Phần 56: Mấy người không được đến đây!
“Được nha, cô em cứ báo cảnh sát thoải mái, để xem cảnh sát đến nhanh hơn hay là bọn anh nhanh hơn.” Tên đàn ông đứng ngoài vẫn không sợ: “Bên ngoài trời đang mưa lớn, em cho rằng cảnh sát rất rảnh rỗi sao, sau một cú điện thoại của em là có mặt ngay à?”
Điện thoại đã kết nối, Thịnh Hạ tranh thủ thời gian nhanh miệng gọi cảnh sát: “Có ba gã đàn ông lạ đứng trước cửa phòng tôi, bọn hắn đang gõ cửa phòng, mấy anh cảnh sát mau lại đây…”
Thịnh Hạ đã báo địa chỉ, nhưng viên cảnh sát lại nói: “Thật xin lỗi, toàn bộ nhân lực của chúng tôi hiện đang tiến hành khai thông đường xá. Hôm nay trời mưa khá lớn, người dân không di chuyển được, bây giờ cô cũng ở trong phòng rất an toàn, bọn họ cũng không xông vào được. Hay thế này đi, nửa tiếng sau tôi sẽ gọi lại cho cô để xác nhận lần nữa là cô vẫn an toàn, có được không?”
Thịnh Hạ có hơi tuyệt vọng, cô cố nén sợ hãi cúp điện thoại.
Ngoài cửa quả nhiên truyền đến tiếng cười của tên đàn ông: “Sao không gọi đi? Điện thoại đã kết nối chưa?”
Thịnh Hạ tìm kiếm số điện thoại trong danh bạ, gọi điện cho đàn anh, vừa bấm số vừa hô lớn về phía cửa: “Bạn trai tôi lập tức tới ngay!”
“Ồ, bạn trai?” Bọn hắn thảo luận với nhau: “Không phải nói không có bạn trai sao?”
“Không có bạn trai, cô ta toàn ở một mình. Nếu có bạn trai thì tại sao cô ta không đưa về đây chứ.”
Ngón tay Thịnh Hạ run rẩy dữ dội hơn, điện thoại vừa kết nối, cô ngay lập tức hỏi: “Đàn anh, bây giờ anh đang ở đâu?”
Đàn anh đang đi công tác ở nơi khác, sáng nay vừa xuất phát, anh còn chưa kịp nói với cô.
Trong lòng Thịnh Hạ hoang mang tột độ. Sau khi cúp điện thoại, cô vội vàng tìm số của những người khác, Hứa Phi Nhan chỉ là nữ sinh, còn Tiết Phương Phương lại không ở Nam thị.
Cô tìm kiếm từ đầu đến cuối danh bạ, trớ trêu thay lại không tìm ra ai có thể cứu mình ngay lúc này.
Trong lúc cô cảm thấy tuyệt vọng, chợt nhìn thấy số điện thoại của công ty.
Hiện tại có ai còn ở công ty không?
Lúc trước cô thuê căn phòng này cũng vì nó gần công ty, giao thông thuận tiện, ngồi xe buýt chỉ cần qua bốn trạm là đến.
Có ai đó đang cắm chìa khóa vào cửa, da đầu Thịnh Hạ tê rần, run rẩy nổi da gà. Cô thậm chí còn không biết bọn họ kiếm chìa khóa ở đâu ra.
Trong vòng chưa đầy một phút, cánh cửa phút chốc bị bọn chúng mở ra.
Ba gã đàn ông vỗ tay cười khà khà: “Cái cửa này đúng là vô dụng mà.”
Ngón cái của Thịnh Hạ run run vô tình ấn vào số điện thoại đang hiện trên màn hình, ba gã đó đứng ở cửa hỏi: “Sao nào? Bạn trai không nghe máy à?”
Điện thoại kết nối.
Thịnh Hạ luống cuống hỏi người ở đầu dây bên kia: “Ông xã, chồng ơi, chừng nào anh trở về?”
Nước mắt tích đầy trong hốc mắt, nhưng cô lại gắt gao không dám để nó rơi xuống.
Cô âm thầm cầu xin vị đồng nghiệp ở đầu dây bên kia, bất kể là ai, mau cứu cô…
Có lẽ Thượng Đế đã nghe thấy lời cầu cứu của cô.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến hai chữ ngắn gọn của một người đàn ông.
“Tới ngay.”
Trong nháy mắt lúc cúp điện thoại, Thịnh Hạ mới nghe ra được, người vừa mới nói chuyện là… anh Đông.
“Có bạn trai thật?” Ba gã đàn ông đứng ở cửa ngờ vực hỏi nhau.
“Không có, chắc chắn là gạt người.” Bạn trai của La Hâm nói: “Hầy, tụi anh chỉ muốn tìm cô em tâm sự một chút thôi mà, cũng không định làm gì khác. Hai người anh em này của anh đều còn độc thân, em nhìn xem có ưng ai không.”
Thịnh Hạ không dám nhìn bọn hắn, ánh mắt quay đi không nói lời nào.
Người nọ lại cười lên: “Nếu cô em mà thích anh, anh cũng có thể đá La Hâm luôn.”
Buồn nôn.
Hạ lưu!
Một tên khác đi đến, tùy ý tham quan gian phòng của Thịnh Hạ. Lúc trông thấy bộ nội y màu xanh nhạt cô đặt trên giường, hắn sờ sờ cằm, cười dâm đãng: “Cỡ này… size D à? Lớn phết nhỉ?”
Cơ thể Thịnh Hạ càng run rẩy kịch liệt, cô không dám nói chuyện, cũng không biết đáp trả như nào.
Cô cắn môi, nước mắt lăn dài trên má.
Cô sợ hãi.
Cực kỳ sợ hãi.
“Chưa chắc, phải sờ thử mới biết được.” Có người giật dây hắn.
Thịnh Hạ trơ mắt nhìn gã khốn kia đi đến trước mặt mình, lúc này cô lập tức đứng bật dậy: “Không được tới đây!”
Cô hét toáng lên, nước mắt lại điên cuồng rơi xuống, cô vươn tay cầm lấy một cây bút trên bàn hướng về phía đối phương: “Đừng đến đây! Cách xa tôi ra!”