. Cô chỉ cảm thấy khoảnh khắc tay anh chạm vào cơ thể mình, đều sẽ gợi lại tầng tầng lớp lớp ký ức không thể chịu đựng được của tối hôm qua.
Hơn nữa… Lòng bàn tay của anh quá nóng rồi.
Nóng đến bỏng người.
“Tôi thích người biết nghe lời, yên tĩnh.” Người đàn ông nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, để lại câu nói này: “Nếu như em làm không được, tôi có thể tặng em cho Oai Chủy Lục, bây giờ anh ta đang rất cần phụ nữ.”
Trong đôi mắt của anh vẫn còn chứa đựng lửa giận chưa nguôi.
Thịnh Hạ bị dọa sợ, nuốt nuốt nước miếng, hai tay ôm chặt cổ anh: “Tôi rất nghe lời.”
Người đàn ông dường như đã hài lòng, cổ họng phát ra một tiếng ‘ừm’, lúc này mới ôm cô đi về phía nhà vệ sinh.
Hành lang ngoài cửa là một mảng hỗn loạn, trên đất vẫn còn vết máu, Thịnh Hạ nhìn đến liền kinh hãi, sau đó còn bị âm thanh trong phòng truyền ra làm run sợ.
“Anh Đông! Cầu xin anh, thả bọn em ra đi! Bọn em sai rồi! Không dám nữa đâu!”
“Anh Đông! Thả bọn em ra đi! Bọn em đều là đàn ông, để lát nữa thật sự sẽ có chuyện…”
Giọng nói của Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn đã vô cùng sốt ruột bất an, bọn họ đã khắc cốt ghi tâm tác dụng của loại thuốc kia rồi.
Nhưng Lạc Hàn Đông lại hoàn toàn không có phản ứng gì. Anh ôm Thịnh Hạ đi ngang qua hành lang lộn xộn, tiến vào nhà vệ sinh.
Sau khi đặt cô xuống, anh không hề tìm một nơi ngồi hút thuốc giống như lần đầu tiên, mà là cầm lấy vòi hoa sen hướng tới Thịnh Hạ, giúp cô tắm rửa.
Thịnh Hạ run rẩy kịch liệt, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ làm anh tức giận.
Trên cơ thể của cô khắp nơi đều là dấu vết để lại từ đêm qua đến sáng nay, xanh đỏ tím đều có, máu bầm ứ ở cổ tay và cổ chân khi bị dính nước thì vừa rát vừa đau.
Cô là một người được cưng chiều từ bé, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu nhiều khổ cực như thế này, cũng không chịu nổi đau đớn.
Đợi đến khi Lạc Hàn Đông ngước mắt nhìn lên, toàn bộ gương mặt cô đều là nước mắt, nhưng lại không dám khóc thành tiếng, chỉ là nước mắt không ngừng rơi xuống.
Vừa đau, vừa sợ.
“Khóc cái gì.” Anh có hơi không kiên nhẫn.
Thịnh Hạ vội vàng lau nước mắt, nhưng cổ tay lại kịch liệt run rẩy: “Hơi đau…”
Lạc Hàn Đông cúi đầu nhìn hai cánh tay cô, rồi nhìn xuống mắt cá chân của cô, trong lòng có chút bực bội.
Sự khó chịu này không giống như mọi khi.
Dường như còn mang theo một loại cảm xúc khác.
Anh tắm rửa qua loa cho cô, từ bên ngoài mang vào một cái túi, là chiếc túi anh cầm khi ở trên xe.
“Quần áo, tự mình thay đi.”
Anh đặt túi vào tay Thịnh Hạ, xoay người đi tắm.
Thịnh Hạ nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của anh, người đàn ông cởi ra sạch sẽ, eo thon mông hẹp, anh là kiểu người điển hình mặc quần áo nhìn có vẻ gầy, nhưng khi cởi ra lại có da có thịt, hai chân thon dài, khi nghiêng người có thể thấp thoáng nhìn thấy đường nhân ngư.
Anh đứng dưới vòi hoa sen, hơi ngửa mặt lên, để dòng nước ấm tùy ý chảy xuống khuôn mặt mình.
Nhìn từ xa gương mặt của anh rất tinh xảo, đường nét giống như tranh vẽ, từng nét từng nét như được lưỡi dao sắc bén gọt dũa.
Anh dùng ngón tay nắm lấy tóc, cởi dây chun đang buộc trên đỉnh đầu ra, mái tóc dài buông xuống che hết trán, chỉ để lại chiếc mũi cao và đôi môi mỏng.
Anh ngửa đầu ra sau, phía dưới là hầu kết đang chuyển động.
Thịnh Hạ vội vàng nhìn sang chỗ khác, cúi đầu lấy quần áo trong túi thay vào, bên trong là một bộ quần áo, có áo lót… và cả quần lót.
Kỳ lạ là, kích thước vừa vặn với cô.
Trong túi còn có một túi nhỏ khác, bao bì bên ngoài hình như ghi chữ thuốc, cô nhìn không rõ nên đã mở ra xem. Đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên sau lưng, âm thanh rất gần, gần như kề ngay bên tai.
“Đó là thuốc.”
“Hả, thuốc gì cơ?” Thịnh Hạ khẽ bối rối, cô không phải đã uống thuốc rồi sao?
“Thuốc bôi.” Người đàn ông cầm lấy thuốc trên tay Thịnh Hạ, trước ánh mắt đang ngơ ngẩn của cô, anh vươn tay chỉ xuống phần dưới của người con gái…
“Bôi chỗ đó.”