Phần 15
Lão Quý lại đập bàn cái rầm, nói như sấm:
– Đkm, hai thằng mà để một thằng chạy thoát. Tao đéo thể hiểu nổi.
Thằng cu Bin gãi gãi đầu:
– Bất ngờ quá đại ca. Em không nghĩ hắn dám liều như vậy.
– Mày đúng là còn non quá Bin à – Quý Đại Bàng thở dài – Thôi bỏ qua đi. Có nhớ mặt thằng đó không?
– Tóc chôm chôm. Đeo khuyên tai. Mặt rỗ – Tôi trả lời.
– Loz. Có cả tỷ thằng như vậy. Không có dấu hiệu gì đặc biệt à?
Tôi nhún vai lắc đầu. Thằng cu Bin móc điện thoại ra, cười cười:
– Hì. May mà em có chụp hình thằng đó lúc ngồi trong quán nước mía đây đại ca.
Lão Quý vỗ vai thằng cu Bin một phát, cười ha hả bảo “Đấy, tao nói thằng này rất được việc mà”, cứ như thể lão chưa bao giờ chê thằng cu Bin non cơm mấy phút trước vậy. Mặt dày vl.
Tôi và lão Quý chụm đầu vào cái smartphone của thằng cu Bin. Tóc chôm chôm, tai đeo khuyên và mặt rỗ. Chẳng có thêm điểm gì đặc biệt. Nhưng có quan trọng gì nữa đâu. Quan trọng là tôi có hình của nó đây rồi. Trầm ngâm một chút. Vậy là những gì mình phỏng đoán là sự thật. Có đang kẻ theo dõi để cố tình phá hoại tôi. Là ai và để làm gì tôi tạm thời không biết. Chỉ biết rằng thằng tóc chôm chôm này chỉ là con tốt nhỏ, là manh mối duy nhất để tôi biết được cả bàn cờ.
Giật mình. Không biết tôi đang dính vào chuyện gì đây nhỉ? Cuộc sống bình thường của tôi trước đây đâu mất rồi…
…
Đã lỡ đi rồi thì phải đi tiếp thôi. Thế là tôi bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch, mang tên “Chôm chôm ơi, mày ở đâu thế? “. Nhưng lần này lão Quý nhất định không muốn đứng ngoài. Mặc dù tôi không hề muốn lôi lão vào chuyện này, lão đã rửa tay gác kiếm, đã có một gia đình, vì chuyện cá nhân của tôi mà cuộc sống của lão phải xáo động, tôi không hề muốn, nhưng lão không cho tôi cơ hội để chối từ.
– Tao đéo cần phải xin phép mày. Lởn vởn quanh nhà tao là tao ngứa mắt rồi. Mà đjt mẹ, anh em không giúp nhau thì anh em mẹ gì. Còn chưa kể mày là cha đỡ đầu của con gái tao. Thôi, đéo nói nhiều. Bọn choai choai này, để tao làm cho nó nhanh.
Mà thật. Mấy chuyện này đúng là không ai rành bằng lão Quý. Lão bảo thường thì mỗi khu vực sẽ có một thằng đầu gấu cầm đầu, nó biết hết mấy thằng choai choai trong khu vực của nó, chỉ cần nắm được thằng cầm đầu này là biết được mấy thằng còn lại.
Thế là chúng tôi bắt đầu khoanh vùng. Đầu tiên là những khu vực lân cận nhà lão Quý trước. Vì tôi đồ rằng, những kẻ theo dõi tôi phải ở đủ gần để có thể nằm vùng ngày này qua ngày khác. Lão Quý rút khỏi giang hồ đã lâu, nhưng không khó để biết được đám đầu gấu bây giờ có những thằng nào mới nổi, và thằng nào đang làm trùm. Lão gặp từng người, cho tụi nó xem ảnh, và cuối cùng cũng có đứa biết thằng chôm chôm.
– Thằng này ở khu… nè đại ca. Mẹ, đánh nhau với băng của nó mấy lần. Nó sống với ông bà, bỏ học, lang thang suốt ngày ở mấy quán café, quán net. Ai thuê gì làm nấy.
– Mày biết nó hay tới đâu không?
– Em không chắc. Nhưng có một lần tụi em thấy nó ở… ở…
– Ở đâu?
– Ở… quán Cây Bàng.
Lão Quý nghe xong tự nhiên tối sầm mặt lại. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy lão lo lắng một điều gì đó.
…
– Đéo biết mày đắc tội với ai, nhưng mày dính phải cứt rồi Nhân ạ!
Lão Quý nói với tôi trên đường về. Lần đầu tiên thấy mặt lão nghiêm trọng như thế, tôi đâm ra chột dạ.
– Mày thiệt vẫn muốn đi chứ?
Tôi gật đầu không một chút lưỡng lự. Lo lắng thì có lo lắng thật đấy, nhưng đi thì vẫn phải đi. Cùng lắm thì chết thôi mà. Tự nghĩ rồi tự cười cho bớt sợ, mà chẳng biết đang sợ điều gì.
Lão Quý lầm bầm gì đó trong miệng rồi quẹo xe qua một con lộ vắng. Sự im lặng làm tôi mơ hồ nghĩ đến một điều gì đó quá xa xôi, một thứ gì đó vượt ngoài tầm với của tôi, và có lẽ là cả của lão. Cố gắng xới tung mọi thứ trong đầu để tìm một câu trả lời nhưng bất lực. Ai nhỉ? Có thể là ai?
Đôi lúc tôi nghĩ đến thằng Minh ngày trước. Một thằng nhóc nham hiểm và nhiều thủ đoạn. Kể từ vụ ở câu cầy tình yêu năm đó, tôi đã không còn biết thông tin gì về nó nữa. Có lẽ nào nó quay lại để trả thù tôi? Nghĩ thế nhưng vội xua đi. Dù thế nào thằng Minh cũng chỉ là một thằng nhóc con không hơn không kém. Linh tính bảo tôi rằng, chuyện lần này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt!
Quán Cây Bàng hiện lên trong thứ ánh sáng mờ mờ hắt ra từ mấy chùm đèn lồng treo trước cổng. Trời đã xế chiều. Hai vị khách lặng lẽ đi vào bên trong và chọn cho mình chỗ ngồi gần bể cá cảnh. Dường như là hai vị khách duy nhất trong quán vào lúc này.
Thằng phục vụ đon đả chạy ra:
– Dạ, hai anh dùng gì ạ?
Lão Quý ngước nhìn lên. Vừa nhác thấy cái hình xăm đại bàng trên tay lão Quý, thằng phục vụ tròn mắt:
– Đại… đại ca?
Lão Quý nheo mắt hỏi:
– Ben mũi to?
– Dạ… là em đây đại ca.
– Địt mẹ, mày khác quá tao nhìn đéo ra. Vẫn còn làm ở đây từ đó đến giờ luôn hả mậy?
– Dạ, chứ em còn biết đi đâu nữa đâu đại ca.
Lão Quý vỗ vai nó một cái rồi gọi hai ly café đen đá (đậu xanh, chả thèm hỏi tôi uống gì luôn). Đợi thằng phục vụ đi vào trong, tôi mới quay qua hỏi lão Quý thằng đó là ai. Lão nhìn quanh một lượt khắp quán như một kẻ xa xứ đang tìm về hoài niệm, rồi nhếch môi cười:
– Chào mừng đến với quá khứ của tao!