Phần 93: Đừng mà… xin anh
Mặt Lạc Hàn Đông đỏ lên, ôm người con gái chống lên trên tường, ghim chặt cánh tay của cô đặt trên đỉnh đầu, đưa toàn bộ trọng tâm cơ thể cô dồn vào hông, lúc này mới chuyển động thắt lưng, đưa côn thịt vào trong hoa huyệt, đi đến dưới vòi hoa sen.
Thịnh Hạ bị làm đến nghẹn ngào kêu lên: “Đừng… a ưm… anh Đông… hu hu hu…”
“Kêu lớn quá rồi.” Lạc Hàn Đông nói, lại cúi đầu hôn lên môi cô, nhưng hạ thân làm càng thêm mãnh liệt, anh đâm liên tiếp hai mươi mấy cái cho đến khi Thịnh Hạ run rẩy đạt cao trào, lúc này mới rút cự vật ra bắn trên mặt đất.
Thịnh Hạ trực tiếp ngã trên mặt đất, miệng mở lớn thở hổn hển.
Không còn hơi sức để lau đi nước mắt trên mặt.
Lạc Hàn Đông ngồi xổm xuống, lòng bàn tay lau nước mắt của cô, giọng khàn khàn: “Khóc đáng thương như này.”
Anh cúi đầu hôn lên mắt cô: “Lại chỉ khiến cho anh càng muốn làm em hơn.”
Thịnh Hạ xấu hổ tức giận muốn chết nhìn anh chằm chằm. Đôi mắt mở to hệt như nai con ầng ậc nước, càng làm cho đôi con ngươi thêm lấp lánh vô cùng xinh đẹp.
Vòi hoa sen còn đang mở, dòng nước ấm áp chảy xuống đỉnh đầu hai người, Lạc Hàn Đông ôm cô vào trong ngực, cẩn thận xoa sữa tắm lên rồi gội đầu cho người con gái của anh.
Thậm chí còn giúp cô rửa sạch tiểu huyệt đang đỏ ửng lên khi bị làm hết lần này đến lần khác.
“Hu hu hu… đừng… a… ưm… hu hu.” Thịnh Hạ dựa vào lồng ngực anh, bị người đàn ông ấy vây chặt giữa hai tay, bất lực nhìn ngón tay thon dài của anh đưa vào cơ thể mình, ra ra vào vào khuấy đảo ở bên trong, kéo theo ra từng đợt dâm thủy.
Ngón tay người đàn ông nhanh chóng mò lấy, hai bắp chân Thịnh Hạ căng lên, bụng dưới run rẩy, một dòng dâm thủy phun ra, cô che miệng nghẹn ngào lên tiếng trong lòng bàn tay, “Hic… hu hu…”
“Lại bẩn rồi, rửa thêm lần nữa.” Lạc Hàn Đông cắn vành tai cô, vừa nói xong, ngón tay đã thăm dò đi vào.
Thịnh Hạ dường như bị khoái cảm bức đến phát điên rồi, khóc xin anh: “Anh Đông… đừng mà… xin anh… hức…”
Nhưng còn chưa nói hết câu, ngón tay người đàn ông đã chọc tới, lần này một tay anh luồn vào trong cơ thể cô mò tìm khối thịt nửa mềm nửa cứng kia, tay còn lại cực nhanh đặt lên trên âm hạch cứng ngắc nơi cửa huyệt cô nắn nắn, lực đạo lúc nặng lúc nhẹ.
Hai tầng khoái cảm chạy dọc toàn thân chiếm cứ toàn bộ đầu óc, Thịnh Hạ che miệng lại, chảy nước mắt, tiếng hét chói tai trong lòng bàn tay vang lên, “A ưm… ha… anh Đông… cầu xin anh… a a a a…”
Cơ thể cô co rút, nơi đó phun ra một dòng nước.
Lạc Hàn Đông liếm hôn lên tai cô, “Sướng không?”
Thịnh Hạ thở hổn hển, giọng nói nghẹn ngào: “Anh Đông… đừng… được rồi mà…”
“Được.” Lạc Hàn Đông hôn nhẹ lên gáy cô, ôm người tắm rửa lại một lần nữa.
Thịnh Hạ cảm thấy mệt mỏi, chỉ vào bồn tắm, “Em, em muốn ngâm trong bồn tắm.”
Lạc Hàn Đông xả nước cho cô rồi ôm người đặt vào trong bồn.
Sau khi Thịnh Hạ đứng dậy, cơ thể không kìm được mà run rẩy, hạ thân chảy ra một dòng dâm thủy, cô ngại không dám nhìn anh Đông nên chỉ đành nhắm mắt lại, giả vờ làm ra vẻ yên lặng hưởng thụ.
Lạc Hàn Đông tắm rửa xong, dựa vào bên bồn tắm nhìn cô chằm chằm.
Dáng dấp Thịnh Hạ vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt cô rất to, lông mi vừa đen vừa dày, giờ phút này hai mắt hơi nhắm lại, hàng mi run rẩy tựa như hồ điệp tung cánh muốn bay.
Đôi môi bị hôn cắn trong lúc yêu, bây giờ đã sưng đỏ lên.
Cái mũi nhỏ kia theo hô hấp mà phập phồng, chóp mũi đỏ bừng, phía trên còn đọng một giọt nước, run rẩy như muốn rơi xuống.
Lạc Hàn Đông đưa tay điểm một cái lên mũi cô, Thịnh Hạ không thể không mở mắt, âm thanh còn mang theo chút giọng mũi, rót nghe tai vô cùng dụ người: “… Anh làm gì thế?”
Anh khẽ cười, giọng nói rơi vào trong không khí, hơi nước xung quanh bốc hơi lên thành một mảng sương mù.
“Làm em.”