Phần 2
Ngồi nhìn nhau một lúc lâu nữa, chợt có một anh chàng từ đâu xuất hiện. Một anh chàng cao ráo và phong độ, đầu vuốt keo bóng loáng, mặc một bộ vest đen mới cỏng kẻng, tay đeo một chiếc đồng hồ xịn và một chiếc nhẫn vàng to chà bá ở ngón giữa.
– Đan Chi à, xong chưa em? Ồ chào anh, xin lỗi vì không thấy anh. Tôi là Nhật. Rất vui được gặp anh. Anh là… ?
Anh chàng cao ráo chìa tay ra trước mặt tôi. Tôi miễn cưỡng bắt tay ảnh. Mấy thủ tục kiểu cách này tôi không quen cho lắm nên có hơi gượng gạo. Đan Chi vội vàng đứng dậy giới thiệu:
– Anh à, đây là anh Duy Nhật, sếp của em. Còn đây là…
Đan Chi chìa tay về phía tôi ngập ngừng giới thiệu:
– … Đây là anh Nhân… bạn cũ của em.
Tôi gật đầu chào Duy Nhật. Ảnh mỉm cười chào tôi rồi quay qua Đan Chi nói:
– Đi thôi em, mọi người đang chờ đấy.
Đan Chi quay qua tôi nói:
– Anh đi cùng em nhé. Công ty em hôm nay có bữa party nhỏ chúc mừng em tốt nghiệp. Anh đi cùng cho vui.
– Anh bận rồi. Mọi người vui vẻ nhé.
Tôi nói, cố gắng nở một nụ cười thật tự nhiên chào tạm biệt. Khi bóng hai người khuất xa, tôi vẫn chưa về mà còn nán lại dưới gốc cây trứng cá một lúc lâu nữa. Có một cái gì đó nghẹn ứ nơi cổ họng. Lòng tôi bỗng nặng trịch một nỗi đau tưởng như đã ngủ yên lâu lắm rồi. Trong gần một năm qua, đã có những lúc tôi nghĩ rằng mình sẽ quay lại với Đan Chi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng đến tận hôm nay, tôi mới hiểu rằng đó mãi mãi là điều không thể. Người ta thành đạt thế kia mới xứng đáng với nhỏ. Ở bên cạnh anh chàng ấy, chắc nhỏ sẽ không bao giờ muộn phiền như những ngày bên kẻ bất cần như tôi đâu nhỉ?
Nhấp ngụm café thứ năm. Cay đắng và nghẹn ngào.
“Anh sẽ đến vào ngày em tốt nghiệp chứ?”.
“Uhm, anh sẽ đến”.
“Hứa đi”.
“Hứa”.
Mỉm cười. Đan Chi à. Cuối cùng anh cũng làm xong lời hứa với em rồi nhé! Tạm biệt em, bạn cũ.
…
Một năm không dài nhưng đủ để làm thay đổi nhiều thứ. Lớp vẽ từ ngày không có Đan Chi, cũng đã chẳng còn rộn ràng như trước. Một năm qua, tôi đến rất nhiều trường để cố gắng kiếm một con bé trợ giảng khác lấp vào khoảng trống và Đan Chi để lại. Nhưng cái bóng của Đan Chi lớn quá, chẳng thể nào lấp nổi. Chẳng có con bé trợ giảng nào trụ lại được quá một tháng. Phần vì chẳng đứa nào đủ nhanh nhẹn và hoạt bát để quán xuyến công việc. Phần vì tụi học trò hờ hững, không muốn ai khác dạy mình ngoài tôi và Đan Chi. Rồi cũng nhiều đứa học trò nghỉ học. Học viên mới thì ngày càng ít vì những ngành Kiến trúc, Mỹ thuật, Thiết kế… không còn hot như trước. Chỉ còn những đứa đã học với tôi từ lâu là còn ở lại, mặc dù tôi đã gần như chẳng còn gì để dạy tụi nó nữa. Đó thực sự là những khoảng ngày tăm tối đầy khó khăn.
Thằng Thụy Phong bây giờ là trợ giảng của tôi. Vì nó là đứa vẽ tốt nhất, cũng là đứa học với tôi lâu nhất, đủ để hiểu hết những thăng trầm mà lớp vẽ của tôi đã trải qua. Nó cũng còn đầy nhiệt huyết dù đã vơi đi ít nhiều từ ngày hai người mà nó yêu quý nhất chia tay lớp học. Tôi cũng chẳng thể tìm ai khác tốt hơn nó vào lúc này.
Một buổi sáng tháng Mười tĩnh lặng, khi tôi đang chăm chú ngồi giảng cho tụi học trò về cách thể hiện sắc độ cho các loại vật liệu, thì một chiếc xe máy dựng kịch ngay trước cửa lớp khiến tôi phải nhìn ra. Một đứa con gái bước xuống xe với một nụ cười quen thuộc. Tụi học trò mới thì xuýt xoa, quay qua thì thầm với nhau bảo ai mà dễ thương vậy. Bọn học trò cũ thì mừng rỡ tươi cười. Còn tôi thì sửng sốt.
Đứa con gái nhìn tôi cười bẽn lẽn. Dù trông nhỏ đã khác trước rất nhiều, nhưng cái cách xưng hô thì chẳng thể nhầm với ai được.
– Con chào chú!
Tôi đã không còn nhận ra con bé con hay khóc nhè và nhìn lúc nào cũng buồn như ngày xưa nữa. Giờ đứng trước mặt tôi là một cô gái 18 tuổi, trông đã lớn hơn rất nhiều. Nhỏ không còn hay xõa tóc và cài nơ búp bê như mọi bận nữa, thay vào đó là một mái tóc đuôi gà buộc cao khỏe khoắn làm lộ ra chiếc gáy trần trắng nõn đầy mê hoặc. Nhỏ khoác một chiếc áo hoodie hồng, vai mang một chiếc balo có con chó bông đeo lủng lẳng, đeo một cặp kính tròn gọng đen, mặc một cái quần bó sát khoe đôi chân dài miên man và đi một đôi giày thể thao màu hồng. Dù mọi thứ đã thay đổi, nhưng đôi mắt biếc sâu thăm thẳm và nụ cười có cái lúm hạt gạo duyên nức nở ấy, chẳng bao giờ có thể giấu đi được.
– Băng Linh à? – Tôi ngỡ ngàng hỏi.
– Dạ – Con bé nhẹ nhàng trả lời rồi nhìn quanh khắp lớp một lượt – Con nhớ chú quá, nhớ mọi người quá.
Nói rồi nhỏ nhìn tôi cười thật tươi. Tôi cũng nhìn nhỏ cười, có một chút xót xa trong đó. Một năm rồi đó ư…
– Ôi, Băng Linh tiểu thư đó à?
– Lâu quá rồi không gặp nhỉ.
– Cả năm trời tự nhiên biến mất đi đâu vậy?
– Tưởng quên nhau luôn rồi chứ.
– Vui ghê.
– Hihi.
…
Những tiếng chào vang lên rộn rã cả một góc lớp. Con bé Băng Linh đột nhiên trở lại, đó là một điều làm bất ngờ tất cả. Một năm trời nó bỗng dưng mất tích. Không một lời tạm biệt. Không một tin nhắn. Không một ai biết nó đang ở đâu, làm gì. Vào một ngày tự nhiên không thấy nó đi học. Rồi thêm một ngày nữa. Rồi cứ thế là cả một năm. Nhỏ tự nhiên biến mất. Như thể một giấc mơ đẹp đẽ chợt vụt bay khi trời vừa rạng.
Luôn có rất nhiều đứa hỏi tôi, rằng tại sao Băng Linh không đi học nữa. Nhất là thằng Thụy Phong, có một thời gian khá lâu nó bị trầm cảm vì chuyện đó. Tôi lúc đầu cũng có gọi cho con bé, nhưng mà không liên lạc được. Hình như nhỏ đổi số điện thoại, đổi luôn cả nick facebook. Một năm qua biết bao nhiêu chuyện xảy đến khiến tôi chẳng còn để tâm nữa. Học trò đến rồi đi là chuyện thường tình. Tôi cũng dần quên luôn con bé.
Con bé giơ tay khẽ chào đám bạn cũ. Nhỏ Dạ Uyên, thằng Sơn “phân bò”, thằng Nam Nhỏ… ai cũng nhìn con bé rạng rỡ cười. Riêng thằng Thụy Phong thì đứng phắt cả dậy, không giấu nổi niềm hạnh phúc chỉ chực chờ vỡ òa trên khuôn mặt. Bọn học trò mới chưa quen biết thì chỉ ngồi im liếc trộm con nhỏ. Ai đây? Có phải cô tiểu thư nào vừa đi lạc lớp? Chắc tụi nó đang nghĩ vậy. Y như tôi ngày trước thôi chứ có gì đâu.
Con bé đi một vòng ở chỗ cái bục dài để đồ vẽ. Nhỏ đưa tay xoa đầu từng bức tượng. Đảo mắt nhìn lần lượt từng bức tranh treo trên tường. Cầm mấy chai thủy tinh lắc lắc. Lật mấy cuốn sách mỹ thuật cho gió thổi vào má. Lấy mấy quả xoài bằng nhựa áp vào tai nghe thử. Rồi cười cười.
Trong cả chuỗi hành động đáng quan ngại đó, không có một giây phút nào con bé thèm để ý cả lớp đang trố mắt nhìn nó với những dấu chấm hỏi to đùng. Cho đến khi quay đầu lại và thấy ai cũng bụm miệng cười, nhỏ mới vội vã thả mấy quả xoài xuống. Mặt đỏ ửng.
Mẹ ơi. Mới có một năm thôi mà nó bệnh dữ vậy trời!